-----o0o-----
Thiên Anh vốn có được khả năng bắn súng ngắm vô cùng chuẩn xác, nay sau khi biến đổi lần đầu thì khả năng kia càng thêm lợi hại.
Dù khoảng cách của hắn cùng bầy rắn rất xa, nhưng hắn vẫn có thể bắn trúng mục tiêu, viên đạn xuyên giáp được tẩm độc kia bắn xuyên qua mắt phải của con rắn biến dị cấp hai, sau đó nằm luôn trong đầu nó.
Con rắn biến dị cấp hai đau đớn, nó lúc này điên cuồng lăn lộn, cây cối xung quanh, nhà cửa gì đó đều bị thân thể to lớn của nó đập cho nát vụn.
Trong lúc con rắn biến dị cấp hai lớn nhất bị Thiên Anh bắn trọng thương, thì hai con rắn biến dị cấp hai nhỏ hơn lúc này rít lên một tiếng chói tai.
“Rít rít…”
Tiếp đó hai con rắn biến dị này đồng thời lao về phía Thiên Anh, trong ánh mắt xanh lục của bọn nó hiện lên sự thù hận cùng khát máu, trong quá trình di chuyển bọn nó không ngừng phát ra thanh âm bén nhọn.
Vì là thú biến dị cấp hai nên tốc độ di chuyển của bọn nó có thể nói là cực nhanh.
“Đoàng!”
Thiên Anh sau khi ổn định được vị trí liền bắn thêm một phát, có điều phát đạn này bắn không trúng đầu con rắn mà chỉ trúng phần thân phía bên dưới.
Nhưng mà tình huống kinh dị phát sinh, viên đạn xuyên giáp cỡ lớn bắn lên da con rắn biến dị vậy mà chỉ đâm qua lớp da được một nửa, sau đó bị ngăn lại.
“Ầm ầm…”
Có điều như vậy cũng đủ rồi, c·hất đ·ộc của Thiên Thanh có thể nói đáng sợ dị thường, con rắn biến dị kia vừa bị trúng đạn có dính c·hất đ·ộc của Thiên Thanh lập tức cả người co giật, thân thể to lớn của nó co thành một đoàn, sau đó liên tục xoay tròn.
“Ầm ầm…”
Cứ mỗi lần nó làm như vậy là vô số cây cối, bê tông bị nó đập nát.
Cùng thời gian này một con rắn biến dị khác đã tiếp cận vị trí của Thiên Anh, nhưng vào lúc này Thiên Lang nhảy ra cản nó lại.
Mặc dù đều là thú biến dị cấp hai, nhưng đây là một cuộc chiến không hề cân sức, Thiên Lang có trí tuệ cao, trong khi con rắn biến dị kia thì rất thấp, đã vậy Thiên Lang còn được học các phương thức t·ấn c·ông bài bản, còn con rắn kia chỉ có bản năng.
Nhìn thấy Thiên Lang nhảy ra cản đường thì con rắn kia lập tức chuyển mục tiêu qua Thiên Lang, nó dùng tốc độ nhanh nhất cắn tới người của Thiên Lang. Phương thức t·ấn c·ông của con rắn kia rất đơn điệu chẳng qua tốc độ nhanh mà thôi.
Nhưng bàn về tốc độ Thiên Lang đâu có kém, ngược lại nó còn nhỉnh hơn so với đối thủ của bản thân, nó lúc này đơn giản né qua một bên tránh thoát công kích của đối phương, sau đó nhanh như chớp hướng về phần cổ của con rắn kia cắn tới.
“Phập!”
Lớp da cứng như kim loại của đám rắn biến dị cấp hai, có thể ngăn cản cả đạn xuyên giáp cỡ lớn nhưng bị Thiên Lang cắn một cái thì không khác gì dùng tay xé giấy ướt.
Con rắn biến dị bị Thiên Lang cắn trúng điểm yếu hại thì lập tức giãy giụa mãnh liệt, ý đồ thoát ra khỏi cái miệng như cái kìm sắt của Thiên Lang. Nhưng phải công nhận một điều là thú biến dị rất mạnh, biến dị một lần đủ kinh, biến dị hai lần càng kinh hơn gấp bội.
Trong lúc giãy giụa, con rắn biến dị kia có vô tình dùng đuôi quất trúng một khối đá lớn, khối đá kia như viên đạn pháo bay đi đập trúng người Thiên Anh, ngay lập tức Thiên Anh như cái bao cát b·ị đ·ánh bay ra xa xa.
Văng tới hơn chục mét, xương cốt trên người không biết là bị gãy mấy cái nữa. Cũng đúng vào lúc này Thiên Thanh nhanh như cơn gió lao tới, sau đó nhắm vào vị trí đang chảy máu của con rắn biến dị mà cắn tới.
Thiên Thanh mặc dù không phát triển về thân thể, nhưng lại biến dị về nọc độc, c·hất đ·ộc của nó đáng sợ vô cùng, con rắn biến dị vốn đang giãy giạu, nhưng không tới mấy cái hô hấp sau liền phơi bụng nằm trên mặt đất.
