0
-----o0o-----
Nhìn thấy Thiên Lang ngậm theo hai người quay trở về, Thiên Anh không khỏi buồn cười. Đi tới trước mắt Thiên Anh, Thiên Lang nhả ra hai người kia, sau đó nói:
“Bọn họ ngất xỉu cả rồi. Chắc lúc trước bị đập đầu xuống nền đất.”
Thiên Anh nghe vậy thì nhẹ gật đầu, hắn lúc này đặt hai người kia lên lưng của Thiên Lang, sau đó cùng với Thiên Lang di chuyển tới một địa phương khác.
Hai người vừa rời đi không lâu thì đàn biến dị nhân hàng chục ngàn con cũng đuổi tới nơi. Nhìn thấy đám phần tử vũ trang đang chạy cà nhắc trên đường bọn nó liền gào lên.
“Rống rống…’’
“Rống rống…”
Tiếp đó bọn nó châu nhâu lại xé xác mấy người kia. Phải công nhận bọn biến dị nhân có kiểu ăn uống cực kỳ kinh dị, bọn nó không g·iết c·hết con mồi mà cứ để như vậy ăn sống.
Bọn nó chọn những bộ phận không yếu hại của con mồi ăn trước, giống như chân tay chẳng hạn, bọn nó gặm thịt, nhai xương con mồi trong khi con mồi đang còn sống nhăn.
“A a a a…”
“A a a a…’’
Cái cảm giác bị ăn sống quả thực rất kinh khủng, Thiên Anh tuy không biết cái cảm giác kia ra làm sao, nhưng khi nghe được tiếng hét thê lương của bọn người kia thì hắn cũng hiểu được phần nào.
Thiên Lang đi ở bên cạnh, lúc này nhìn qua Thiên Anh hỏi:
“Chúng ta hiện tại đi đâu chủ nhân?”
Thiên Anh cười lên, hắn nói:
“Đi săn người. Hiện tại bọn biến dị nhân cũng sẽ không đuổi tới khu vực người của liên minh nữa, chúng ta cũng không cần lo về bọn nó. Cái chúng ta cần quan tâm là những tên nấp ở trong bóng tối đánh lén. Đoán không lầm thì thằng điên kia cũng sẽ xuất hiện ở gần đây thôi.”
Thiên Lang có điểm tò mò hỏi:
“Thằng điên mà chủ nhân nói có phải là kẻ tên là Titan gì đó phải không?”
Thiên Anh gật gù, hắn nhếch môi cười nói:
“Thằng đó đấy. Thằng đó có cái tật thích đứng từ một nơi rất cao để có thể quan sát được toàn cục. Nên nếu thằng đó ở đây thì tìm hắn cũng không khó khăn gì.”
Thiên Anh hiểu rõ địch nhân của hắn còn hơn cả với bản thân, tên kia có sở thích gì, bình thường sinh hoạt ra làm sao, có những mối quan hệ nào hắn đều biết cả.
Dựa vào hiểu biết của bản thân, Thiên Anh rất nhanh đã có suy đoán về vị trí của tên kia. Tên kia hiện tại đang đứng ở một địa phương vừa có thể quan sát bầy quỷ lùn, lại vừa có thể quan sát được người của liên minh phía Nam.
Thiên Anh đoán rằng tên kia giờ này đang nhâm nhi điếu thuốc. Dùng ánh mắt như đấng tối cao quan sát tất cả diễn ra xung quanh.
…
Trong khi Thiên Anh đang đi tìm thằng điên Titan thì ở bên kia, lực lượng vũ trang của liên minh phía Nam lúc này vừa phải gấp rút sửa lại đường đi, vừa phải chống trả lại các cuộc t·ấn c·ông của đàn quỷ lùn tiên phong.
Cũng may đàn quỷ lùn tiên phong có số lượng không nhiều, chỉ có không đến hai ngàn con mà thôi, trong đó lại còn không có cung binh mà chỉ có chiến binh, nên bọn nó xông lên bao nhiêu c·hết bấy nhiêu.
Lực lượng vũ trang của liên minh phía Nam ở dưới sự chỉ huy của bác Tấn, bình tĩnh chống trả các cuộc t·ấn c·ông của quân địch. Khi địch đông thì quân ta dùng v·ũ k·hí tầm xa, khi địch đã b·ị đ·ánh tan thì các cao thủ biến đổi sẽ xuất chiến, dùng các loại v·ũ k·hí cận chiến để tiêu diệt kẻ địch.
Có điều sau khi tiêu diệt được lực lượng tiên phong của địch không lâu, chỉ sau vài phút lực lượng chủ chốt của địch đã tới, số lượng quân địch trên mười ngàn, đây có thể nói là con số rất lớn.
Nếu như quân ta còn đủ đạn dược thì không nói làm gì, nhưng bọn họ đã tiêu hao hơn nữa đạn dược cho tổ nhện rồi, lúc này đạn dược còn lại không nhiều.
Vốn mọi người biết được tình hình này thì rất lo lắng, vì một khi không thể chống đỡ được đợt t·ấn c·ông của bọn quỷ lùn, bọn họ sẽ phải c·hết.
