Sổ Tay Sử Dụng Sủng Phi
Phong Hà Du Nguyệt
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 136: Cầu xin
Những việc này Ngụy La cũng biết.
Triệu Giới dựa vào vách xe,khôngbiết cảnh vừa rồiđãthấy được bao nhiêu.
Ngụy La làmộtngười tâm địa cứng rắn, việcđãquyếtthìsẽkhôngthay đổi, đối với người nàng chán ghétthìlại càngkhônghối hận.
Ngụy La mặtkhôngđổi sắc: “Ngươi hỏihắnlà ai, có chuyện gì, nếukhôngnóirõràng ta liềnkhônggặp”.
Ngụy La ngẫm lại cũng thấy đúng nênkhôngtiếp tục truy hỏi.
Ngụy Lakhôngvội vào phủ, dùđangbận nàng vẫn tỏ vẻ ung dung nhìn nàng tamộtcái, đôi mắt hạnh cong lên, vòng vonóivới nàng ta: “Vậy ngươinóimộtchút, vì sao ta phải giúp Nhữ Dương Vương?”
“Đủ rồi!” Trần Hoàng Hậu lạnh lùng cắt đứt lời bà ta, đôi mắt phượng dài hẹp từ từ mở ra: “Ngươi cho rằng ngươinóinhững thứ này, Bản cungsẽgiúp ngươi sao? Lúc trước Lưu Ly trúng độc, ngươi giấu nhẹm chân tướngkhôngnói, bây giờ lại muốn cầm cái này tới uy h**p Bản cung. Cái này chỉ khiến Bản cung càng thêm chán ghét ngươi mà thôi”. Rốt cục bà vẫn là nữ nhân từng cầm binh đánh giặc, trong xương cốt có loại khí chất uy nghiêm “Áp đảo mọi người”, lờinóilạnh nhạt kia càng khiến Trưởng Công Chúa cứng họngkhôngnóiđược lời nào. “Ngươi cho rằng năm đó chỉ có ngươi có thể làm chứng chuyện này sao? Triệu Huyên, ngươi cũng quá đề cao mình rồi”.
Ngụy La đạp lên ghế con xuống khỏi xe ngựa, cũngkhôngthèm nhìn đối phươngmộtcái, cất bướcđivào trong phủ.
mộtngày trước khi Nhữ Dương Vương bị chém đầu, Ngụy La ngồitrênxe ngựa từ bên ngoài về, xe ngựa vừa dừng trước cửa Phủ Tĩnh Vương, liền cómộtngười từ trong góc lao ra,khôngnóigì dừng lại trước xe ngựa, ánh mắt sáng quác nhìn chằm chằm vải thêu tối màu, vẻ mặt kiên định.
“nóirất nhiều, ngươi muốn biết cái gì?” Ngụy La đem dù giấy vẽ phong lan đưa cho Kim Lũ, vừa vặn cómộtgiọt nước mưa dọc theo thân ô rơi vào khóe mắt nàng, trượt từ mặt nàng xuống. Ánh mắt Ngụy La so với nước mưa còn sạchsẽtrong suốt hơn: “Nàng tanóivới ta chuyện của Thường Hoằngkhôngliên quan tới ngươi, để takhôngghét ngươi nữa. Nhưng mà, Lý Tụng, cho dù ngươi thay Lý Tương gánh tội, ta cũngkhôngđồng tình với ngươi, bởi vì đó là tự làm tự chịu”.
Lý Tươngđitheo phía sau lưng bà, lần đầu tiên lĩnh ngộ đượcsựtuyệt vọng và bất an, vành mắt nàng ta đỏ ửng hỏi: “Nương, lần này làm sao bây giờ? Chẳng lẽ phụ thânthậtsựsẽbị chém đầu sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngụy Tranhđãhạ táng, hôm phúng viếng cảanhQuốc Công và Ngụy Côn đều tới, Ngụy Côn vô cùng thương tâm, lại trách Ngụy Tranh quá ngốc. Còn có Đỗ Thị tâm tình kích động từ Phủ Trung Nghĩa Bá chạy tới, Đỗ thị ôm quan tài Ngụy Tranh khóc rất lâu, sau khi trở về thần trí liền mơ màng, có chút điên điên khùng khùng.
*** *** ***
Năm đó nếukhôngphải có bà ta dẫn mối, để Sùng Trinh Hoàng Đế quen biết Ninh Quý Phi, sao lại dây dưa ra những chuyện sau này?
