Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 197: Gần Trong Gang Tấc

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 197: Gần Trong Gang Tấc


Sở Chiêu bật cười: “Đừng nói vậy, là ta chưa báo họ phương hướng, họ đâu biết ta sẽ gặp nguy. Giờ có thể kịp thời đến đây, đã là rất nhanh rồi.”

Khi thấy Sở Chiêu nở nụ cười, trên khóe môi nữ tử kia cũng khẽ nở một nụ cười tươi tắn.

Sở Chiêu nhìn kỹ hơn, dưới ánh nắng, bên cạnh tên từng trạm dịch đều có ghi chú thời gian nhỏ—tháng mấy ngày mấy đến, tháng mấy ngày mấy đi.

Nhưng thông thường cũng chỉ là khi rời đi mới báo một tiếng, xem như là nói với A Cửu rằng: ta đã bình an qua nơi này rồi.

“Quan binh đến thật nhanh.” Nàng cũng thấy có phần ngạc nhiên.

Còn nói là sợ hắn lo lắng, mà cái gì cũng không viết! Cố ý chọc tức người ta mà!

Chẳng lẽ vẫn chưa chịu buông tha, lần này định trắng trợn hành thích rồi sao?

Tiêu Tuân ngồi trong xe ngựa, vén rèm xe, một tay che miệng mũi để chắn bụi, cũng như đám người qua đường, nhìn binh mã với vẻ tò mò. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Dọn dẹp sạch sẽ trên núi.” Sở Chiêu chỉ nói, “Xem có tra ra được thân phận hay không.”

Chương 197: Gần Trong Gang Tấc

“Gặp nạn.”

Vừa thấy dấu hiệu trên đó, Tạ Yến Lai lập tức nhận lấy mở ra, bên trong chỉ là một tờ giấy nhỏ, hai chữ đầu vừa lọt vào mắt đã khiến hắn hoa lên. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Nhưng bình an.”

Nàng nhìn về phía thiếu nữ trên đại lộ.

Đại quân dừng lại không xa, viên tướng được dẫn tới, hành lễ lớn: “Tham kiến——”

Dù thời khắc này chẳng phải vui mừng gì, đầy rẫy hiểm nguy khốc liệt, nhưng trong đêm tối, khi nàng ngẩng đầu nhìn thấy thiếu nữ kia giữa đám lửa chém g·i·ế·t nơi tiền phương, mọi âm thanh ánh sáng xung quanh như tan biến, chỉ còn thiếu nữ ấy rực rỡ như ánh dương.

“Sao lại có nhiều binh mã thế này?”

Trên án thư bày một tấm bản đồ các trạm dịch, lúc này có ngón tay thon dài điểm nhẹ lên đó.

Ánh dương chiếu rọi hoàng thành, trong gian phòng trực dưới lớp lớp điện các che phủ, ánh sáng có phần âm u.

“Ta chẳng phải đã gặp rồi sao?” Nữ tử mỉm cười đáp, nàng đưa tay áp lên ngực, cho đến lúc này tim nàng vẫn đập rộn ràng không dứt.

“Các người nhìn kìa, nàng cười rồi.” Nữ tử vén nón trúc, khẽ nói, “Chắc là có tin gì tốt lắm, cười thật vui vẻ.”

“Các ngươi không nghe thấy sao? Nàng nói, phụ mẫu nàng thương yêu nàng như trân bảo.”

“Mấy ngày gần đây sẽ đến?” Sở Chiêu có phần nghi hoặc, đưa tay nhận lấy bản đồ, đó là bản đồ trạm dịch tuyến Tây của Đại Hạ rất phổ biến, điều không phổ biến là—

“Để tránh cho đứa nhỏ kia cứ lẽo đẽo theo ta hỏi mãi, ta không biết trả lời ra sao.” Hắn từng nói vậy.

Sở Chiêu kinh ngạc nhìn về phía dịch binh kia: “Ngươi làm sao biết ta gặp nguy?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Đứng trong rừng cây bên đường, núi đá che khuất, người qua đường không trông thấy bọn họ, nhưng bọn họ lại có thể thấy rõ từng người trên đường. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn nhìn sang cấm vệ: “Gọi Trương đô tướng, bảo hắn có tin tức mới thì đích thân tới gặp ta.”

