Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 184: Tín Nhiệm

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 184: Tín Nhiệm


Sở Chiêu không để tâm việc hắn lúc gọi “điện hạ”, lúc xưng “hoàng hậu”, khẽ gật đầu.

“Từ sau hội văn học, ta tiến bộ nhiều lắm đấy, không sợ thua A Vũ đâu.”

“Chẳng sánh được với chúng ta.” Sở Chiêu cười nói, vỗ nhẹ lên tay Tiêu Vũ, “Đợi A Vũ học cưỡi ngựa bắn cung xong, chúng ta lại thi với cữu cữu người.”

Tiêu Vũ đưa một tay ra: “Lát nữa ta sẽ viết thêm năm tờ nữa là xong.”

Nàng nhìn thẳng Tạ Yến Lai.

Tạ Yến Lai nhất thời cứng họng.

Sở Chiêu hơi khựng lại, nhìn chàng trai trẻ tuổi trước mặt.

Sở Chiêu nhẹ giọng: “Ngươi nói đi.”

Nàng không cố ý nhường Tiêu Vũ, đem hết bản lĩnh ra viết, được tiên sinh hết lời khen ngợi.

Sở Chiêu bật cười: “Đừng mỉa mai nữa.”

Đám thái giám cúi đầu định nói “nô tài có tội”, nhưng Tạ Yến Lai đã mất kiên nhẫn mà ngăn lại.

Tiêu Vũ lúc này mới bước vào, nhanh chân đi tới bên Sở Chiêu, rồi nhìn sang Tạ Yến Lai, gọi: “Cữu cữu.”

Tạ Yến Lai nhìn hai người, một lớn một nhỏ cùng cười với mình, âm thầm đảo mắt, phất tay nói: “Bệ hạ, thần đi làm việc đây.”

Sở Chiêu sững người một chút, vội vàng bước đến: “Ngươi chưa đi sao? Ngươi vẫn luôn chờ ở đây ư? Có chuyện gì vậy?” Rồi lại nhìn đám thái giám xung quanh, “Sao không vào báo cho ta?”

Cô nương này thật là—vừa ngây thơ vừa từng trải, vừa vô tình lại cũng quá mực đa tình.

“A Cửu, ngươi lợi hại thật.” Nàng cười nói, “Ta đã làm hoàng hậu rồi mà vẫn bị ngươi nhìn thấu.”

Nói xong cũng không để Tiêu Vũ và Sở Chiêu kịp nói thêm, xoay người bước đi.

Sở Chiêu ngồi thẳng dậy: “Ta khi nào khích ngươi chứ? Quan hệ giữa ngươi và Tạ gia, còn cần ta phải khích sao?”

Nhưng mặc kệ nàng thế nào, không liên quan đến hắn. Tạ Yến Lai thu hồi ánh nhìn, sải bước rời đi, nhưng chưa đi được bao xa đã khựng lại, như đang trầm ngâm do dự, đứng yên không nhúc nhích.

Tạ Yến Lai đáp: “Tạ bệ hạ.”

“Là ta không cho báo.” Hắn nói, “Ta không có việc gì cả.”

“A Cửu, hiện tại ta là hoàng hậu, ta từng có ân cứu mạng với hoàng thượng, là người hoàng thượng tín nhiệm nhất, trong tay ta lại có binh quyền.”

Tạ Yến Lai nhìn nàng, kéo dài giọng: “Thần thật ngu muội, hoàng hậu nương nương thâm cơ viễn lự, lòng như bàn thạch.”

“A Vũ.” Sở Chiêu cười gọi, phất tay.

Hiện tại, nàng là hoàng hậu.

Nàng từng rất dễ dàng trao đi lòng tin, từng dâng hiến cả thân tâm cho người kia. Nhưng kết quả, sự tín nhiệm ấy, cùng cả chính nàng, đều không đáng một xu.

Tiêu Vũ cũng bật cười, nắm chặt nắm tay nhỏ: “Ta cũng không sợ thua tỷ tỷ.”

Chương 184: Tín Nhiệm

“Đúng vậy, ta chính là muốn họ biết rằng ta cũng không tín nhiệm họ. Như thế—” nàng nói, rồi mỉm cười, “bọn họ sẽ bắt đầu muốn giành lấy sự tín nhiệm của ta.”

