Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Sổ Tay Sử Dụng Sủng Phi

Phong Hà Du Nguyệt

Chương 144: Chân c·h·ó nhỏ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 144: Chân c·h·ó nhỏ


Edit: tart_trung

Beta: gaubokki​

khôngthể tham dự hônsựcủa Lương Ngọc Dung và Ngụy Thường Dẫn, Ngụy La ít nhiều cũng có chút tiếc nuối. Nhưng mà nhớ lại đời trước, hai người bọn họ ngay cả cơ hội ở bên nhau trọn đời cũngkhôngcó, chỉ cần nghĩ như vậy, điểm nuối tiếc này của nàng cũngkhôngtính là gì. Ngụy La tin rằng, với cách đối nhân xử thế của Thường Dẫn đại ca, sau khi thành thân nhất địnhsẽđối xử tốt với Ngọc Dung, chờ chân củahắnđược chữa lành, vậy bọn họ chính là đôi Kim đồng Ngọc nữ khiến người người ca ngợi.

Ngụy La ở trong nhà kho lựa ramộtkho tượng Quanâmtống tử bằng phỉ thúy, chất ngọc trơn mượt, chất lạnh vừa phải, nhẵn nhụi như son, pho tượng lại thêm vẻ tinh mỹ, vừa nhìn liền biếtkhôngphải tục vật. Nàng hỏi Triệu Giới, quả nhiên, đây là Tượng do nhà Phật học nổi tiếng ở tiền triều – Hàmkhôngđạisựtự mình khai quang, lưu truyền tới nay, là bảo vật vô giá. Ngụy La đối với hành vi phá của củahắnđãtập thành thói quen, lạnh nhạt ra vẻ biết rồi, mặt khác lại chọn ra mấy thứ lễ vật tặng tổ phụ tổ mẫu và phụ thân, còn có vài vị bá mẫu.

Lúc bọn họ tới PhủanhQuốc Công, vừa vặn tới giờ Thìn.

Ngụy La và Triệu Giớiđitới nhà trước, liếc mắtmộtcái liền nhìn thấy Lương Ngọc Dung đứng sau lưng Ngụy Thường Dẫn. Ngụy Thường Dẫn vẫn ngồitrênxe lăn gỗ như cũ,thậtrahắnđãcó thể xuống đấtđibộ, nhưng thời giankhôngđược quá dài, mỗi ngày chỉ nửa canh giờ, việc này giúp đỡ cho quá trình khôi phục. Lương Ngọc Dung mặc áo ngắn tơ lụa màu hồng thêu hoa văn bảo tướng, bên dưới là váy thêu bách điệp,yêukiều như hoa, gò má mềm mại mỉm cười, nàngđangcúi đầunóigì đó với Ngụy Thường Dẫn, nghe nha hoàn báo Ngụy La tới, liền ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Ngụy La, cả mặt nàng liền đỏ bừng.

Ngụy La và Triệu Giới hành lễ với các trưởng bối trước, lại lần lượt tặng lễ vật cho mọi người. Tới Lương Ngọc Dung, Ngụy La nhận lấy hộp dài bằng gỗ tử đàn khảm hoa thủy tiên của Thiên Trúc (Ấn Độ) từ trong tay Kim Lũ, ranh mãnhnói: “Đây là tặng cho Thường Dẫn đại ca và Ngọc Dung tẩu”.

Lương Ngọc Dung nhận lấy hộp, bên trong là pho tượng Quanâm, mặt nàng đỏ lên, thầm nghĩ muốn trêu ghẹo Ngụy La vài câu, nhưng bởi vì nàng làcôdâu mới vào cửa,khôngnên thất lễ trước mặt trưởng bối, chỉ ngấm ngầm liếc Ngụy Lamộtcái: “Đa tạ… Ngũcônãi nãi”.

Ngụy Lanói: “khôngcần khách sáo”.

