Tại một công viên ở thành phố X, Thiên đang đứng đợi một người đó là cô bạn gái Duyên, hôm nay là first date của hai người khi thấy người mình đang mong đợi ở xa xa vẫy tay với mình.
Thiên liền vẫy tay và định chạy lại với cô thì một khung cảnh kinh dị hiện ra trước mắt hắn cô bạn gái, vài giây trước còn đang vẫn tay thì nay đã bị một vật thể từ bên trái vồ vào cổ cô khi Thiên còn đang ngơ ngác thì Duyên đã bị vật kia cắn đứt cổ máu chảy loạn cả một góc sân.
Chỉ trông chừng 15 giây từ một người còn đang sống sờ sờ thành một cái xác không đầu, Thiên khi lấy lại được ý thức sau cú sốc hắn gào lên trong vô vọng, người con gái đã từ bỏ sự nghiệp để hẹn hò với một kẻ làm công nhân như hắn, chỉ vài ngày trước cô đã đồng ý hẹn hò hắn lúc đó tưởng chừng có tất cả thế giới trong tay nhưng giờ đây tất cả đã mất hết.
Từ cơn đau dẫn đến sự kích động điên cuồng, Thiên muốn g·iết muốn băm nát vật đang đè trên cơ thể bạn gái của hắn nhưng lúc này xung quanh những tiếng la hét xuất hiện khiến hắn thoát ra khỏi trạng thái điên cuồng để nhìn nhận lại thế giới quan.
Hắn vội nhìn sang các vị trí tiếng hét vang lên, lúc này hắn thật sự sợ có vô số vật thể kỳ dị đang điên cuồng cắn vào những người trong công viên hắn thấy cơ thể những vật kia lởm chởm mảng thịt tím đen khuôn mặt khô khốc, hai mắt à không chỉ còn là hai cái hốc mắt tay chân lủng lẳng nhưng khi dí con mồi nó lại phát lực đến sợ, hắn muốn chạy nhưng cơ thể lại trở nên vô lực ngã xuống.
Lúc này Thiên mới nhận ra được vật kia giống một thứ hắn từ đọc trong các truyện hồi cấp ba đó là zombie, hắn lúc này hoảng sợ lẩm bẩm được vài từ :
" Đúng là zombie rồi... nhưng...nhưng sao nó lại xuất hiện lúc này chứ, c·hết tiệt ".
Hắn vội lồm cồm bò dậy để chạy vì sao ư vì trước mặt anh con zombie ăn thịt Duyên đã 'no' và nó nhìn sang phía, không một giây chần chờ nó phóng về phía Thiên kèm theo tiếng gầm gừ như một tín hiệu khoảng 5, 6 con zombie xung quanh cũng chạy theo mục tiêu được chỉ định.
Thiên đang dùng hết sức bình sinh vừa chạy vừa né những con zombie lao vào từ 2 bên, hắn chật vật lắm mới thoát được nhưng cũng chỉ như vậy, hắn giận bản thân sao hồi xưa không tập tạ giờ đây hắn chạy có 20m mà cơ thể gần như muốn rụng tới nơi, hắn nghĩ thoáng qua nếu được quay về quá khứ hắn thề sẽ chăm chỉ tập thể hình rèn luyện sức khỏe.
Thiên chỉ chạy thêm được vài bước nữa, lúc này chênh lệch thể chất giữa con người và zombie đã xuất hiện, chỉ vài bước một con zombie nhảy tới tuy Thiên cố gắng nhưng vẫn không được, nó nắm được chân Thiên khiến hắn ngã xuống và những con còn lại bu vô xâu xác hắn, đau đớn tột cùng hắn chỉ có thể gào trong vô vọng đến mức hắn không thể gào được nữa vì đã bị ăn mất cái miệng rồi.
Rồi khi không còn chịu được giày vò nữa hắn quay đầu qua nhìn về phía cái đầu Duyên, hắn thấy mắt cô vẫn hiện lên sự vui vẻ trước giây phút kinh hoàng kia, điều đó chứng minh zombie 'ăn' nhanh đến độ cô chưa kịp phản ứng đ·ã c·hết.