Ngụy La nghiêng đầu: “Ai muốn gặp ta?”
Trần Hoàng Hậu nhắm mắt lại, hai tay đeo móng giả vịnhthậtchặt vào thành ghế,khôngmở miệng.
khôngtới mấy ngày, chuyện của Phủ Nhữ Dương Vương liền truyềnđikhắp hang cùng ngỏ hẹp của Thịnh Kinh Thành.
Phu xe giơ roi lên, vốn muốn quát lớn, nhưng vừa nhìn thấy sắc mặt nàng, bỗng nhiên dừng lại.
Ngoài cửa Phủ Tĩnh Vương, quảthậtcómộttuấn mã đen tuyền dừng lại,trênlưng ngựa cómộtngười, Lý Tụng mặc áo tơi, mũ rộng vànhtrênđầukhôngthể ngăn nước mưa quất vào gương mặt tuấn tú củahắn, đôi mắt đen láy thâm thúy như hồ sâu, nhìn mãikhôngthấy đáy. Lý Tụng thấy Ngụy Lađira, ánh mắt có chút lay động, nhưng vẫnkhôngtiến lên, tiếp tục lẳng lặng đứng im tại chỗ.
Lý Tụng đánh ngựa lại gầnmộtchút,khôngnóilời nào, chỉ nhìn chăm chú gương mặtnhỏnhắn của nàng, bỗng nhiênhắncong môi: “Ai cần ngươi đồng tình?”
Ngụy La cong cong khóe miệng, chẳngnóiđúng sai. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lý Tương cúi đầu, thẳng thắn thừa nhận: “Là ta”. Nàng ta cho rằngnóinhư vậy Ngụy Lasẽmềm lòng, lại tiếp tục lẩm bẩm: “Ngụy Tranhđãtreo cổ tự vẫn, ca ca ta vẫn luôn thích ngươi, người từng làm việc xấu là ta, cầu xin ngươi buông tha cho ca ca ta…”
Lý Tụng hỏi: “Muội ấynóigì với ngươi?”
khôngđợi nàng tanóihết, Ngụy La liền khom người, nắm lấy cằm nàng ta, tức giận nâng gương mặt xinh đẹp đó lên,khôngchút lưu tình hỏi: “Ngươi có tư cách gì cầu xin ta? Tại sao lại muốnnóicho ta biết những thứ này? Trong lòng Lý Tụng thích ai, có quan hệ thế nào với ta?” Ngón tay Ngụy La lướtnhẹqua môi dưới của nàng ta, có lẽ mấy ngày nay của nàng ta trôi quakhôngđược tốt, cánh môi khô nứt, sớmđãkhôngcòn bộ dángyêukiều xinh đẹp như trước kia. Ngụy La cười khẽmộttiếng, đôi môi xinh đẹp nhếch lênmộtđường congnhỏ, đôi mắt lóe sáng, giọngnóicũng mềm mại hơn vài phần, ngọt ngào động lòng người: “Lý Tương, có phải ngươi luôn tự cho là đúngkhông? Cho dù Thường Hoằngkhôngphải do Lý Tụng bắn, cũngkhôngthoát khỏi liên quan tới Lý gia ngươi. Huống gì vụ án này là Thánh Thượng tự mình giám sát, ngươi cho rằngnóisửa là có thể sửa sao?”
Sắc mặt Triệu Huyên trắng bệch, trong lòng bà ta biết lần này Trần Hoàng Hậu kiên quyếtkhôngcứu Lý gia, nhưng bà ta vẫn cònmộtchút ngông nghênh trong lòng, khẽ cắn răng đứng lên, cáo từ Trần Hoàng Hậu: “đãnhư vậy, liềnkhôngquấy rầy Hoàng tẩu nữa”. Bà ta đứng dậy,đira khỏi Chiêu Dương Điện.
Đôi mắt phượng của Triệu Giới sâu thẳm, nhận lấy cái ô Chu Cảnh đưa qua,đixuống xe ngựa, hời hợtnói: “Phế võ công củahắn”.
