Số Phận
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 240 : 1.500 Vs 25.000 (14)
X hét lên đầy đau đớn, hắn vội rụt chân lại, lùi ra sau. Hai mắt của X đầy sự hoang mang cực độ.
Thế là Ron không dám nhúc nhích nữa. Nó thừa biết, chỉ cần cử động mạnh, hai thằng bạn này sẽ cho nó biết thế nào là đau đớn thực sự.
Họ tạo thành một vòng tròn khổng lồ – bán kính 300m – mục tiêu không phải để g·iết, mà để chặn đường trốn chạy.
"Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ của mình. Nhờ mọi người hoàn thành nốt phần còn lại."
Dù đội trưởng ra sức t·ấn c·ông, dù họ có tung ra bao nhiêu đòn hiểm, X vẫn né được.
X đứng dậy.
X nhíu mày, hắn không tin Ain.
Nhóc Ron nhìn đám chỉ huy tham chiến, trong lòng nóng như lửa đốt, hai chân liên tục dậm xuống đất.
Pea, đang ngồi phụ Opf, liếc thấy liền trêu chọc:
Ain chỉ chờ có vậy.
Những đội trưởng thở dài lặng lẽ lùi lại, nhường sân đấu cho hai kẻ mạnh nhất.
Hôm nay vận động quá nhiều, khiến đôi tay gấu của cô cũng rách bươm. (đọc tại Qidian-VP.com)
“BỐP!”
BÀN TAY AIN NHUỘM ĐỎ MÁU!
Chỉ cần một khoảnh khắc mất thăng bằng như vậy thôi, cũng đã đủ để những người khác hành động!
Nhưng chưa kịp nói hết câu.
Muốn vây bắt từ nhiều hướng? Không xong.
“Sau khi ổn định lại bộ lạc, mình phải bắt ảnh làm cho một đôi găng tay mới thôi.”
Ain bước tới.
Nhưng X không dễ c·hết như vậy. Hắn vẫn cố gắng chạy trốn, không còn ý định chiến đấu nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ở một góc khác, Opf đang kiểm tra tình trạng những con thú nuôi sau trận chiến.
Nhưng một nắm đấm xé gió lao tới!
Giờ đây, bên cạnh Ain chỉ còn lại Dio, người đang giúp Rin cứu Ry. Thằng nhóc đánh quá hăng, giờ mất máu quá nhiều. Trước mắt, Rin phải khâu tạm v·ết t·hương, rồi đợi phước lành của Mũ Lạc Thần phục hồi sau.
Nhưng hắn lại không chú ý tới nụ cười bí ẩn của Ain trên không.
Hắn hoàn toàn ngơ ngác không hiểu. Ain đã làm cách nào để thoát khỏi “thứ đó”?! (đọc tại Qidian-VP.com)
X cắn răng, hắn không thể bị động, không để Ain t·ấn c·ông nữa.
Mặt đất rung chuyển dữ dội, một vết nứt nhỏ lan nhanh như tia chớp, hướng thẳng tới chỗ X.
Địa hình đã thay đổi.
Những chiến binh Chấp Pháp bắt đầu di chuyển.
X xoay người, định lao về phía có khoảng trống.
Mọi người đều đã kiệt sức.
Ron quay phắt sang, nhìn Pea chằm chằm rồi im lặng. Nó cúi xuống nhìn cánh tay băng bó của mình.
Bọn họ được tộc trưởng tin tưởng. Bọn họ được tộc nhân coi trọng. Bọn họ cũng có lòng kiêu hãnh riêng mình.
“Rốt cuộc cũng tung ra.”
Ain quay lại nhìn X, nụ cười vẫn còn trên môi :
Ngay khi tiếp đất, Ain trượt dài một đoạn rồi bức tốc chạy lên, lòng bàn tay của hắn mở ra, các ngón tay cong vào trong, xếp hình giống như một chữ C.
X chẳng còn cách nào đạp vào Ain để giữ khoảng cách.
X cau mày :
"Mọi người nghe lệnh! Không ai được can thiệp vào cuộc chiến này, dù kết quả ra sao! NGHE RÕ CHƯA?!"
X BẮN LÊN KHÔNG TRUNG.
Muốn đón lõng chặn đường hắn? Không được.
X lùi lại vài bước, hắn đưa tay sờ lên ngực. Một mảng thịt đỏ tươi lộ ra dưới lớp da bị rách, X nhìn chằm chằm Ain.
Khoảnh khắc đó...X cảm thấy mình suýt c·hết.
X vẫn chưa c·hết.
Ai nấy đều nôn nóng.
Nhưng...hắn thích cảm giác này.
Sự xuất hiện của Kil và Ler khiến X ngày càng khốn đốn hơn.
Bản năng mách bảo có một thứ nguy hiểm vô hình nào đó đang uy h·iếp hắn.
X không thể dồn sức để g·iết hai đứa nhóc này, vì Duyên và Zua không cho hắn dù chỉ một giây để thở.
