-----o0o-----
Vào thời khắc này mới thấy Thiên Anh sáng suốt, nếu ngày trước hắn mà không đi tìm đồng đội, chỉ độc lai độc vãng một mình thì hôm nay hắn xác định cầm chắc c·ái c·hết.
Nhưng giờ có được Alisa nên hắn mới có thể nhặt về một mạng. Alisa tuy là nữ nhân nhưng rất cừ, chân b·ị t·hương nặng, bụng thì đói, cả người mệt rã rời, hai mắt hoa lên rồi nhưng vẫn cố gắng lo cho Thiên Anh.
Nàng ta giúp Thiên Anh khử độc các v·ết t·hương, loại bỏ các dị vật có ở bên trong cơ thể. Alisa cũng không biết khi Thiên Anh chiến đấu đã gặp phải điều gì, mà ở trên người hắn có rất nhiều thủy tinh đâm vào. Không chỉ thủy tinh mà còn có cả sắt nữa. Số lượng dị vật mà nàng lấy ra phải tính cả cân chứ không ít.
Sau khi loại bỏ dị vật trong cơ thể Thiên Anh, Alisa lại tiếp tục giúp hắn nối lại xương cốt bị gãy. Trong chiến đấu Thiên Anh b·ị t·hương rất nặng, hắn bị gãy tới bảy cái xương sườn, xương chân cùng xương tay đều bị rạn nứt. Alisa không rõ làm sao mà tên ngốc kia vẫn có thể chiến đấu được trong tình trạng như vậy.
Sau khi đã nối lại các cây xương bị gãy, gắn lại dây chằng. Tiếp đó Alisa bắt đầu trị bỏng cho tên kia, Thiên Anh bị bỏng rất nặng. Nếu là người khác thì c·hết rồi. Nhưng do thể chất Thiên Anh mạnh nên mới có thể cầm cự được tới giờ.
Xử lý cho Thiên Anh xong thì cũng đã gần bốn giờ sáng. Alisa vào thời điểm này đã rất mệt mỏi. Nàng lúc này thật sự muốn ngủ một giấc, có điều lúc này nàng vẫn chưa thể ngủ được.
Xách theo bộ đồ y tế. Alisa đi ra chỗ nằm của Thiên Lang. Thiên Lang mặc dù đang b·ị t·hương vô cùng nặng nhưng sinh mệnh của biến dị thú rất khủng kh·iếp.
Nhìn thấy Alisa bước thấp bước cao ôm theo hộp y tế qua bên này thì Thiên Lang nói:
“Sao không trị thương cho bản thân trước đi. Ngáo nhìn vậy chứ không sao đâu.”
Người ta nói chủ nào tớ nấy không có sai, Thiên Lang b·ị t·hương nặng tới mức nguy hiểm đến tính mạng rồi nhưng nó vẫn nói không sao, giống hệt như Thiên Anh vậy. Alisa nghe nó nói thì vừa giận vừa thương.
Nhìn Thiên Lang, Alisa quan tâm nói:
“Đừng có mà cứng đầu giống tên kia, b·ị t·hương thế này còn nói không sao nữa.”
Tiếp đó Alisa bắt đầu điều trị cho Thiên Lang, nàng tiến hành khử độc các v·ết t·hương cho nó. Vết thương trên người Thiên Lang cực kỳ đáng sợ, vết nào ngắn cũng dài gang tay, vết nào dài thì cả mét.
Quanh miệng v·ết t·hương thịt đã bắt đầu thối rữa, lúc này đang có xu hướng lan ra những khu vực khác. Alisa thấy vậy thì cắt bỏ những phần thịt đã bị hoại tử, sau đó bôi thuốc khử độc vào.
“Xì xì…”
“Xì xì…”
Những chỗ được bôi thuốc đều vang lên thanh âm như tiếng rán mỡ, từ chỗ bôi thuốc bốc lên khói đen nhìn rất ghê người. Khói đen kia chính là c·hất đ·ộc sau khi bị hóa giải.
Thiên Lang ngoại trừ bị trúng độc thì còn bị gãy xương nữa, có điều không thể phẫu thuật cho nó nên Alisa chỉ có thể dùng tay nắn xương. Cô nàng bảo Thiên Lang nằm yên, sau đó sờ sờ rồi nắn một cái. Tuy chỉ dùng tay nhưng hiệu quả rất tốt, những xương lệch vị trí hay bị gãy đều quay về vị trí ban đầu.
Thiên Lang mặc dù rất đau, nhưng nó vẫn cố gắng chịu đựng. Nó chỉ nằm im để cho Alisa trị thương. Thấy nó vẻ mặt buồn thiu, Thanh ở gần đó liên tục động viên nó.
“Cố gắng lên, mấy ngày nữa sẽ khỏe lại.”
Nghe được Thanh động viên, Thiên Lang chỉ í ửng vài tiếng rồi thôi. Nó cũng không nói gì cả. Alisa nhìn thấy tình cảm của bọn nó tốt như vậy thì không khỏi cảm thấy vui vui. Thực sự mà nói, trong cái thế giới hỗn loạn này, tình cảm chân thật trở thành một thứ xa xỉ phẩm, nó rất hiếm, hiếm đến mức dù cố gắng tìm mòn mắt cũng không thấy.
Sau hơn hai tiếng trị liệu, các v·ết t·hương của Thiên Lang cơ bản đã ổn, lấy sức khỏe của biến dị thú thì chỉ cần có thêm thời gian thì sẽ khỏi hẳn.
