0
-----o0o-----
Sau khi nghiên cứu xong tư liệu thì hắn kết hợp với hình ảnh từ vệ tinh về thành phố Nội Hà, để định ra phương án, tiếp cận cùng t·ấn c·ông những căn cứ kia.
Thực sự mà nói thì t·hiên t·ai đến quá bất ngờ, cả chính phủ cùng người dân đều không kịp chuẩn bị gì cả, cũng vì t·hiên t·ai đến quá nhanh chính phủ cũng chỉ kịp s·ơ t·án người dân. Nên những nơi như kho v·ũ k·hí đều ở trạng thái thời bình. Muốn tiếp cận cùng công phá đơn giản đi không ít.
Thiên Anh sau khi vạch ra kế hoạch thì bắt đầu lập ra các giả thiết tình huống, rồi mô phỏng bọn nó trên máy tính, để tìm ra hướng giải quyết thích hợp nhất.
Những lúc thế này Thiên Anh cảm thấy một đội ngũ là cần thiết biết bao nhiêu, một thân một mình muốn làm cái gì cũng thật khó khăn.
Hơn nữa con người là không thể toàn năng, giỏi mặt này sẽ yếu mặt khác. Một mình làm tất cả mọi việc thì hậu quả có thể nghĩ. Nhưng mà lúc này Thiên Anh cũng chỉ có một mình, hắn cũng không thể làm gì khác ngoài việc cố gắng.
…
Ngày hôm sau.
Ngày hôm nay Thiên Anh vẫn ở nhà tiếp tục nghiên cứu giải pháp tiếp cận cùng công phá những nơi như “kho cất chứa vũ khí của quân đội” hay là “hầm trú ẩn” dành cho quan chức cấp cao.
Về phần Thiên Lang cùng Thiên Thanh thì cùng nhau đi ra bên ngoài đi săn, có điều vì lo cho hai đứa bọn nó nên Thiên Anh có gắn thiết bị liên lạc vào tai của Thiên Lang, đồng thời còn gắn thiết bị quan sát vào cổ của nó.
Nếu có tình huống gì bất ngờ thì hắn cũng có thể trợ giúp hai đứa bọn nó. Lúc ban đầu khi Thiên Lang cùng Thiên Thanh ra khỏi nhà thì Thiên Anh hơi lo lắng, nên hắn theo dõi bọn nó suốt cả tiếng đồng hồ.
Phát hiện hai đứa bọn nó đi ra bên ngoài cũng không có gì là không ổn, thì hắn mới tiếp tục quay lại công việc của bản thân. Không nên thấy Thiên Anh lên một kế hoạch mà tốn thời gian cả mấy ngày, thì cho rằng hắn là kẻ tầm thường, trí tuệ không cao.
Thực tế một kế hoạch chi tiết cần rất nhiều thời gian, về phần những kẻ chỉ lên kế hoạch xong không một chút tính toán, không thử nghiệm, không định ra các kế hoạch phụ thì toàn là dân làm liều.
Loại người như thế chết rất nhanh, đặc biệt là trong tận thế này nữa.Dù sao đám biến dị thú hay biến dị nhân, cũng sẽ không bàn nhân quyền với thức ăn của bọn nó.
Cứ như vậy, thời gian tiếp theo đó Thiên Anh đều ở nhà, để chuẩn bị cho cuộc tấn công vào kho dự trữ súng đạn của quân đội.
Về phần Lam Linh thì đi theo Thiên Thanh cùng Thiên Lang đi ra bên ngoài săn giết biến dị thú. Phải nói tạo hóa thật kỳ diệu, Lam Linh vốn là một cô gái cũng không mạnh mẽ gì, nhưng sau khi sốt cũng là lần biến dị đầu tiên thì cả người thoát thai hoán cốt.
Sức chịu đựng, khả năng thích nghi, lẫn khả năng học tập của cô nàng tăng lên rất nhiều. Dù không có Thiên Anh kèm cặp nhưng qua thực chiến cô nàng kia bắt đầu có tiến bộ trong việc bắn súng.
Dù sao ngày nào cũng bắn súng tới mức sắp trật khớp thì làm sao không nhanh tiến bộ cho được. Dù có là con bò cũng tiến bộ chứ nói gì con người.
…
Thời gian qua nhanh, thấm thoát đó lại đã bảy ngày đi qua. Buổi sáng ngày hôm nay, sau khi đã lên kế hoạch hoàn tất, chuẩn bị xong trang thiết bị chiến tranh đầy đủ, thì Thiên Anh quyết định tiến hành công chiếm khu vực kho dự trữ súng đạn của quân đội.
Có điều trước khi đi Thiên Anh cũng phải ăn uống cho no bụng cái đã thì mới đi được. Trong bữa cơm Lam Linh đột nhiên nhìn Thiên Anh hỏi:
“Anh biết ngọn núi lửa gần đây không?”
Thiên Anh đang ăn cơm nghe vậy thì nhẹ gật đầu, hắn hỏi:
“Biết, có chuyện gì hả?”
Lam Linh lúc này đã ăn xong, cô nàng vừa gắp thức ăn cho Thiên Anh vừa nói:
“Ở cái núi lửa kia có một cái hang rồng, Thiên Lang nói nơi đó có khoảng gần hai mươi con.”
Tuy Lam Linh không có nói hết ý nhưng Thiên Anh cũng hiểu, Lam Linh là muốn nói sau khi chiếm được kho dự trữ súng đạn của quân đội, thì tiến hành đánh giết đám rồng kia. Vừa để giúp bản thân tiến hóa, vừa để giải trừ nguy cơ.
Nhẹ gật đầu, Thiên Anh nói:
“Ừ, việc này tôi biết rồi. Mà cô không ăn nữa đi à, ăn nhiều vào bằng không sau này không có thời gian ăn nữa đâu.”
Lam Linh nghe vậy thì cười nói:
“Thôi, tôi no rồi, ăn vào nữa sẽ nứt bụng mất, anh đói thì ăn thêm đi.”
Thiên Anh nghe vậy thì cũng không nói gì thêm, tiếp đó hắn cắm đầu cắm cổ mà ăn, có điều Thiên Anh cũng không có ăn vội vàng mà nhai rất kỹ vì hắn biết nhai kỹ thì sẽ no lâu.
Đừng xem thường điểm này, vì trong chiến đấu không có ai cho bạn thời gian để bổ sung thêm năng lượng cả, có nhiều người không chú ý điểm này mà chết oan chết uổng. Đang chiến đấu thì kiệt sức, mắt hoa lên, chân tay bủn rủn, như vậy thì xác định là chết chứ đừng có nói đến chạy trốn.
Thiên Anh làm trong cái nghề này nhiều năm, có được những kinh nghiệm này đều là nhờ những kẻ xuống mồ phía trước. Thành công của người khác thì học không được, nhưng sai lầm thì có thể tránh được.