Ấy vậy mà sao zombie 'ăn' Thiên lâu đến vậy, hắn cảm giác đã được hơn 15 phút rồi mà lũ zombie vẫn chưa 'ăn' xong, suy nghĩ vẫn vơ hồi hắn thấy cảm giác không còn đau đớn nữa mới xác định đ·ã c·hết hắn ngồi dậy cúi đầu than thở :
"Ha... không biết lên thiên đàng hay địa ngục nhỉ ?".
Hắn ngẩng đầu lên thấy 1 người phụ nữ đang lơ lửng trên không nhìn hắn, à không đúng người đó không hề nhìn hắn vì hai mắt người đó nhắm lại hoàn toàn nhưng hắn cảm giác rõ ràng người đó nhìn hắn, Thiên vội nhìn sang xung quanh thử không nhìn thì thôi chứ nhìn rồi mới ôm mặt hốt hoảng :
" Haha...đây là mơ, đúng là mơ".
Mọi thứ xung quanh đều đứng im chính xác tất cả đứng im như thời gian bị ngưng đọng vậy, hắn còn thấy xác hắn ( lúc này Thiên đang ở trạng thái linh hồn ) nằm đó mặc đó lũ zombie cắn nuốt.
Đúng lúc này người phụ nữ kia cất tiếng khi giọng nói vang lên khiến Thiên nhớ đến mẹ muốn sà vào lòng người phụ nữ để nhõng nhẽo về những điều điên rồ hắn vừa trải :
" Chào con, ta là Âu Cơ ta biết con có nhiều điều cần hỏi ta cũng rất muốn giải thích cho con nhưng thời gian ta có hạn, ta chỉ cho con 3 câu hỏi nên nhớ chỉ có 3 câu hỏi hãy suy nghĩ thật kỹ "
Kết thúc câu nói hắn thấy mẹ Âu Cơ nhìn hắn một cách hiền từ như thể hắn là con của bà ấy thật sự.
Chính nụ cười đó hắn đã xác nhận thật sự đó là mẹ Âu Cơ người mẹ của nước Việt, không phải chỉ vì nụ cười mà còn từ sự nhộn nhạo trong dòng máu của hắn và còn có 1 sợi dây liên kết vô hình, điều này chỉ có người đầu tiên hắn cảm nhận được đó là mẹ hắn và người thứ hai là người phụ nữ đang lơ lửng này.
Thiên nhắm mắt nghiền ngẫm, sau vài phút hắn mở mắt rồi nói với mẹ Âu Cơ :
" Thưa mẹ tại sao là con ??".
" Chà một câu hỏi nhiều nghĩa nhỉ, ta có lời khen cho con sự nhạy bén và ta cũng không thể trả lời con nhiều điều, chắc con cũng hiểu thiên cơ bất khả lộ ta chỉ có thể cho con biết rằng đây là sự sắp đặt ngẫu nhiên " mẹ Âu Cơ mỉm cười rồi nói với Thiên.
" Là ngẫu nhiên sao,...haiz...câu hỏi tiếp theo của con là con sẽ đi một mình sao ?"
Thiên nghe được câu trả lời liền khụy chân xuống mà ôm đầu lẩm bẩm, sau đó hắn vừa vuốt mặt vừa hỏi mẹ Âu Cơ câu hỏi thứ 2.
"Hmm đương nhiên ta sẽ hỗ trợ con một chút rồi, yên tâm nơi đó con sẽ không cô đơn đâu" mẹ Âu Cơ nhìn hắn trả lời nhưng phát hiện ra ánh mắt hắn luôn nhìn về cái xác xa xăm kia, mẹ liền hiểu mẹ mỉm cười hỏi Thiên dù đã đoán ra thân phận cô gái :
"Cô gái là gì của con ?".
