0
-----o0o-----
Ngay vào thời điểm Vua Quỷ đang hoang mang, không biết là đang có chuyện gì xảy ra thì lại nhìn thấy Thiên Lang xông về phía bản thân. Một lần đụng độ cùng Thiên Lang để hắn biết được thực lực hai bên chênh lệch như thế nào.
Hiện tại hắn đang còn năng lực biến thân nên có thể miễn cưỡng gồng gánh được. Nhưng chỉ cần năng lực biến thân mất đi, hắn lập tức sẽ biến thành một bữa ăn cho con biến dị thú kinh khủng này.
Không muốn bản thân trở thành thức ăn cho biến dị thú, Vua Quỷ lúc này quay đầu bỏ chạy. Tốc độ của hắn có thể nói là rất nhanh. Nhanh hơn một số biến dị thú cấp bốn thông thường. Nhưng so với Thiên Lang thì lại kém hơn một ít.
Thiên Lang nhìn thấy đối phương bỏ chạy đương nhiên là sẽ không bỏ qua rồi. Nó lúc này dùng tốc độ tối đa đuổi theo Vua Quỷ. Thời gian trôi qua, khoảng cách hai người càng ngày càng thu hẹp.
Vua Quỷ cảm nhận được Thiên Lang đã đuổi tới ngay sát phía sau thì biết nếu cứ chạy trốn thế này sẽ không có hiệu quả. Hắn lúc này quyết đoán dừng lại chiến đấu. Có điều hắn dừng lại không phải là kiểu dừng đột ngột, mà là đột nhiên chuyển hướng, sau đó tận dụng thời cơ để đánh lén Thiên Lang.
“C·hết đi con súc sinh.”
Vua Quỷ lách người, tránh né cú đớp của Thiên Lang, đồng thời vung móc vuốt t·ấn c·ông mắt nó, ý đồ chọc mù mắt của Thiên Lang.
Phải nói Vua Quỷ có khả năng chiến đấu rất ghê gớm, hành động dứt khoát, động tác liền mạnh, đã t·ấn c·ông đều vào chỗ hiểm của đối phương. Nếu hôm nay không phải là Thiên Lang mà là một con biến dị thú cấp bốn khác thì đã bị Vua Quỷ móc mắt.
Nhưng mà xui cho tên kia, hôm nay hắn đụng trúng Thiên Lang, một con chó thành tinh học được các loại kỹ năng cận chiến.
Thấy đối phương muốn dùng móng vuốt chọc vào mắt mình, Thiên Lang quay mặt đi. Móng vuốt của Vua Quỷ chọc không trúng mắt của Thiên Lang mà chỉ chạm vào được da mặt của nó.
Da của Thiên Lang sau khi thức tỉnh có độ bền kinh dị, vuốt của Vua Quỷ có thể xé rách biến dị thú cấp bốn thông thường, nhưng chỉ để lại vết xước trên cơ thể của Thiên Lang.
“Ầm!”
Thiên Lang quay người, dùng thân thể to lớn nặng vài tấn của mình đụng vào tên kia. Vào thời điểm sắp v·a c·hạm, Thiên Lang xù lông lên, những cây lông nhọn nằm dưới lớp lông mềm lộ ra bên ngoài.
“Phập phập phập…”
“Phập phập phập…”
Chỉ sau một lần v·a c·hạm, Vua Quỷ lập tức cảm thấy choáng váng. Hắn đụng phải Thiên Lang bị lực va đập đánh bay về phía sau không nói, quan trọng là những chiếc lông nhọn to như ngón cái chọc vào người.
Những chiếc lông kia cực kỳ kinh khủng, sau khi hóa thân thành đại ác quỷ thì trên người hắn có một lớp giáp rất dày. Lớp giáp kia đạn bắn không thủng, biến dị thú cắn không phá. Vậy mà lúc này lại bị những căn lông nhọn kia đâm xuyên qua.
Đáng sợ hơn là trong những căn lông nhọn kia có độc tố, vừa đâm vào trong người lập tức để cho Vua Quỷ cảm thấy đầu óc quay cuồng.
Đang lúc hắn cảm thấy mơ hồ thì Thiên Lang lần nữa nhào lên, Vua Quỷ theo bản năng đưa tay lên đỡ. Nhưng mà ai biết được Thiên Lang lúc này lại dùng chân cào vào ngực hắn.