Việcnhỏnày nàngkhôngnóilại với Triệu Giới, cho tới hôm sau, khi xe củi tù chở Nhữ Dương Vươngđiqua phố lớn, chém đầu tại Nam Xương Môn, Phủ Nhữ Dương Vương oanh liệt liền triệt để xuống dốc.
khôngđợi Ngụy La hoàn hồn,hắnđãtháo xuống thứ gì đóđangđeo ngang hông, ném tới chỗ Ngụy La. Ngụy La vô thức lui về saumộtbước, vật kia nện lên sàn đất trước mặt nàng, ghé sát vào mới thấy đó làmộttúi lưới hồng, bên trong làmộtkhối ngọc bội. Khối ngọc bội kia rơitrênmặt đất, miễn cưỡng coi như vỡ thành hai mảnh. Ngụy La nhìn nhìn, làmộtkhối ngọc bội tròn, bêntrêncó khắc hình giống như củ sen, lạikhônghiểu Lý Tụng làm thế là có ý gì.
hắnđãnóivới Cao Dương Trưởng Công Chúa, địnhđira bên ngoàimộtchút, rời khỏi Thịnh Kinh Thành rồi, có lẽsẽkhôngtrở lại nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Khối ngọc bội kia là vật gia truyền cho con dâu trưởng của Lý gia, lúc Ngụy Tranh gả vào Phủ Nhữ Dương Vương,hắncăn bảnkhôngnghĩ tới việc giao cho Ngụy Tranh. Bây giờ đập vỡ nó trước mặt Ngụy La cũng tốt, dù saohắncũngsẽkhôngđưa cho người khác.
Khi đêm tới, bên ngoài đột nhiên bắt đầu mưa, nước mưa hợp thành từng chuỗi từng chuỗi, chỉ chốc lát sau mặt đấtđãướt sũng, mưa lại có xu hướng càng lúc càng lớn. Ngụy La đứng trước cửa sổ, chống cằm thưởng thức những bông hoa quế bị nước mưa dội lên, chỉ chốc lát sau liền có nha hoànđitới, báo với nàng: “Nương nương, bên ngoài có người cầu kiến, hy vọng ngài ra ngoàimộtchuyến”.
Tiểucônương này, cái miệngnhỏlúc nào cũng độc ác như vậy, cứ mãi như thế, khiến người ta hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng cố tình lúc nào cũng vướng bận trong lòng.
*** *** ***
Cao Dương Trưởng Công Chúa biếtrõđây là cái gai trong lòng Trần Hoàng Hậu, chỉ cần nhắc tới cái gai đó, liền có thể đâm vào chỗ đau nhất trong tâm Trần Hoàng Hậu. Sau khi bà ta nghe những lời này của Trần Hoàng Hậu, chẳng nhữngkhônghết hy vọng, ngược lại tiếp tụcnói: “Năm đó Lưu Ly vừa trònmộttuổi liền bị người hạ độc. Hoàng tẩu,thậtra trong lòng tẩu cũngrõ, chuyện này mặc dù có liên quan tới Thục Phi, nhưng nàng ta cũng chỉ bị người khác lợi dụng, kẻ đầu sỏ gây ra chuyện này là Ninh Quý Phi”.
Ngụy La để bàn thêu xuống, đại khái đoán được là ai tới, nàng kêu Kim Lũ lấy dù, đứng lênnói: “Chúng tađira ngoài xemmộtchút”.
Nô bộc thương hại nhìn thoáng qua Lý Tương, quay đầu lại vâng lệnh: “Vâng, Vương phi”.
Huống gì phu nhân của bà ta là người của Triệu Chương, ngày ngày cùng Triệu Giới đối nghịch, bà ta rốt cuộc lấy đâu ra tự tin cho rằng bàsẽgiúp chứ? (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngũ hoàng tử Triệu Chương vì tự bảo vệ mìnhkhôngthểkhôngbỏđiquân cờ Nhữ Dương Vương này, đoạn tuyệt tất cả quan hệ với Lý gia, cũngkhôngmạo hiểm cầu tình với Hoàng thượng.
Ngụy La hơi khựng lại, nàng nhìn Lý Tươngmộtcái, lát sau mớinói: “Ngươinóilà ngươi bắn bị thương Thường Hoằng?”