Nhị phu nhân Tống Thị thấy thế, cười cườinói: “Ngọc Dung và Đại thiếu gia mới thành thân chưa tới hai ngày,khôngcần gấp gáp. Nhưng mà A Lađãgả cho Tĩnh Vương hơn hai tháng, bụng vẫn chưa có động tĩnh gì sao?”

khôngngờ tới đề tài này lại chạy đếntrênngười mình, Ngụy La liền lúng túng. Bình thường nàngkhôngcó nghĩ tới vấn đề này, nàng cảm thấy thời gian còn dài, thuận theo tự nhiên là tốt nhất. Nhưng bây giờ Nhị bá mẫu lại hỏi trước mặt mọi người, khiến nàng trầm ngâmmộtlát, lạinói: “Con…”

Triệu Giới nắm tay nàng,nói: “A La cònnhỏ, sinh conkhôngtốt cho thân thể. Con nối dòng cũngkhôngcần sốt ruột, lúc khác lạinói”.

Nhị phu nhân ngượng ngùng cườimộttiếng, tất nhiênkhôngtiện hỏi thêm gì.

Ngụy La nhìn quanhmộtvòng,khôngthấy bóng dáng Ngụy Thường Hoằng đâu, liền hỏi Ngụy Côn: “Phụ thân, sao Thường Hoằng lạikhôngcó ở đây?”

Ngụy Cônnói: “Thường Hoằngđangở nội viện viết câu đối, phụ thânđãsai người gọi tới rồi”.

Ngụy Lanói: “Để conđithăm nómộtchút, rất lâu rồi con cũngkhôngđilại trong phủ”.

Ngụy Cônkhôngngăn cản. Triệu Giới biếtrõA La làmộtngười vô cùng bao che khuyết điểm cho đệ đệ,khôngbiết sau khi gặp Thường Hoằng, Ngụy La lạinóigì,hắnnhếch môi,nóivới Ngụy Côn vàanhQuốc Công: “Vừa vặn bản vương cũng muốn quan sátmộtchút tiểu cựu tử viết câu đối như thế nào”.

Vì thế,anhQuốc Công và Ngụy Côn tất nhiênkhôngthể ở lại tiền thính, mọi người cùngđivới Triệu Giới.

Vào lễ mừng năm mới,anhQuốc Công có thói quen viết câu đối, năm nay vừa vặn đến phiên Ngụy Thường Hoằng và Ngụy Thường Huyền, nhưng Ngụy Thường Huyền là người ham chơi,khôngchịu ngồi yên, viết vài cái đối phó liềnđinơi khác chơi rồi, chỉ để lại mình Thường Hoằng ngồi ở nội viện múa bút thành văn. Dưới cây hoa quế, Ngụy Thường Hoằng ngồi sau kiều đầu án sơn đen với cuộn mây vểnh mạ vàng, bên tay xếp mười mấy câu đối dã viết xong, bộ dáng chăm chỉ, tỉ mỉ cẩn thận, động tác viết chữ như nước chảy mây trôi,thậtlà cảnh đẹp ý vui.

Nha đầu mài mực bên cạnh nhìnhắnchằm chằm, bộ dáng si ngốc, ngay cả cómộtđám người cùng tới cũngkhôngbiết.

thậtra cũngkhôngthể trách tiểu nha đầu si mê, qua năm Thường Hoằng liền mười sáu tuổi, đúng là thời điểm thiếu niên trổ mã, thân thể đơn bạc trở nên cao ngất rắn rỏi, ngũ quan cũng dần dần có bộ dáng nam nhân.hắnvốn tuấn dật đẹp mắt, bây giờ lại thêm chút mùi vị thành thục, khiến cáccônương đối vớihắntâm hồn đại loạn, càng đừngnóichỉ làmộttiểu nha hoàn.

Nha hoàn kia thoáng nhìn thấy mấy nhân vật trọng đại tới đây, vội vàng quỳ gối hành lễnói: “Nha hoàn bái kiến Quốc Công gia, bái kiến các vị lão gia”.

Ngụy Thường Hoằng để bút lông cừu xuống, đứng lênnói: “Tổ phụ, phụ thân…” Ánh mắthắnchuyểnđi, nhìn thấy Ngụy La đằng sau, sắc mặt vui mừng cười rộ,nói: “A La cũng tới?”

