0
-----o0o-----
Tốc độ lao xuống của những con rồng rất nhanh, bọn nó đang bay ở độ cao cách mặt đất hơn ngàn mét, nhưng khi Thiên Anh chỉ vừa chạy vào bên trong đường hầm, còn chưa vào trong hầm trú ẩn thì bọn nó đã bổ nhào xuống mặt đất.
“Ầm ầm ầm…”
Đám rồng kia cũng không rõ là nặng bao nhiêu tấn, nhưng mà lúc bọn nó nhào xuống, v·a c·hạm cùng với mặt đất thì phát ra thanh âm nổ mạnh, không khác gì là đ·ộng đ·ất cả.
Thiên Anh đang chạy bên trong đường hầm cảm thấy mặt đất rung động kịch liệt. Vốn Thiên Anh đang chạy đi nhưng lúc này hắn đột nhiên lại dừng lại, Lam Linh thấy vậy thì lo lắng nói:
“Anh định làm gì, nhanh trốn đi.”
Thiên Anh lúc này đã bình tĩnh trở lại, hắn nói:
“Tôi quên mất, đám này nhìn giống rồng thôi chứ có phải rồng đâu, với cho dù là rồng chắc gì biết phun lửa, đường hầm hẹp thế này thì bọn nó chỉ có thể chui vừa đầu. Tôi quan sát rồi, cổ bọn nó dài nhiều nhất bốn năm mét, chúng ta chỉ cần giữ khoảng cách vậy là an toàn, con nào dám chui đầu xuống đây thì b·ắn c·hết bỏ mẹ nó luôn chứ sợ gì.”
Lam Linh nghe vậy thì cũng hồi thần lại, nàng vỗ vỗ ngực nói:
“Anh nói phải, tại bọn nó nhìn giống rồng trong truyền thuyết miêu tả quá, tôi cũng quên mất bọn nó là khủng long biến dị.”
Đang lúc hai người nói chuyện thì có một con rồng chui xuống dưới này có điều nó chỉ chui được phần đầu thôi, còn phần thân bị kẹt bên ngoài.
“Gào! Gào! Gào!”
Con rồng kia liên tục hướng về phía Thiên Anh rít gào, nó há to miệng rộng với toàn răng là răng thi thoảng lại đớp đớp bộ dạng muốn ăn thịt Thiên Anh cùng những người khác.
Lam Linh nhìn thấy cái miệng rộng toàn răng là răng, bên trong còn dính thịt nát cùng máu tươi, cảm nhận được mùi tanh tưởi từ miệng nó phả ra thì sợ quá mà xụi lơ trên mặt đất, cô nàng lúc này sợ tới mức tiểu tiện không tự chủ.
Về phần Thiên Anh thì không có sợ như vậy, nhưng thanh âm rít gào của con rồng khiến cho hắn màng tai ong ong, cảm thấy đau nhức vô cùng. Thiên Anh suy nghĩ thật nhanh, sau đó hắn liền làm ra quyết định.
Nhìn qua Lam Linh cùng những người khác, Thiên Anh nghiêm túc nói:
“Trước vào trong nhà.”
Nghe được lời hắn nói thì Thiên lang cắn lấy cổ áo của Lam Linh sau đó nhanh chóng chạy vào trong nhà, Thiên Anh mang theo Thiên Thanh chạy ở phía sau.
Con rồng kia nhìn thấy Thiên Anh chạy mất thì điên cuồng mà rống lớn.
“Gào gào gào…”
Sau khi chạy vào trong nhà thì Thiên Anh liền đóng cửa lại, may mắn cửa nơi đây có hiệu quả cách âm nên khi đóng thì không nghe con rồng bên ngoài la hét cái gì nữa. Thiên Anh nhìn qua Thiên Lang nói:
“Ngáo chăm sóc cho cô ấy, tao đi g·iết con khủng long kia.”
Lời còn chưa dứt thì Thiên Anh đã đứng dậy, sau đó chạy tới khu vực luyện tập bắn súng. Tiếp đó hắn đi kiếm nút bịt tai chuyên dùng khi bắn súng. Lấy được nút bịt tai thì hắn lập tức nhét vào lỗ tai, sau đấy hắn đi tìm một tấm chắn lớn chuyên dụng cho cảnh sát.
Nhìn qua Thiên Thanh hắn nói:
“Tí nữa bé canh đóng cửa, anh vừa vào lập tức đóng ngay.”
Thiên Thanh nghe vậy thì gật đầu nói:
“Em biết rồi.”
Thiên Anh nhẹ gật đầu sau đó mang theo t·ên l·ửa vác vai đồng thời mang theo một tấm chắn rồi chạy ra bên ngoài. Thực ra tấm chắn chỉ là để phòng trường hợp hi hữu mà thôi, ví như cái con rồng kia biết phun lửa, phun độc gì đó. Nếu con rồng kia có khả năng vậy thật thì còn có cái ứng phó.