Ngụy La dừng lại, thấyrõmặt đối phương, đúng là Lý Tương với vẻ mặt cứng rắnkhôngkhuất phục. Mặc dù nàngkhôngbiết tại sao Lý Tương lại ở đây, nhưng Ngụy La xưa nay chẳng có hứng thú gì với nàng ta, xem nhưkhôngthấy gì,đilướt qua nàng ta. Ai ngờ Lý Tươngkhôngnóigì bỗng nhiên quỳtrênmặt đất, ngẩng đầu nhìn nàng: “Ngụy La, ta biết Tĩnh Vương biểu ca chịu nghe lời ngươinói, những chuyện trước kia xem như takhôngđúng,khôngnên đối nghịch với ngươi. Phụ thân ta ngày maisẽbị xử trảm, án này vốn do Tĩnh Vương biểu ca thẩm tra, xin ngươinóivớihắnmộtchút,hắnnhất địnhsẽnghe…”
Lý giathậtsựxong rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Triệu Chương bởi vì bị Nhữ Dương Vương liên lụy nên khiến Sùng Trinh Hoàng Đếkhôngthích. Sùng Trinh kêuhắnta tới Ngự thư phòng tra hỏimộttrận, sau đó ra lệnh giamhắntrong Phủ ba tháng,khôngđược bước ra khỏi Phủ Tề Vương nửa bước. Ngay cả chính vụ trước kia giao chohắncũng thu lại toàn bộ, chuyển sang cho Triệu Giới xử lý.
Lý Tụng nhìn nàng: “Hôm qua Lý Tương tới tìm ngươi?”
Ngụy La đứng dưới mái hiên, mở mắt nhìn Lý Tụng ở đối diện, trong mắtkhôngcó chút kinh ngạc nào: “Ngươi đứng trước cửa phủ làm gì? Bây giờ mới học hiểu c·h·ó vẫy đuôi mừng chủ cũng quá muộn rồi”.
Đối phương rất nhanh liền vòng ra trước mặt Ngụy La: “Ngụy La, đứng lại!”
Ngụy Lađitớimộtgóc tủ, lấy giỏ kim chỉ ra, đó là mũi hài nàngđangthêu cho Triệu Giới, nhưng nàng thêu thùakhôngtốt lắm, thêu mấy tháng cũng chưa thêu xong, làm xongmộtđôi hài, sợ phải mất thêmmộthai tháng nữa. Ngụy La kêu Kim Lũ thắp đèn, nàng ngồi gần ánh nến thêu nửa canh giờ, vừa ngẩng đầu lên nghỉ ngơimộtchút, lại thấy nha hoàn kiađitới,khôngbiết sao trong giọngnóicủa nàng ta có chút đau lòng: “Nương nương, người kia đứng dầm mưathậtlâu,nóithế nào cũngkhôngchịuđi…”
Ngụy La nghĩ nghĩmộtchút, đứng thẳng dậy,nhẹnhàng nhìn nàng tamộtcái: “Cho dù có thể thay đổi, ta cũngkhônggiúp ngươi”.
Bây giờ lại bị Cao Dương Trưởng Công Chúa nhắc lại, Trần Hoàng Hậu chẳng nhữngkhôngthấy vui, ngược lại càng thêm bất mãn với Triệu Huyên.
Cao Dương Trưởng Công Chúa mặc dùkhôngthích con nhà võ th* t*c như Lý Tri Lương, nhưngnóicho cùng, hai người cũng sống cùng nhau nhiều năm như vậy, vẫn là có cảm tình,khôngđành lòng trơ mắt nhìn ông ta c·h·ế·t. Huống hồ nếu Lý Tri Lương c·h·ế·t, Lý gia xuống dốc, tuy bà là trưởng công chúa, nhưng dù sao cũngkhôngphải công chúa được Tiên hoàng vô cùngyêuthích. Nếu sau này Triệu Giới đăng cơ, chỉ sợ cuộc sống của bà càngkhôngdễ chịu. Lần này làm như vậy vừa là cầu tình cho Lý Tri Lương, vừa cầu xinmộtsựđảm bảo cho chính bà.
Edit: tart_trung
Lý Tương rũ mắt, lúc nàng ta ngẩng lên nhìn, đôi mắt lóe lên cảm xúc phức tạp khó hiểu. Ngụy La còn chưa kịp nhìn kỹ trong tia lóe sáng kia có ý tứ gì, nàng tađãnóitiếp: “Lúc trở về từ bãi săn Tràng Tầm Sơn, trong tay ca ca ta cầmmộtcây trâm, sau này ta mới biết đó là của ngươi. Ca ca ta lúc ngủ cũng gọi tên ngươi,hắnkhôngphải muốn cưới Ngụy Tranh, ngườihắnthích là ngươi. Ngụy Thường Hoằng cũngkhôngphải do ca ca ta bắn, là ta bắn, huynh ấy chỉ gánh tội thay ta, cả đời sau của ca ca ta cũngkhôngthể tham gia khoa cử, cả đời đều là dân thường… Cho dùkhôngcứu được phụ thân, nhưng ca ca ta vô tội, hy vọng Tĩnh Vương biểu ca có thểnhẹtay vớihắn…”
Nha hoàn lắc đầu: “Nô tỳkhôngbiết, làmộtngười lạ”.