"Ở kiếp này cô ấy vì con mà từ bỏ tương lai không ngại bị soi mói, chỉ trích, con chỉ mong kiếp sau có thể báo đáp ân tình này là đã mãn nguyện lắm rồi "
Thiên vừa trả lời vừa nhìn xác của Duyên lần cuối rồi dứt khoát quay đầu hắn sợ còn nhìn nữa hắn không thể đi, hắn gạt đi những giọt nước mắt đã tuôn ra từ bao giờ, ánh mắt dần trở nên kiên định, hắn nhìn mẹ Âu Cơ rồi nói :
"Mẹ hãy bắt đầu đi ".
"Còn một câu hỏi con không hỏi nữa à ?" mẹ Âu Cơ ngạc nhiên trước quyết định của Thiên.
"Chẳng phải mẹ nói không có thời gian sao ạ ! " Thiên cười trả lời.
" Haha đúng ha vậy thì bắt đầu thôi nhỉ ".
Mẹ Âu Cơ cười sảng khoái sau đó ánh mắt trở nên nghiêm túc, Thiên thấy mẹ Âu Cơ xướng lên nhiều câu ngâm chú và hàng động tác tay sau đó ngay trước mắt hắn xuất hiện một cái cổng không gian, nó sặc sỡ màu sắc và tỏa ra một khí tức kỳ dị khiến bản năng sinh tồn trong DNA cơ thể hắn tự động lùi ra sau trong vô thức.
Sau khi tạo ra cổng không gian thấy Thiên lùi lại mẹ Âu Cơ liền hỏi :
" Sao vậy con, muốn từ bỏ à ?". Thiên nhìn mẹ lắc đầu rồi dứt khoát bước tới cái cổng.
Khi gần bước vô cổng mẹ Âu Cơ nhíu mày hỏi Thiên : "Con không sợ ta không đưa cô gái kia qua cùng với con sao ?".
Thiên quay lại nhìn mẹ rồi lắc đầu trả lời : " Con không sợ vì con cũng có một người mẹ, bà luôn bảo không giúp con nhưng vẫn âm thầm giúp con nên con tin rằng mẹ cũng vậy ".
Hắn mỉm cười rồi bước tới trước cổng hóa thành một luồng ánh sáng, bay vào cổng không gian, mẹ Âu Cơ nhìn ánh sáng bay vào cổng không gian rồi lắc đầu một lần nữa xướng lên, từ xác của Duyên bay lên một nguồn ánh sáng nhạt bay thẳng vào cổng không gian.
Sau khi hai luồng ánh sáng đã đi vào hết cánh cổng từ từ thu nhỏ lại, mẹ Âu Cơ một chống cầm một tay xoắn tóc của mình nhìn cánh cổng thu nhỏ lại khi hoàn toàn biến mất mới cất giọng :
" Chấp niệm a, là con dao hai lưỡi nếu đi đúng là sự cứu rỗi, đi sai là sự hủy diệt trải qua bao thời đại kẻ thành công đếm trên đầu ngón tay, liệu đứa trẻ này có thể sáng bước cùng với những người kia không ?".
Lúc này từ không gian vang lên một giọng nói :" Cái chúng ta có là thời gian ".
Mẹ Âu Cơ nghe giọng nói đó thì bất đắc dĩ nói :" Nhưng cái chúng ta không có cũng là thời gian “.
Sau khi không thấy giọng nói nào vang lên nữa mẹ Âu Cơ mới than thở :“ Sao cuộc đời mình toàn những kẻ cố chấp vậy nhỉ, bất quá ta thích “.
Nói rồi trước mặt mẹ Âu Cơ xuất hiện một cánh cổng không gian khác khi mẹ bước vào mọi thứ lại trở về như cũ.
Thế giới trong 5 tiếng khủng hoảng tốc độ l·ây l·an zombie quá cao, các nước trở nên khủng hoảng chỉ trong 2 tuần thế giới mất đi 30% dân số, có người sợ hãi có người đứng lên chống trả số phận, có người bắt đầu hắc hóa, con người trở về đứng giữa chuỗi thức ăn khi các loài động vật cũng biến hóa theo.
Liệu còn sự cứu rỗi nào cho con người.
0