Sau khi Thiên Anh chạy ra bên ngoài, con rồng kia nhìn thấy hắn thì lập tức gào lên. Thiên Anh lúc này tới khoảng cách vừa đủ, sau đó tặng cho con rồng kia một quả t·ên l·ửa vào miệng.
“Phụt!”
Thiên Anh vừa bắn xong thì cũng không nhìn xem có trúng hay không mà vội chạy vào trong nhà trú ẩn.
“Ầm ầm..”
Ngay khi hắn chạy vào bên trong liền nghe được t·iếng n·ổ điếc tai, mà đây là đã có cách âm, đồng thời còn có cả nút bịt tai rồi. Nếu ở ngoài kia thì cái tai của Thiên Anh có thể nghĩ.
Rồng thì không biết có c·hết không nhưng sau này hắn chắc chắn biến thành một người điếc. Với Thiên Anh chạy vào trong phòng còn có một nguyên do nữa, bởi vì t·ên l·ửa kiểu mới mà Thiên Anh dùng sau khi p·hát n·ổ sẽ tạo ra ngọn lửa đáng sợ.
Thiên Anh lúc này thông qua camera được gắn ở ngoài thì thấy cả hành lang hiện tại đang bao trùm bên trong ngọn lửa lớn.
Thử tưởng tượng, nếu như Thiên Anh không chạy vào bên trong này, mà vẫn đứng ở bên ngoài còn không phải bị nướng chín. Về phần cái con rồng kia sau khi bị hắn tặng cho một quả t·ên l·ửa vào miệng thì cũng không còn thấy kêu gào nữa. Thiên Anh lúc này lại chuyển ánh mắt nhìn qua một màn hình khác, đây là camera vô tuyến được hắn lắp ở bên ngoài.
Theo như hình ảnh của camera ghi lại thì con rồng hắn vừa bắn nát đầu là con đầu đàn, một cái đầu b·ị b·ắn nát con rồng kia đang điên cuồng gào rú, lăn lộn ở trên mặt đất, không giống như ở trong truyền thuyết, rồng bị chặt một đầu vẫn sống, hơn nữa còn mọc ra được đầu khác.
Rồng này b·ị b·ắn nổ một đầu, tuy không c·hết ngay nhưng càng ngày càng yếu, sau một lúc thì nó ngừng giãy giụa mà nằm trên mặt tuyết thoi thóp.
Đám rồng theo ở phía sau thấy vậy thì cảm giác được nguy hiểm. Bọn nó lúc này không dám tiếp tục ở lại nơi này nữa, mà đồng loạt bay đi, vừa bay đi vừa phát ra tiếng kêu sợ hãi.
Thiên Anh nhìn thấy cảnh này thì không có vui mừng, ngược lại còn cảm thấy lo lắng, bọn nó tiến hóa ra sự sợ hãi, biết trốn tránh nguy hiểm. Như vậy sau này muốn g·iết bọn nó rất khó khăn.
Kể bọn nó cứ điên cuồng thì tốt biết mấy, g·iết bọn nó thực sự đơn giản. Chỉ cần vận dụng một chút đầu óc liền có thể để cho cả đám c·hết không có chỗ chôn.
Nguy hiểm qua đi, Thiên Anh lúc này mới quan tâm đến Lam Linh, nhìn thấy cô nàng kia đang ngượng tới đỏ cả mặt thì hắn nói:
“Chuyện bình thường thôi không gì phải ngại, con gái gặp phải chuyện như vậy không trực tiếp ngất đi đã rất giỏi. Thôi đi tắm rồi thay đồ đi, để như vậy sẽ rất khó chịu.”
Lam Linh nghe vậy thì khuôn mặt càng đỏ hơn, cô nàng gật gật đầu sau đó nhanh chóng chạy vào trong phòng tắm.
Thiên Anh lúc này cầm lấy một khẩu súng trường, cùng một cái cưa máy, sau đó nhìn qua Thiên Lang, Thiên Thanh nói:
“Chúng ta đi lên xử lý cái xác kia, xử lý nhanh bằng không sẽ rất phiền.”
…
[Để giúp tác có thêm động lực hoàn thiện tác phẩm. Mọi người nhớ đánh dấu truyện để đọc khi có chương mới nhất, tặng hoa cùng kẹo cho tác khi thấy đây là một tác phẩm hay, và muốn cổ vũ cho tác ra chương đều đặn.
Trong quá trình đọc truyện nếu mọi người có thắc mắc, hay muốn góp ý cho bộ truyện thì nhắn tin ở phần bình luận. Tác sẽ giải đáp cũng như tiếp thu ý kiến của mọi người.
Cảm ơn mọi người rất nhiều, chúc mọi người một ngày tốt lành!]