X cắn răng, ép người xuống, vừa kịp tránh khỏi mũi thương trong gang tấc. Nhưng hắn vẫn chưa kịp thở. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ở phía sau, Ler cố gắng đọc suy nghĩ và cảm xúc của X, tìm cơ hội hỗ trợ cho cả ba người. Nhưng Ain nhìn thoáng qua đã thấy, thằng nhóc này đang dần hụt hơi.
X ho vài ngụm máu, hắn không tin rằng Ain chỉ mất vài tích tắc đã kịp tung ra cú đá sau cú đấm vào mũi mình.
“Đứng yên coi!”
Ngay lập tức, đám đội trưởng – vốn đã dọn sạch chiến trường từ lâu – đồng loạt lao vào trận chiến cuối cùng còn sót lại.
Vết thương của X lành lại có thể thấy bằng mắt thường, như cách tộc nhân Lạc Việt hồi phục dưới phúc lợi của Mũ Lạc Thần.
Xa xa chỉ có vòng vây Chấp Pháp.
Thương, đao, khiên xen kẽ thành hàng, bao vây như một bức tường thép sống.
Vì ngay lúc đó, từ bên trái một đường đao bổ tới. Từ bên phải, một thanh kiếm chém ngang đầu hắn.
Một cú móc hàm từ dưới lên!
Ain là kẻ bất ổn, có thể máu lạnh tàn nhẫn, nhưng cũng là kẻ yêu thương tất cả.
Càng bị ép vào thế khó, Kil càng hăng máu, đòn đánh của nó ngày một nguy hiểm hơn.
Lme dù ít nói, nhưng lại là thiên tài học tập. Chẳng bao lâu sau, nó đã nắm vững kỹ thuật sử dụng dao găm, còn bóng đá thì lại càng dễ hơn nhiều. Điểm yếu duy nhất của nó, chính là thể chất quá yếu.
Một bóng người lao đi như cơn gió. Khi còn cách X một đoạn, người kia bất ngờ nhảy lộn nhiều vòng trên không.
Ain đã…tan vào hư vô?
X đưa tay lên mũi, máu đỏ thẫm chảy ra đỏ cả lòng bàn tay, hắn biết bây giờ không tung ‘thứ đó’ ra thì mạng của hắn không còn mà dùng. Nhưng chỉ mới vừa bị trúng 2 đòn mà tung ra thì có quá sớm?
Ain mỉm cười, dõng dạc hô:
Ngay lập tức, Lme, người đang giúp nó băng bó, quát:
X bối rối.
"Ngươi đừng lo, chỉ cần thắng ta, ngươi có thể thoát."
Nhưng không như lần trước, X lần này bắt được chân của Ain, sau đó lập tức xoay người quăng Ain ra xa. X vội đuổi theo, hắn muốn diệt Ain trước khi rơi xuống.
Hắn đã cách quá xa khu rừng.
Mặc dù đòn t·ấn c·ông của hai đứa nhóc không đủ để đe dọa tính mạng X, nhưng chúng lại cực kỳ phiền phức, giống như hai con ruồi cứ vo ve không ngừng.
Ấy vậy mà...Tên kia sắp thoát rồi sao?
Ain quẹt mạnh về phía trước, X né được, nhưng hắn cảm nhận rõ ràng một mảng da thịt đã bị xé toạc.
Nếu không phải hắn chặn được một phần lực, cú đấm này đủ sức g·iết c·hết hắn ngay lập tức.
Hai mắt X căng tròn, đôi tai rung lên liên hồi, cố gắng bắt lấy bất kỳ âm thanh nào.
Ain ngáp dài một cái, cảm thấy buồn ngủ.
X đứng im, nhìn Ain.
Sự xuất hiện của đám chỉ huy càng khiến X kh·iếp sợ.
Dứt lời, hắn lao tới, Ain tung ra một cú đá 360 độ trên không, mục tiêu không gì ngoài cái đầu của X.
Bởi vì ngay sau lưng hắn...Ska đã chờ sẵn từ trước.
Garu ngước nhìn bầu trời trong xanh, giơ tay lên, khẽ cười:
"RÕ!"
Lạ thay giờ đây hắn có trạng thái như hệt chưa từng b·ị t·hương.
Hắn liếc quanh, thấy hàng trăm ánh mắt lạnh lẽo của những tinh anh đang nghiêm chỉnh thủ thế.
Nhưng…số lượng bao vây ngày càng ít.
“Long Trảo.”
Hắn phất tay một cái.
X cắn răng, cố bắt lấy cú đấm. Ain có hơi ngạc nhiên, nhưng chỉ thoáng qua.
Khi cả hai sắp chạm vào nhau.
Làm cách nào mà Ain có thể gây v·ết t·hương cho hắn ở trạng thái này?
"Ngươi mau gọi thứ đó ra đi."
Chương 240 : 1.500 Vs 25.000 (14)
“BỊCH!”
Như muốn chứng minh cho X thấy đâu là quyết định sáng suốt.
X cắn răng. Hắn hiểu đây là dấu chấm hết.
“ẦM!”