Ánh mắt Triệu Giới lướt qua Trưởng Công chúa và Lý Tương, sau đó rờiđi.
Hóa ra là cầu tình với nàng. Ngụy La chỉ cảm thấy buồn cười, tại sao Lý Tương lạiđicầu xin nàng? Lúc trước là nàng ta thề này thề nọnóinàng và Triệu Giới hợp mưu hãm hại Nhữ Dương Vương,khôngnóilời nào tát nàngmộtcái, bây giờ cùng đường, lại làm ra bộ dáng đáng thương tới cầu xin nàng. Ngụy La nhịnkhôngđược nghĩ thầm, nàng thoạt nhìn là người yếu đuối dễ bị bắt nạt sao?
Nha hoàn lui xuống.
Chương 136: Cầu xin
Công công lắc lắc phất trần trong tay, cung kínhnói: “Cẩn tuân Vương gia phân phó”.
Dương Hạo là do Triệu Giới lưu lại bảo vệ Ngụy La,hắncúi đầu trả lời: “Bẩm vương phi, Vương gia giám trảm xong có lẽ còn phải vào cung hồi bẩm Hoàng Thượng”.
Năm Triệu Lưu Ly bị trúng độc, Thục Phi bị xử tử, mặc dù Trần Hoàng Hậu cảm thấy có chút kỳ quặc, nhưng nhất thời trong phút chốc lạikhôngnghĩ ra. Lúc đó bà cũngnóiqua với Sùng Trinh Hoàng Đế, nhưng ôngđangsủng ái Ninh Phi, chỉnóibà đa nghi, còn khiển trách bà vài câu, thiên vị Ninh Phi tới cực điểm. Từ đó trởđi, tâm Trần Hoàng Hậu với Sùng Trinh Hoàng đế càng phai nhạt, bà bắt đầu hiểurõ, cho dù bà trừđiNinh Quý Phi, sau này cũngsẽcó Vạn Quý Phi, Từ Quý Phi, chi bằng lưu lại nàng ta, nắm được điểm yếu. Lại thêm lúc đó dư độctrênngười Triệu Lưu Ly chưa hết, thân thể vô cùng suy yếu, Trần Hoàng Hậumộtlòng chăm lo cho nàng, vì nàng tìm danh y đại giang nam bắc, cho đến hai năm nay, sức khỏe Triệu Lưu Ly ngày càng tốt hơn, bà mới ngẫu nhiên nhớ tới chuyện năm đó.
Án này do Triệu Giới giám trảm. Qua buổi trưa, Ngụy La mãi vẫnkhôngthấy Triệu Giới trở về, nàng liền gọi Dương Hạo vào hỏi: “Sao vương gia vẫn chưa về?”
Nàng cất bướcđivào Phủ Tĩnh Vương, lúcđingang qua nô bộc giữ cửa, dặn dò: “Nếu Lý tiểu thư thích quỳ, cứ để nàng ta quỳ ở đó,khôngcần báo lại vào phủ”.
Lý Tụng giống nhưkhôngđể ý miếng ngọc bội có vỡ haykhông,hắnquay đầu ngựa,đivề hướng cổng thành của Thịnh Kinh Thành.
Cao Dương Trưởng Công Chúa còn tưởng lời mìnhnóicó tác dụng, nhịnkhôngđược mắt sáng lên, tiếp tụckhôngsợ chếtnói: “Lúc đó Ninh Quý Phi được sủng ái, hoàng huynh bị che mờ mắt, bây giờ nếu ta đứng ra làm chứng giúp tẩu, Hoàng huynh nhất định…”
đikhôngbao xa, Lý Tụng liền thấy bên đường cómộtchiếc xe ngựađangđứng, màn xe vén lên, liền thấyrõngười ngồi bên trong.
Lý Tụng nắm chặt dây cương cho ngựa dừng lại, đối mặt với Triệu Giới.
Beta: gaubokki
khôngngờ vừa tới điện Tuyên Thấtđãthấy Triệu Giới mặc áo bào màu đỏ tía thêu mãng xà vàng từ bên trongđira,hắnrũ mắt nhìn thoáng qua Triệu Huyên và Lý Tương, lạinóivới công công canh gác bên ngoài: “Thánh thượng có lệnh, trừ khi có chuyện quan trọng, nếukhôngbất kỳ ai cũngkhôngđược phép quấy rầy”.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.