Tiếng vó ngựa vang dội trong thung lũng, cùng với mặt đất rung chuyển, khiến Sở Chiêu cùng đoàn người vừa mới rời khỏi đó cũng bị kinh động.

“Hay là gì?” Nữ tử cắt lời hắn, nụ cười trên môi cũng tan biến, giọng nói trở nên lạnh lẽo, “Nhân lấy cớ là cứu mạng, bắt nàng gọi ta một tiếng ‘mẫu thân’ sao?”

Khách bộ hành trên đường đều kinh hoàng tránh né.

Thật nực cười, tuy hắn có khuyên, nhưng người quyết định đi chẳng phải là nàng sao? Nàng không biết nguy hiểm hay sao?

Mặt trời cuối thu cao vợi, bụi đất tung bay khắp mặt đất, từng đoàn binh mã phi nhanh không ngớt, che trời lấp đất.

Nếu có thể tra ra là thủ đoạn của Trung Sơn Vương, thì cũng là một chuyện tốt.

Hết lần này đến lần khác, cười nhiều quá cũng chẳng thấy buồn cười nữa.

Tạ Yến Lai nhắm mắt lại, một tay đập lên án thư chống đỡ, nghiến răng mắng một câu: “Tiểu nha đầu c·h·ế·t tiệt.”

Dịch binh kia lấy từ trong ngực ra một bức họa và một điều lệnh: “Là mệnh lệnh từ trên truyền xuống, ghi rõ mấy ngày gần đây ngài sẽ đi qua, nếu không nhận được tin tức của ngài trong thời gian đầu, chúng tiểu nhân phải lập tức điều binh tìm kiếm.”

Cấm vệ lĩnh mệnh rút lui.

Nhất là thiếu nữ ấy.

Viên tướng ấy lập tức đứng thẳng người, đáp lời “tuân mệnh”, vừa định nhận lỗi, thì Sở Chiêu lại mở lời trước, nói không trách bọn họ đến muộn, vốn dĩ là không muốn ai phát hiện, bọn họ không biết cũng không thể xem là tội.

Viên tướng vâng mệnh lĩnh chỉ, cũng không cần nhận tội, càng không thể đa lễ, nghĩ một chút, liền quay người gọi người.

Ai cũng phải chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình, hắn mới không lo, cũng không thấy áy náy gì hết!

“Trại chủ.” Một nam nhân bên cạnh không nhịn được thấp giọng nói, “Ngài hãy đến gặp nàng đi.”

Tạ Yến Lai ngồi đó, nhìn tờ giấy trong tay lật qua lật lại, bảo là sợ hắn lo ư? Hắn có gì phải lo chứ? Cảm thấy áy náy sao? Vì hắn từng khuyên nàng đi gặp phụ thân?

Nàng chậm rãi lắc đầu.

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

Cớ sao mỗi lần đối mặt với thiếu nữ ấy, hắn đều không được như ý? (đọc tại Qidian-VP.com)

Hơn nữa, làm sao biết nàng sẽ đến nơi này?

Tạ Yến Lai thu ánh mắt lại, quay đầu, phượng nhãn cụp xuống, lại khôi phục vẻ lạnh lùng: “Chuyện gì?”

Một binh sĩ lập tức chạy nhanh tới, đứng thẳng trước mặt Sở Chiêu, thần sắc có phần câu nệ.

Chữ viết trên tờ giấy sạch sẽ thanh tú, hiển nhiên là do chính tay nàng viết.

“Tây Lương đánh tới rồi sao?”

Thiếu nữ được đám người vây quanh mà cười rạng rỡ, còn nữ tử ẩn thân nơi núi đá cũng cười theo, nhưng người đứng bên cạnh nàng lại mang vẻ buồn thương.

“Điện hạ.” Phu xe Thiết Anh quay đầu thấp giọng gọi, “Chúng ta nên lên đường thôi.”

“Ta—không xứng.”