“Xoạc!”
Chỉ một phát cào thì phần thịt từ ngực trên xuống đến phần bụng dưới bị xé toạc. Lòng mề các kiểu từ bên trong chảy ra ngoài.
Vua Quỷ cảm nhận cơn đau đớn khủng kh·iếp ập tới thì hét lên:
“Á!”
Vừa hét lên hắn vừa dùng tay che lấy vị trí b·ị t·hương, đúng vào lúc này Thiên Lang chồm tới, một ngụm cắn đứt đầu của hắn.
“Phập!”
Đầu tên kia đứt lìa, máu tươi văng ra tung tóe. Thiên Lang nhai đầu tên kia, từng thanh âm “rắc rắc” truyền ra nghe mà sởn cả tóc gáy.
Sau khi nuốt đầu tên kia thì Thiên Lang tiếp tục cắn xé cơ thể của người kia, có điều cơ thể của người kia lúc này nhanh chóng thu nhỏ, quay về hình dạng của nhân loại.
Thiên Lang thấy vậy thì cảm thấy có phần tiếc nuối, vừa rồi tên này rất lớn. Tính ra cũng được bữa nho nhỏ rồi, nhưng nay quay về hình thái nhân loại thì chỉ có được hai miếng.
Ngay vào thời điểm Thiên Lang đang ăn thì Thanh xuất hiện, Thanh há miệng nhả ra mấy viên đá sáng lóng lánh. Nó nhìn Thiên Lang nói:
“Ngáo xem này, trong ngực mấy tên kia có vài viên sỏi lạ lắm ý. Tên mà Ngáo ăn có sỏi không?”
Thiên Lang nghe vậy thì nói:
“Không biết nữa, lúc này nuốt luôn nên không rõ. Để nôn ra lại, xem có không.”
Dứt lời Thiên Lang liền nôn ra lại, hai phần t·hi t·hể của Vua Quỷ vẫn còn nguyên. Tiếp đó Thiên Lang hỏi Thanh:
“Mấy cục sỏi kia ở đâu vậy Thanh Đần?”
Thanh nói:
“Ở chỗ ngực ấy.”
Thiên Lang nghe vậy thì dùng chân xé ngực tên kia ra, rất nhanh nó liền thấy một viên đá hình thoi, phát ra ánh sáng màu đỏ.
Thiên Lang nhìn viên đá hiếu kỳ nói:
“Ủa, có sỏi này. Kỳ cục ghê ha. Mấy lần trước ăn thịt đâu có thấy ta. Có phải mấy tên này mắc bệnh gì rồi không? Ăn vào sẽ không b·ị đ·au bụng chứ?”
Thanh nói:
“Bụng Ngáo tốt vậy chắc không sao, cứ ăn đi. Khi nào đau thì uống thuốc thôi. Mà mấy viên sỏi này có thể phát sáng hẳn là đá quý. Ngày xưa thấy chủ nhân cũng có mấy viên, bán được tiền lắm thì phải.”
Thiên Lang đưa ra ra ý kiến:
“Hay mang về hỏi chủ nhân xem thế nào, biết đâu lại có ích.”
Thanh nghe vậy thì nhẹ gật đầu, tiếp đó nó cùng với Thiên Lang ngậm theo mấy viên đá chạy về nhà.
…
Cùng khoảng thời gian này ở bên trong căn cứ.
Alisa lúc này đang theo dõi giữa sự kết hợp của chìa khóa, cùng cổ vật lấy được ở bên trong đầu con nhện chúa. Ban đầu Alisa còn không tin vào giả thuyết những nền văn minh cổ đại có khoa học phát triển hơn hiện tại. Nhưng mà hiện tại nàng đã tin.
Chìa khóa, cùng cổ vật trong đầu con nhện chúa có niên đại cách đây vài ngàn năm, trùng với thời kỳ biến mất bí ẩn của các nền văn minh cổ đại.
Có nghĩa là từ vài ngàn năm trước nhân loại đã có một nền khoa học phát triển vượt trội. Có lẽ bọn họ đã sớm dự đoán được các t·hảm h·ọa sau này nên đã di chuyển đi nơi khác. Về phần đi nơi đây thì Alisa tạm thời chưa biết, nhưng nàng cũng đã có phỏng đoán.