Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 58: Ra phố

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 58: Ra phố


Nghe nhắc đến Tam công tử Tạ gia, Tề Lạc Vân lập tức bỏ qua Sở Chiêu ngoài cửa sổ, cũng vội chen đến trước gương nhỏ, tỉ mỉ soi lại dung nhan.

Nhưng cũng chỉ là “có thể sánh ngang” mà thôi. Hơn nữa, cho dù là Đại tướng quân thì đã sao? Tiêu Tuân mỉm cười: “Hiện tại người của Thái tử và Tam hoàng tử đều đang dòm ngó binh quyền, dù cho biên quận xa xôi, cũng chẳng đến lượt chúng ta chen chân vào. Hơn nữa, người như Sở Lăng, dù phụ vương có tặng cho hắn tiên đan kéo dài mệnh số, e là hắn cũng chẳng chịu nghe theo phụ vương.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Sở Chiêu mỉm cười siết chặt tay nàng, hai người sải bước dọc theo phố.

“Công tử lại ra ngoài uống rượu rồi, đợi hắn say khướt, chúng ta trực tiếp chụp bao đánh một trận đi?”

Làm việc vốn không khó, chỉ cần có tâm.

Thảo nào, nàng lại oán hận hắn như vậy.

Nàng đã lâu chưa từng thấy cảnh nhộn nhịp thế này, khi vừa thành thân chưa bao lâu đã nhập cung, tiếp đó là bao năm quốc thế bất ổn, sống trong cung lòng đầy lo sợ, chẳng dám ra ngoài.

Sở Chiêu? Hai thiếu nữ lập tức không màng ai đẹp hơn ai, chen nhau nhìn ra ngoài, theo tay Tề Lạc Vân quả nhiên thấy trong đám đông ngoài phố có hai thiếu nữ tay trong tay, một người ăn mặc chẳng khác gì con gái nhà nghèo bán rong ven đường, người kia tuy không đến nỗi nực cười, nhưng cũng hết sức bình thường, đúng là Sở Chiêu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô nương kia càng tức điên.

Người bạn bị động tay giật mình, làm lệch cả hoa điền, tức giận mắng: “Tề Lạc Vân, ngươi ghen tị nhan sắc của ta đấy à?”

“Ai da, Tề Lạc Vân, ngươi tưởng ngươi là Sở Chiêu chắc, đánh thử ta xem!”

Sao lại đông người đến vậy!

Phố xá phồn hoa náo nhiệt, người người huyên náo, giữa cảnh ấy, Sở Chiêu bước đi như kẻ lạc vào giấc mộng, có phần ngẩn ngơ.

Cho dù bên cạnh có vị Tam hoàng tử vốn đa nghi, hắn chỉ cần ánh mắt dừng lại lâu thêm một chút nơi cái tên này, liền lập tức có được một cơ hội.

“Phụ vương thực sự muốn kết giao với Sở Lăng?” Hắn nhìn vị văn sĩ áo xanh, hỏi, “Ta biết phụ vương từng rất tán thưởng Sở Lăng, nhưng mười năm trước khi thanh danh lẫy lừng lại không giao hảo, nay đã trở nên tầm thường giữa chốn phàm trần, thì có cần thiết sao?”

Lúc nhận được mật thư từ Trung Sơn Vương, Tiêu Tuân đang ngồi xe rời khỏi Thái tử phủ, trầm ngâm một lát, rồi liền xoay đầu xe hướng ra ngoài thành, đến bái phỏng Tam hoàng tử.

Văn sĩ áo xanh lại tiếp lời về Sở Lăng: “Sở Lăng, vị Vệ tướng quân này, đang trấn giữ Đại Thanh Sơn Quan tại biên quận, thân phận địa vị có thể sánh ngang với Đại tướng quân.”

“Hiện nay hắn tầm thường, lại sắp c·h·ế·t, thế tử kết giao cũng không khiến triều đình kiêng kị.” Văn sĩ chỉ nói, “Đây cũng là người duy nhất chúng ta có thể kết giao vào lúc này.”