Tiêu Vũ gật đầu: “Được.”

Phía sau truyền đến tiếng cười khe khẽ, thật là nhàm chán! Hắn thầm cười lạnh trong lòng, quay đầu nhìn lại, thấy trong điện, một lớn một nhỏ đã ngồi chụm đầu bên nhau, không biết đang nói gì, cùng cười khúc khích.

Tạ Yến Lai khẽ cười, đứng dậy, hành lễ với nàng: “Thần—”

Tạ Yến Lai ngừng lời, quay đầu nhìn, thấy Tiêu Vũ đứng ngoài cửa, khẽ thò đầu vào, nhưng chưa bước vào.

Tiêu Vũ cũng nhìn ra Sở Chiêu đang đùa cợt cữu cữu.

Mà hắn, vẫn còn tự cho là mình đủ sức dạy nàng làm người, chỉ điểm nàng ứng xử? (đọc tại Qidian-VP.com)

“Chuyện này rất đơn giản, như ta đã nói lúc nãy. Quan hệ giữa ngươi và Tạ gia không tốt, đâu phải do ta ly gián. Tương tự, Đặng Thái phó và Tam công tử vốn cũng chẳng tín nhiệm lẫn nhau.”

Vị cữu cữu khác, người mà mẫu thân cậu thường nhắc tới, là công tử Tạ gia vang danh thiên hạ, học thức uyên thâm, tài đức song toàn.

Tạ Yến Lai lúc này đã hiểu, bật cười tự giễu. Sớm biết cô nương này to gan lớn mật.

Giờ đây, nàng chỉ cần nhấc tay, cũng có thể khiến hắn không còn chỗ dung thân.

Tạ Yến Lai nhìn thiếu nữ trước mặt, nàng mày mắt trong trẻo, y phục đơn sơ, trang điểm thanh đạm, chẳng chút lộng lẫy uy nghi, nhưng—

Nhưng hắn vẫn không ngồi xuống.

Không có việc gì mà lại thế này sao? Sở Chiêu nhìn hắn, khẽ “ồ” một tiếng, phất tay cho đám thái giám lui xuống, thái giám lập tức lặng lẽ lui đi, ngoài đại điện chỉ còn lại hai người họ.

Chuyện đó thì đúng là không sai — Tạ Yến Lai cười lạnh, mắt phượng thoáng trầm xuống: “Ngươi khích ta thì thôi đi, giờ còn khích cả hắn và Đặng Dịch, hai người đó dễ dây vào sao?”

Sở Chiêu cười vang, nhìn Tề công công: “Tề công công, ông thấy ta thua nhiều lần nên sợ ta lại thua A Vũ nữa à?”

Nhìn nàng cười cợt như không, Tạ Yến Lai bật cười khẩy: “Cho nên ngươi cho rằng làm hoàng hậu rồi thì vô pháp vô thiên, muốn gì làm nấy sao?”

Tạ Yến Lai hành lễ: “Thần, bái kiến bệ hạ.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn bước lên một bước: “Sở Chiêu, ngươi nên đi thăm phụ thân ngươi.”

Sở Chiêu nói: “Ta đâu có trông mong họ tin ta. Ta biết họ không tin.”

Đuổi người đi làm gì, như thể sắp nói điều gì bí mật khó nói lắm vậy. Tạ Yến Lai nhíu mày.

“Ta đối tốt với ngươi, ngươi lại cho rằng ta có tâm tư bất chính. Chẳng lẽ ta cũng nên theo bọn người Tạ gia, ví như lão Thất gia gì đó, đánh ngươi bằng roi, bắt tay ức h**p ngươi, ngươi mới thấy vui sao?” Sở Chiêu bực bội nói.

Sở Chiêu cùng Tiêu Vũ nói cười một lúc, đến khi Tề công công đến mời đi học, Sở Chiêu cũng theo vào viết năm tờ chữ, để tiên sinh chấm điểm.

“Ta vì sao phải tín nhiệm bọn họ? Không phải là họ nên nỗ lực giành lấy, tranh thủ tín nhiệm của ta sao?”

Sở Chiêu đáp: “Để ta có thể tự mình lâm triều nghe chính sự.”

Nói rồi cậu quay sang nhìn Tạ Yến Lai.

Rồi sau đó, nàng danh vang kinh thành.