Sau khi đã giúp mọi người chữa trị xong, Alisa lúc này mới tiến hành trị thương cho chính mình. Nói đến cũng thật may mắn, ngoại trừ bị bong gân, trật khớp vài chỗ ra thì không có gì đáng ngại. Về phần que thép đâm xuyên qua chân nàng thì trúng mô mềm nên không sao cả.
Còn mấy cái v·ết t·hương do trần nhà đổ xuống thì không nói tới, nó chỉ khiến nàng chày da, tím bầm vài chỗ mà thôi. Có điều nàng biết ngày mai mới là ác mộng, khi cơn đau nhức ập tới. Nàng đoán mấy ngày nữa nàng đừng mong làm gì.
“Rắc!”
“Rắc!”
“Keng keng…”
“Keng keng…”
Alisa nắn lại mấy chỗ trật khớp, sau đó từ từ rút ra các thanh sắt ghim vào chân nàng. Làm cho người khác thì nàng không thấy đau, nhưng làm cho chính mình thì Alisa đau đến phát khóc.
Nhưng rồi dù có đau vẫn phải lấy ra, không lấy ra để nó nhiễm trùng thì chỉ có xác định cưa chân. Tuy biết là vậy nhưng Alisa lúc này vẫn mếu máo nói:
“Ui, đau c·hết mất. Cái chân của tôi.”
Sau khi trị thương xong cho bản thân thì Alisa mang Thiên Anh ra chỗ Thiên Lang nằm ngủ, nàng cũng đi ra đó luôn. Ở ngoài này gần nhau nếu hai người kia bị làm sao thì nàng còn biết đường mà chăm sóc. Với ở đây có Thanh bảo vệ nàng cũng yên tâm hơn.
…
Những ngày sau đó là những ngày khó khăn với cả gia đình. Alisa đánh giá sai về v·ết t·hương của bản thân, ngày hôm sau toàn thân nàng đau nhức dù muốn cử động cũng không cử động được. Nên mọi việc trong nhà đều do Thiên Thanh đảm nhận.
Từ việc nấu cơm, trông nhà, bốc thuốc, thay dịch truyền. Mọi thứ đều tới tay Thanh làm cả. Mới đầu còn chưa quen nên Thanh hay làm sai, nhưng sau làm quen rồi Thanh không còn mắc lỗi nữa.
Alisa sau vài ngày được Thanh chăm sóc thì cũng có thể đi lại được. Về phần Thiên Lang lại đã có thể chạy nhảy một cách bình thường. Duy có Thiên Anh là vẫn đang hôn mê chưa tỉnh lại
Do nguồn thức ăn dự trữ ở trong nhà không nhiều lắm, nên bình thường Thiên Lang sẽ đi ra ngoài để kiếm ăn, đồng thời dọn dẹp lũ quái vật dám tiếp cận căn cứ, đảm bảo an toàn cho mọi người.
Trong khi Thiên Lang đi ra ngoài thì Thanh vẫn ở nhà, có điều Thanh nó thoát ẩn thoát hiện không biết đâu mà lần. Nhưng mỗi lần Alisa gọi thì nó đều lập tức có mặt.
Cũng trong khoảng thời gian này, hai người mà Thiên Anh cùng nàng cứu lúc trước cũng đã khôi phục. Vốn Alisa tưởng rằng sau khi hai người này tỉnh dậy thì bọn họ sẽ giúp đỡ nàng, cũng như hỗ trợ Thiên Anh, nhưng mà thái độ của bọn họ khiến cho nàng không khỏi hoài nghi.
Cũng giống như lúc này đây, khi thấy Alisa đang chăm sóc cho Thiên Anh một cách cẩn thận thì cô nàng Mình Hằng kia hỏi:
“Khi nào anh ta mới có thể tỉnh lại vậy?”
Nghe được câu này thì Alisa không khỏi nhíu mày lại, nàng ôn nhu nói:
“Mình cũng không biết nữa. Mà cậu cảm thấy khá hơn chưa?”
Minh Hằng gật đầu nói:
“Tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn cậu đã giúp đỡ mình lúc trước.”
Alisa mỉm cười, nàng nói:
“Không có gì, mà cậu đi lấy cho mình một chậu nước nóng đi.”
Minh Hằng cười nói:
“Được, để mình đi lấy cho.”
Dứt lời cô gái này liền đi ra khỏi phòng. Có điều ngay khi đi ra khỏi phòng thì vẻ mặt, cũng như ánh mắt của nàng ta đều thay đổi.
Trong miệng ả ta nói nhỏ:
“Thật rõ là làm chuyện vớ vẩn, đi cứu một tên như vậy để làm gì. Cho dù có tỉnh lại cũng chỉ là một tên phế vật vô dụng mà thôi. Đồ ăn không còn nhiều lại còn phải chia cho loại vô dụng như vậy, không những thế còn bắt mình phải phục vụ nữa chứ. Hừ!”
Cô gái này khi mới tỉnh dậy biết mình còn sống thì đã cảm ơn Alisa rối rít, lúc đó còn ôm nhau mà khóc. Thề sống thề c·hết sau này có nhau.
Nhưng mới chỉ được vài ngày, khi biết được hoàn cảnh sống ở đây, nhìn thấy Alisa bị dị tật ở chân, nhìn thấy Thiên Anh nằm bất động trên giường. Nữ nhân này liền sản sinh ra tâm tư khác.
0