Từ thuở nhỏ, hắn đã được Sở Lam mang đến Thước Sơn thư viện, ở nơi sơn dã ấy suốt bao năm, nay rốt cuộc có thể hồi kinh, lại lập tức có được cơ hội thế này, hắn đương nhiên phải khoe khoang khắp nơi.

Tề Lạc Vân vẫn ghé bên cửa sổ, muốn nhìn thêm.

“Tiểu thư, tiểu thư.” A Lạc lắc tay nàng, “Tới rồi, tới rồi.”

Sở Chiêu mỉm cười hỏi: “Lại tự lấy đấy à?”

Sở Chiêu sực tỉnh, phát hiện mình đã bước vào một tửu lâu — nơi đây còn náo nhiệt hơn cả phố ngoài.

Tiêu Tuân cầm bút viết một tờ giấy nhỏ, trao cho văn sĩ áo xanh.

Quả nhiên, tại nơi của Tam hoàng tử, hắn liền thấy được công tử nhà họ Sở, thư tiến cử của Sở Kha.

Thở dài một hơi trong lòng, Sở Chiêu tự nhủ, làm người đến mức mù quáng hồ đồ như thế, không c·h·ế·t thì ai c·h·ế·t?

“Không phải đâu.” A Lạc nói, “Là nô tỳ xin phu nhân đấy, tiểu thư, chúng ta có tiền hàng tháng mà, người có, nô tỳ cũng có, hơn nữa nô tỳ là đại nha hoàn của tiểu thư, số tiền còn chẳng ít đâu.”

A Lạc lấy từ trong giỏ ra một túi tiền, lắc lắc: “Tất nhiên rồi.”

Thân phận của hắn, muốn qua lại với ai không thể quá trực tiếp, cần có nhân duyên, có lý do, quen biết một lần, rồi hai lần, như thế mới hợp tình hợp lý, cũng không khiến người khác để tâm nghi ngờ.

Sở Kha hoàn toàn không nghe lời Sở Lam, ngoan ngoãn ở nhà đọc sách chuẩn bị cho văn hội.

Nhìn Sở Kha rời khỏi ngõ nhỏ, lên xe ngựa, vừa nói cười với người trong xe vừa đi mất, A Lạc – cải trang thành tiểu tỳ nhà nông đi mua rau – đang đứng sau góc tường, khẽ nhấc chiếc giỏ tre trong tay, quay sang hỏi Sở Chiêu đứng cạnh:

Hai thiếu nữ kia bĩu môi: “Mặc kệ nàng ta, nàng đã nói rồi, không chơi với chúng ta nữa, từ nay ai nấy lo đường riêng.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Trên đường người qua lại đông đúc, xe ngựa nhộn nhịp. Một cỗ xe ngựa phóng vụt qua, bên trong có ba thiếu nữ, hai người ngồi sát nhau dán hoa điền trước gương nhỏ, một người khác thì tựa vào cửa sổ, thần sắc uể oải, ánh mắt lơ đãng lướt qua dòng người và phố xá, bỗng dưng “a” một tiếng, ngồi thẳng dậy, xoay người vươn tay đập vào bạn đồng hành.

Những kẻ đang nắm thực quyền kia, bọn họ không thể chạm vào.

“Nhìn kìa, nhìn kìa.” nàng nói. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chẳng qua chỉ là có còn hơn không? Góp nhặt từng chút một? Tiêu Tuân khẽ cười, hiểu rằng nếu phụ vương đã không muốn nói, thì có hỏi cũng chẳng thể đoán được dụng ý — từ sau khi gãy chân lúc nhỏ, Trung Sơn Vương chưa từng mở lòng với bất kỳ ai.

Tiêu Tuân thoáng giật mình, trong lòng hiện lên một ý nghĩ: thì ra cô gái kia gấp rút chạy đến biên quận là vì lý do này?

“Đậm một chút mới tốt, Tam công tử Tạ gia quen nhìn kiểu nhạt rồi, thấy mặt ngươi đỏ như mông khỉ thế này, nhất định nhớ kỹ ngươi ngay.”