Thật ra, vị cữu cữu thường được mẫu thân nhắc tới kia, cũng rất giỏi cưỡi ngựa bắn cung, mẫu thân từng nói, còn giỏi hơn cả phụ thân. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trên mặt Tiêu Vũ hiện lên vẻ kinh ngạc, trong nhận thức của cậu, thiên hạ này không có ai không biết chữ, nhất là người của Tạ gia, cữu cữu của cậu—

Nhưng thì đã sao? (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng ngay lúc ấy, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân và thái giám khẽ hô: “Bệ hạ—”

Sở Chiêu nắm lấy tay Tiêu Vũ, hỏi: “Học xong rồi à?”

“Cữu cữu, người cũng so với A Vũ đi!”

“Ta làm vậy, không phải để họ tin rằng ta tín nhiệm người này, mà không tin người kia.”

Sở Chiêu chống cằm nhìn hắn, cảm thấy hắn vẫn như khi trước trên đường, dáng vẻ chẳng đổi thay, song nhìn kỹ lại có phần khác biệt — có lẽ bởi thân vận quan bào tướng quân cấm vệ, khí thế càng thêm sắc bén.

Sau khi tiết học tiếp theo bắt đầu, Sở Chiêu rời khỏi thư phòng của Tiêu Vũ. Vừa mới bước ra, nàng liền thấy Tạ Yến Lai đang đứng đó. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tạ Yến Lai nói: “Vậy thì nói thẳng ra là được rồi. Ngươi bảo với Tạ Yến Phương là không tín nhiệm Đặng Dịch, nhờ hắn trợ giúp. Rồi lại bảo với Đặng Dịch là không tín nhiệm Tạ Yến Phương, nhờ hắn hỗ trợ. Ngươi tưởng bọn họ thật tin sao? Họ đâu phải con nít ba tuổi.”

Tạ Yến Lai khẽ sững người, nhìn gương mặt đang mỉm cười của thiếu nữ, nhưng trong mắt nàng lại là tĩnh lặng sâu lắng.

Tề công công theo sau bước vào, tươi cười đáp: “Vừa mới kết thúc một tiết, lát nữa tiên sinh sẽ đến dạy bệ hạ thư pháp.”

Tạ Yến Lai đập bàn: “Đừng nói mấy chuyện vô nghĩa đó! Ngươi với bọn họ mỗi người một câu ‘không tín nhiệm’, ngươi rốt cuộc định làm gì?”

Sở Chiêu cười nói: “Vậy lát nữa ta cũng viết năm tờ, để tiên sinh xem thử ai viết đẹp hơn, thế nào?”

Tiêu Vũ gật đầu: “Cữu cữu miễn lễ, mau ngồi đi.”

Tạ Yến Lai đáp thẳng: “Ta không biết viết chữ.”

Ngoài nàng ra, vẫn còn có người quan tâm đến phụ thân nàng.

Thiếu niên ngẩng cằm, mắt phượng hếch lên, thoạt nhìn vừa ngạo mạn vừa chua cay giễu cợt, nhưng giữa đôi mày lại bất giác lộ vẻ ngưng trọng, làm nhạt đi nét khinh miệt.

Tề công công cười góp chuyện: “Lão nô từng xem qua ‘Sở Viên văn tập’, nương nương vẫn nên thôi, đừng so với bệ hạ.”

Hài đồng ấy cũng bật cười theo Sở Chiêu.

“Hóa ra, điện hạ là muốn bọn họ không tin điện hạ.”

Dù là khi còn ở dịch trạm, nàng bị đuổi chạy trối c·h·ế·t dưới tên A Phúc, thì trong mắt nàng cũng từng lóe lên quang mang — ánh sáng bất khuất, không thể coi thường, khiến người ta phải dè chừng.

Không đợi Tạ Yến Lai nói tiếp, nàng liền chậm rãi giải thích.

Nàng vừa nói vừa làm bộ xắn tay áo.

Cấm vệ xung quanh cũng coi như không thấy, để mặc hắn như một khúc gỗ đứng đó.

Xem hắn còn dám nói không biết cưỡi ngựa bắn cung nữa không.

Sở Chiêu cười khẽ: “Khi ta chưa làm hoàng hậu, ta cũng đã vô pháp vô thiên rồi.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 184: Tín Nhiệm