Thực ra c·ái c·hết đối với bọn họ không có nặng như vậy, nhưng mà bọn họ c·hết rồi đâu phải là hết, ở phía sau lưng bọn họ còn có người thân, còn có gia đình, bọn họ mà c·hết đi thì ai giúp bọn họ gánh vác gia đình đây.
Chưa kể nếu bọn họ c·hết ở đây, lực lượng của liên minh sẽ suy yếu vô cùng, đến lúc đó các thế lực khác sẽ tiến hành xâu xé bọn họ.
Nhìn thấy mọi người đang lo lắng, Lệ Vi lúc này thông qua loa cầm tay động viên mọi người:
“Mọi người bình tĩnh chiến đấu, đường sắp được sửa xong, chúng ta sắp có thể đi qua đoạn này được rồi. Mọi người cố gắng cầm cự.’
Mọi người nghe được lời này của Lệ Vi thì như thấy được ánh sáng trong đêm đen, vốn trong lòng bọn họ không có bao nhiêu hy vọng, giống như một đám tro tàn chỉ lưu lại một ít hơi ấm, nhưng vào lúc này từ đống tro tàn kia lại có một ngọn l·ửa b·ùng l·ên mãnh liệt.
Mà cuộc đời đôi khi thật không biết đâu mà lường, nó dồn người ta vào đường c·hết xong lại đột nhiên cho người ta một sự bất ngờ, mở ra con đường mới của sự sống.
Đang lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc, một lính trinh sát lúc này thông qua bộ đàm báo về:
“Cấp báo! Có tin tức tốt, đàn nhện biến dị đuổi tới đây, đang cùng với đàn quỷ lùn chiến đấu ở phía sau.”
Nhận được tin tức này thì mọi người đều cảm thấy vui mừng không thôi, nếu đám quỷ lùn vẫn tiếp tục tiến về phía trước với số lượng lớn thì phòng tuyến của liên minh rất nhanh sẽ thất thủ.
Nhưng giờ có đám nhện ở phía sau chia sẽ gánh nặng, bọn họ lúc này lại có thể dễ dàng chống đỡ các cuộc t·ấn c·ông của bọn quỷ lùn.
Cũng không lâu sau đó con đường một lần nữa đã được khôi phục trở lại. Ngay khi con đường được hoàn thiện, bác Tấn lập tức để cho người của mình rút về căn cứ, có điều bác Tấn không cho rút toàn bộ, mà để l·ực l·ượng c·hiến đấu ở lại đoạn hậu.
Trong khi đang rút lui thì Lệ Vi đi qua bên này hỏi:
“Chúng ta không đi qua giúp đỡ Thiên Anh sao bác? Một mình cậu ấy đối kháng với cả một đoàn biến dị nhân số lượng lớn như vậy liệu có hơi quá sức rồi không?”
Bác Tấn trầm giọng nói:
“Thiên Anh là người có bản lĩnh, thằng bé làm chuyện gì cũng đều có tính toán, hơn nữa ở bên đó còn có Thiên Lang, sẽ không có vấn đề gì cả. Chúng ta trước tiên rút khỏi đây, Thiên Anh sẽ trở về sau.”
Trong lòng bác Tấn tuy cũng có lo lắng, nhưng bác ấy vẫn tin tưởng vào Thiên Anh. Đây cũng không phải là mù quáng tin tưởng, mà dựa vào quan sát trong thời gian dài, kết hợp với trực giác của một vị tướng.
Lệ Vi ở bên cạnh nghe vậy thì thông báo cho Alisa một tiếng, đồng thời hỏi xem ý kiến của Alisa, nếu Alisa không yên tâm muốn phái người đi giúp đỡ Thiên Anh thì nàng sẽ cho người đi tiếp ứng.
Nhưng thật không ngờ khi liên lạc với Alisa, Alisa lại rất dứt khoát nói không cần. Lệ Vi nghe vậy thì cũng không đắn đo gì nữa. Lúc này chỉ huy các đơn vị rút lui khỏi nơi này.
…
Ở bên trong xe của Alisa, cô nàng kia lúc này đang liên lạc với Thiên Anh qua một hệ thống liên lạc cá nhân khác.
“Ông ở bên đó sao rồi? Làm sao bên phía Lệ Vi lại không thể liên lạc được với ông?”
Thiên Anh ở bên kia đáp lời:
“Có việc quan trọng cần giải quyết, mà tôi thì không tin Lệ Vi cho lắm nên tạm thời ngắt liên lạc với cô ta. Sao thế? Cô ta nói gì à?”
Alisa nghe được lời này thì hiểu ra, nàng cười nói:
“Ông không sao là tốt rồi, bên này ổn cả. Lệ Vi cũng chỉ hỏi tui có cần phái người qua giúp ông không thôi, tôi nói không cần, nên bây giờ Lệ Vi đang cho người rút về căn cứ.”
Thiên Anh nghe vậy thì đáp:
“Lam cũng về căn cứ trước đi, tôi xong việc sẽ về sau. Nhớ cẩn thận đấy, ở bên trong hai thế lực kia có người của kẻ thù.”
Alisa đáp:
“Ừm. Biết rồi, ông cũng phải cẩn thận, xong việc nhớ báo một tiếng.”
Thiên Anh đáp:
“Được!”