Văn sĩ áo xanh nói: “Vương gia không phải thực lòng muốn kết giao với Sở Lăng, mà là cần điện hạ tạo ra dáng vẻ như đang kết giao với hắn.”

Sở Chiêu nhíu mày: “Giờ mà đánh thì một tháng sau đã lại lành rồi.”

“Đừng quan tâm đến nàng nữa, có gì đáng xem đâu.” Một cô nương quay lại tiếp tục dán hoa điền: “Nhanh đến xem Tam công tử Tạ gia đi, không biết còn ở tửu lâu không, đến trễ e không có chỗ, người khác đến sớm hơn chúng ta rồi.”

Có điều nếu muốn đến tửu lâu, Sở Chiêu lục tìm khắp người, rồi hỏi A Lạc: “Mang theo tiền chưa?”

Thiếu niên Sở Kha, từ đây như chim bằng dang cánh, một bay lên trời cao.

Tề Lạc Vân liếc nàng một cái: “Ngươi làm gì có chỗ nào hơn ta?”

“Nàng ta định đi đâu vậy?” Tề Lạc Vân hỏi.

Ở kiếp trước, nàng hoàn toàn không rõ nhà bá phụ giao du với những kẻ nào, không biết là ai đã làm mối để Tiêu Tuân đến cửa, không biết ai đã thuyết phục bá phụ để Sở Kha nhậm chức nơi phương xa, cũng chẳng rõ Tưởng thị đã nói những lời ngông cuồng bất kính với ai, khiến tin đồn bay khắp trời——

“Trang điểm của ta có quá đậm không? Nghe nói nữ tử bên Đông Dương thường trang điểm nhạt.”

“Trương Tình, ngươi muốn bị đánh à!”

Văn sĩ áo xanh lại không biết. Trung Sơn Vương vốn không phải người thích giải thích lý do.

Chương 58: Ra phố

Cái gọi là nhân duyên chính là cơ hội ngẫu nhiên, mà hiện nay trong kinh thành, nơi có nhiều cơ hội nhất không đâu khác ngoài văn hội của Tam hoàng tử.

A Lạc hí hửng cười, khoác lấy tay Sở Chiêu: “Đi thôi đi thôi, theo tỷ, gái quê như tỷ đây rành rõi kinh thành lắm rồi, biết công tử A Kha thường lui tới nơi nào.”

Văn sĩ áo xanh khẽ thở dài: “Kỳ thực, giờ đây Sở Lăng không chỉ là tầm thường, mà còn sắp c·h·ế·t rồi.”

Sở Chiêu bật cười, nhéo mũi nàng: “Ai nói A Lạc của ta là gái quê chẳng biết gì, rõ ràng giống y một đại nha hoàn hạng nhất, biết cả tiền hàng tháng, biết cả sự khác biệt giữa đại nha hoàn và tiểu nha hoàn.”

“Đưa cho phụ vương.” Hắn nói, “Việc ta làm, xin phụ vương yên tâm.” (đọc tại Qidian-VP.com)

A Lạc gật đầu: “Được, vậy đợi đến ngay trước hôm văn hội đánh hắn, để hắn khỏi ra ngoài gặp ai được.”

Sở Chiêu bật cười, khẽ ừ: “Trước tiên đi xem hắn qua lại với những ai.”

Tiêu Tuân lại lắc đầu, chuyện này chẳng liên quan đến hắn. Sở Lăng nếu muốn gặp con gái, ai có thể ngăn cản? Đó là việc riêng giữa hai phụ tử họ.

Có điều, dù hắn nghe theo lời phụ vương mà hành sự, nhưng vẫn thấy không khỏi nghi hoặc. Nghĩ đến thái độ của phụ vương đối với tiểu nữ nhà họ Sở khi trước, xem ra khi ấy chẳng phải đơn thuần là mượn cớ để hắn nhập kinh.

Đùa gì chứ, chuyện được nhận thiệp mời văn hội, cả thành còn chưa ai biết đâu.

Tề Lạc Vân không thèm tranh cãi, chỉ tay ra ngoài nói: “Là Sở Chiêu kìa, Sở Chiêu đang ngoài kia.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 58: Ra phố