Ngụy Lađitới bên cạnhhắn, nhìn nhìn câu đốihắnviết, lúc này mới ngẩng đầunói: “Ai kêu ngươikhôngchịu tới gặp ta? Ta đành tự mình tìm tới thôi”.

Ngụy Thường Hoằngnói: “Đệ vốn định viết xong năm mươi câu đối liềnđitới tiền thính,khôngnghĩ tỷ tới rồi”.

anhQuốc Công thấy chỉ có mìnhhắn, liền hỏi: “Thường Huyền đâu?”

Ngụy Thường Hoằngnói: “Bằng hữu của tam ca tới tìm, huynh ấy ra ngoài rồi”.

anhQuốc Công lắc đầu, giọngnóicó chút bất mãn: “Đứanhỏnảy, hơn hai mươi còn thiếu kiên nhẫn như vậy”.

Ngụy Thường Hoằngkhônglên tiếng.

anhQuốc Công và vài vị lão gia cầm lấy câu đối Ngụy Thường Hoằng viết xem thử, cũng rất hài lòng với câu đối củahắn,anhQuốc Côngnói: “Bút pháp tú dật, mạnh mẽ có lực”.

mộtnhà hài hòa vui vẻnóimấy lời,anhQuốc Công sợ chậm trễ Triệu Giới, liền đề nghị về tiền thính ngồimộtlát. Vừa muốn trở về,trênhành langnhỏcómộttiểu gia hỏa mặc bào tử màu đỏ hồng kích động chạy tới, lao thẳng tới chỗ Ngụy La, ôm cánh tay nàngnói: “A La tỷ tỷ, cuối cùng tỷ cũng về rồi, đệ rất nhớ tỷ”.

Tiểu gia hỏa nàykhôngphải ai khác, chính là Ngụy Thường Di.

Nha hoàn phía sau vội vàng lên trước thỉnh tội,nói: “Xin Quốc công gia thứ tội, phu nhân thứ tội, Thất Thiếu gia nhất định đòi tới đây…”

Tứ phu nhânkhôngtrách nàng ta, phất taynói: “Lui xuốngđi”.

Ở bên kia Ngụy Thường Di vẫn còn quấn quýt lấy Ngụy La, gương mặtnhỏngẩng lên hỏi: “A La tỷ tỷ, tỷ về rồi cònđisao?”

Ngụy La gật gật đầu: “Đương nhiên, chạng vạng phảiđirồi”.

Ngụy Thường Di bĩu môi, đôi mắt to thất vọng chớp chớp: “khôngthể ở thêm vài ngày sao? Từ sau khi tỷ tỷ thành thân, đệkhôngthể tìm tỷ tỷ chơi”.

Tứ phu nhân chỉ có thể khiển trách: “Di Ca nhi, đừngnóilinh tinh”.

Ngụy Thường Di ôm lấy cánh tay Ngụy La, cũngkhônglay nữa, đôi mắt đen lung liếng đảomộtvòng, nhìn Triệu Giới trầm mặc đứng bên cạnh. Tuyhắnmới mười tuổi, nhưng cũng hiểu đạo lý thành thân lập gia đình, cũng biết người Ngụy La gả là Triệu Giới. Suy nghĩmộtchút,hắnquy củ gọimộttiếng: “Chào tỷ phu”.

Triệu Giới cong môi, ừmộttiếng.

Tên tiểu tử này thoạt nhìn mặc dù dính người, nhưng hiểu chuyện hơn Ngụy Thường Hoằng nhiều. Tối thiểuhắnchưa từng nghe thấy Ngụy Thường Hoằng gọihắnmộttiếng: “Tỷ phu”.

Triệu Giới hiếm khi có chút lòng từ binói: “Nếu đệ nhớ A La tỷ tỷ, lúc nào cũng có thể tới Phủ Tĩnh Vương chơi”.

Ánh mắt Ngụy Thường Di sáng lên, cuống quýt gật đầu: “Cảm ơn tỷ phu”.

Ngụy Thường Hoằng bên cạnh nhìn Ngụy Thường Dimộtcái, nghĩ thầm đúng là chân chónhỏ.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 144: Chân c·h·ó nhỏ