Nàng nhìn thế nào cũng không thấy đủ—

Nàng vốn tưởng trạm dịch chỉ bị động tiếp nhận tin tức, không ngờ bọn họ lại biết hành tung của nàng?

Mãi đến khi bên ngoài có cấm vệ nhẹ giọng gọi: “Đô úy.”

Tuy nàng vẫn báo lại hành trình của mình cho các trạm dịch, đây là yêu cầu trước khi xuất hành mà A Cửu từng dặn dò—có thể không để ai dòm ngó, nhưng khi đi qua địa phương nào, nhất định phải lưu lại tin tức.

Đám người lại tiếp tục lên đường, vì vừa trải qua kinh hãi nên ai nấy đều bước chân gấp gáp.

Sở Chiêu vội vàng ngăn lại: “Ta giấu thân phận ra ngoài, đại nhân không cần đa lễ.”

Tiểu Mạn bên cạnh hừ một tiếng: “Quả thật nhanh, nhanh đến nỗi kịp nhặt xác cho chúng ta.”

Lâu ngày không gặp, A Chiêu đã cao hơn, cũng gầy đi.

Tiêu Tuân cứ phải tận mắt xác nhận đúng là binh mã tiến đến mới chịu đi.

“Trước đây ta từng dùng tính mạng nàng để uy h**p, giờ cứu nàng một lần, là có thể lấy một mạng đổi một mạng, để nàng gọi ta là mẫu thân ư?”

Vài dòng ngắn ngủi đọc xong, Tạ Yến Lai ngồi xuống, thở ra một hơi, Sở Chiêu vội vã báo tin bình an, chi tiết thì chẳng viết gì cả—bị thương ở đâu? Ai tập kích? Hộ vệ mới từ đâu tới? Có đáng tin không?

Thật khiến người ta bực bội.

Quan binh ư, Sở Chiêu thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía sau, thấp thoáng thấy cờ xí như mây, cùng với tiếng giáp trụ va chạm.

Cấm vệ dâng lên một phong dịch báo.

“Trại chủ.” Hắn sốt ruột hơn, “Nàng còn chẳng biết ngài là ai, như thế sao tính là gặp? Nhân cơ hội này, hay là—”

Binh mã rất nhanh đã đi qua.

Dĩ nhiên, Sở Chiêu cho rằng khả năng ấy không cao, Trung Sơn Vương nếu đã dám ra tay thì tất sẽ cẩn thận không để lại dấu vết.

“Hẳn là đi đến đây rồi.” Tạ Yến Lai thấp giọng nói, lại hơi cười nhạt, “Với tốc độ của nàng, thật chẳng bằng ta.”

Còn tại Trần huyện này, nàng chưa kịp gửi tin tức gì cả.

“Sợ ngươi lo lắng, cũng không giấu, ta cũng có thương tích, nhưng chỉ là vết thương ngoài da, không nghiêm trọng. Nay đã có thêm ba mươi hộ vệ mới, sẽ tiếp tục hành trình, đừng nhớ mong.”

Tiểu Mạn quay đầu sang phía khác, không nói gì thêm.

“Đi thôi.” Hắn nói, có phần bất đắc dĩ, “Về đến nơi lại bị phụ vương cười nhạo cho.”

Tạ Yến Lai nhìn bản đồ dịch trạm hồi lâu không rời mắt, ánh sáng cuối thu nhảy múa trên người hắn qua khung cửa sổ gỗ.

Phản ứng này khiến nam nhân bên cạnh càng thêm bi thương.

“Đây là dịch binh của Trần huyện.” Viên tướng nói, “Chính người này đã báo cáo rằng ngài có thể gặp nguy hiểm, trong tay còn có điều lệnh khẩn, nhờ đó mới điều động được chúng tiểu nhân đến đây—”

“Là quan binh!” Trinh sát chạy đến trước tiên, lớn tiếng hô, “Là quan binh đến tiếp viện rồi.”

Tạ Yến Lai vo tờ giấy trong tay thành một nắm, đứng dậy đi mấy bước, rồi lại ngồi xuống, chậm rãi trải lại tờ giấy đã bị vò nát ấy.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 197: Gần Trong Gang Tấc