Sau khi g·iết xong con rắn biến dị này thì Thiên Lang cùng Thiên Thanh đi qua hai con rắn khác, kết liễu bọn nó luôn. Không chỉ g·iết ba con biến dị cấp hai, mà mấy con rắn biến dị cấp một bọn nó cũng không tha.
Sau khi giải trừ nguy cơ thì hai đứa bọn nó mới nhanh chóng chạy tới bên cạnh Thiên Anh, xem hắn có bị sao không. Thiên Anh lúc này đã ngồi dậy nhưng thi thoảng lại nôn ra một ngụm máu, điều này để cho Thiên Lang cùng Thiên Thanh lo lắng không thôi.
Nhìn Thiên Anh, Thiên Lang quan tâm hỏi:
“Chủ nhân có sao không vậy?”
Thiên Anh sau khi ngồi yên một lúc, để cho thương thế tạm ổn định thì mới nói:
“Chắc gãy mấy cái xương sườn rồi. Không ngờ lực lượng của thú biến dị cấp hai đáng sợ như vậy.”
Thiên Lang nghe Thiên Anh gãy xương thì lo lắng nói:
“Như vậy chúng ta nên làm thế nào đây chủ nhân, gãy xương không đùa được đâu. Phải sớm đi tìm bác sĩ.”
Thiên Thanh lúc này lo lắng nói:
“Nhưng mà kiếm đâu ra bác sĩ giờ này cơ chứ, bệnh viện chắc không còn ai nữa rồi. Ngày trước di tản bọn họ theo q·uân đ·ội về TP. Ái Dân cả rồi.”
Thiên Anh thấy hai đồng bạn lo cho mình thì cười, hắn nói:
“Không sao cả, thương thế này có thể tự hồi phục được, có điều cần thời gian hơi dài mà thôi. Nhưng mà tìm được bác sĩ thì tốt hơn, chúng ta giờ tới bệnh viện nhìn xem thế nào. Lần trước nhà nước tổ chức di tản rất gấp gáp, có không ít người còn kẹt ở nơi này. Nói không biết chừng sẽ tìm thấy bác sĩ cũng nên.”
Thiên Lang cùng Thiên Thanh nghe vậy thì gật đầu, tiếp đó bọn nó nhanh chóng tiến lên ăn sống đám rắn biến dị, Thiên Lang thì ăn theo kiểu nhai ngấu nghiến, còn Thiên Thanh thì ăn theo kiểu giống nhện vậy. Nó tiết độc vào người con mồi để cho máu thịt bên trong hóa lỏng sau đó hút lấy.
Nhìn Thiên Thanh bé tí chỉ to bằng cổ tay, nhưng nó cũng có cái bụng không đáy giống Thiên Lang, ăn mấy con rắn lớn dài hơn chục mét mà chẳng thấy bụng phình lên tí gì.
Không tới năm phút sau thì hai đứa bọn nó liền giải quyết xong đám thú biến dị vừa mới g·iết c·hết. Tiếp đó ba người cùng nhau rời đi nơi này. Có điều trước khi đi tìm bệnh viện thì ba người có đi qua nhìn xem là có chuyện gì đang xảy ra ở nơi xa.
Sau khi di chuyển qua một số tòa nhà đổ nát thì ba người đi lên trên sân thượng của một tòa cao ốc. Từ bên trên này ba người có thể dễ dàng quan sát được những gì đang diễn ra ở phương xa.
Có điều lúc ba người nhìn qua thì đã chậm, vì lúc này ở bên kia tiếng súng cũng đã tắt, Thiên Anh dùng ống nhòm nhìn qua thì thấy nơi đó nổi lềnh phềnh hai con thuyền lớn, ở trên thuyền tràn ngập biến dị thú có dạng nhìn giống nhân loại, có điều tay chân bọn nó đều có móng vuốt, làn da trên người bọn nó màu đen.
Đám biến dị nhân kia cùng với một số loại động vật biến dị khác, đang xé xác ăn thịt mấy tên nhân loại xấu số. Móng tay của mấy con “biến dị nhân” khẽ cắt qua một cái thì đầu người liền bị tách khỏi cổ, máu tươi từ phần cổ phun ra như suối.
Đám “biến dị nhân” kia thấy vậy thì cúi đầu xuống liếm những giọt máu ở trên sàn. Trong mắt tràn ngập sự hưng phấn, sau khi liếm hết máu thì bọn nó xé mấy tên nhân loại xấu số thành nhiều mảnh, rồi há rộng miệng cho những bộ phận kia vào trong mồm nhai nuốt.
Cái miệng bọn nó đã lớn, không những thế còn mọc đầy răng, nhìn từ xa không khác gì cái máy nghiền cả. Bọn nó nhai xương người mà cứ giống như ăn bắp rang, “răng rắc” hai cái liền nuốt xuống.
0