----o0o----
Ánh nắng ban mai len lỏi qua các khe lá, chiếu rọi lên bức tường loang lổ của căn phòng nhỏ, nơi Hắc Lang và Kẻ Điên ở lại.
“Cốc... cốc... cốc…” Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, phá tan sự tĩnh lặng của buổi sớm. Theo sau đó là giọng nói trầm ấm của Thiên Anh: “Dậy…”
Lời còn chưa dứt, cánh cửa đã hé mở một cách từ tốn, để lộ ra một con mắt xanh lam sắc lẹm như dao găm. Bắt gặp ánh mắt cảnh giác của người bên trong, Thiên Anh nhướng mày. Anh thầm nghĩ, “Xảy ra chuyện gì à? Sao Kẻ Điên cẩn thận quá vậy?”
0