Hắn rơi mạnh xuống đất, lăn vài vòng. X bật dậy ngay lập tức, đổ mồ hôi lạnh. Hắn tìm kiếm xung quanh, không thấy Ain đâu cả.
Lớp da thú trên chân rách toạc, bên dưới, thịt da bị xé theo.
BẢN NĂNG SINH TỒN GÀO THÉT! CƠ THỂ HẮN CẢNH BÁO LIÊN TỤC!
X lập tức nhảy bật lên cao, tránh được vết nứt. Nhưng khi tiếp đất, hắn loạng choạng!
tấu chương xong.
"CHẠY!"
X bắt đầu có thời gian để thở, để nhìn nhận tình hình. Hắn nhếch mép cười. Bây giờ…có lẽ mình có thể tiêu diệt hết đám này.
Ain nhìn thấy sự hoảng loạn trong mắt X, lạnh nhạt nói:
Ain đã lao tới tung một cú đá thật mạnh, làm X xoay mấy vòng trong không rồi rơi xuống tự do.
Đôi mắt Rok đỏ lên, anh gầm lớn, rồi vung búa tạ đập mạnh xuống đất!
Hắn đã thực hiện một cú lộn vòng trên không, dùng v·ũ k·hí làm điểm tựa, rồi tung ra một cú đạp mạnh nhất đời mình.
Mỗi bước chân của Ain…tim của X đập mạnh thêm một nhịp.
Ain đã biến mất.
Ở phía xa, Eny đang ngồi bệt xuống đất, xoa xoa đôi chân tê rần của mình.
Dù bị bao vây từ tứ phía, hắn vẫn như một con cá trạch, lách mình giữa những khe hở, trượt đi như có chất nhờn bọc lấy thân thể.
Eny ngước nhìn về phía Ain, thầm nghĩ: (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiếng hô của quân Lạc Việt như sấm động, vang vọng cả một vùng trời. Chim muông bay tán loạn, cây cối rung rinh, như có một trận đ·ộng đ·ất nhẹ lướt qua.
Và ngay trong tư thế lộn ngược, hắn tung ra một cú đạp!
Hắn né trái, tránh phải, liên tục lùi lại.
“Người b·ị t·hương thì ngồi yên đi.”
Cú đạp găm thẳng vào ngực X, khiến hắn bắn ngược ra sau.
Dựa vào đâu hắn có thể tin Ain sẽ tha cho mình, sau tất cả những gì hắn đã làm?
Rok khụy xuống, mồ hôi chảy dài trên gương mặt đã chiến đấu liên tục nhiều ngày. Nhưng anh vẫn gắng gượng ngước nhìn về phía trước.
Mũi thương sắc bén xoắn như mũi khoan của Ska đang lao tới như tia chớp, muốn đâm xuyên qua ngực hắn.
“Lang trảo.”
Khả năng phản xạ của hắn...gần như gấp đôi Lme.
Họ đã dốc cạn sức mạnh, đôi mắt đỏ rực như hóa thành thú dữ. Nhưng khi khoảnh khắc bùng nổ qua đi, tất cả ngã xuống từng người một.
Hắn vẫn tìm ra được kẽ hở, vẫn liên tục trốn thoát khỏi những vòng vây. Bọn họ bất lực nhìn X sắp chạy vào trong khu rừng.
Ain tiếp tục lao tới.
“BỐP!!”
Nhưng X không nhận ra, hắn đã chạy lòng vòng, mà không biết mình đang quay lại nơi cũ.
Bản năng lại gào lên! Nhưng chạy đi đâu?!
Hắn làm sao cảm nhận đau đớn ở trạng thái này?
Lần này, bàn tay hắn mở rộng, các ngón tách ra như năm móng vuốt rồng.
VUỐT MẠNH MỘT ĐƯỜNG!
Nắm đấm vẫn tiếp tục tiến tới.
HẮN CHỘP LẤY CỔ CHÂN X.
Hắn vô thức lùi ra sau, hắn rất sợ kẻ này. Sức mạnh của Ain quá khó đoán.
Ain nhìn cơ thể trước mặt rồi lẩm bẩm :
Tất cả đều hướng thẳng vào hắn, muốn hắn phải c·hết ngay tại đây.
Cú đấm găm thẳng vào má X. Hắn lảo đảo, suýt nữa thì gãy mũi.
"Thứ gì...?"
X văng ra sau, nhưng hắn nhanh chóng hạ trọng tâm, cố gắng kiểm soát cơ thể.
“BỐP!”
“Aaaa!!!’
Một luồng sức mạnh bùng phát bên trong hắn, không thể tin nổi.
X vội tránh lần nữa, nhưng bàn tay Ain xoay theo như mãnh thú vồ mồi.
Người tung cú đạp cũng rơi xuống đất, lăn vài vòng trước khi nằm sấp. Garu thở dài, cơ thể hắn đầy mệt mỏi.
“Khụ khụ.”
Những mũi lao của Pu, cây đinh ba của Garu, cặp búa tạ của Rok, kiếm của Lea, đao của Kai, thương của Ska…
Những người còn lại vừa t·ấn c·ông, vừa bảo vệ đồng đội.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.