Sổ Tay Sử Dụng Sủng Phi
Phong Hà Du Nguyệt
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 148: Phật tổ không trừng phạt được ngươi, trẫm tới trừng phạt ngươi!
Triệu Lưu Ly lắc đầu: “hắnkhôngnói”. Trong thư chỉnóisơ qua,hắnnóihắnbị quân phản loạn bắn tên trúng lồng ngực, lạikhôngnóirõthương thế thế nào. Nhưng Triệu Lưu Ly biếtrõ, người này thích che dấu, chuyện gì cũngkhôngnóivới nàng, lần này có lẽ là bị thương nghiêm trọng, nếukhôngcũngkhôngnóinếu nhưhắnkhôngvề được, kêu nàng gả cho người khác.
Lúc này, trong tẩm điện Ninh Quý phi.
Sắc mặt Ninh Quý phi hơi đổi, thấy ánh mắt mọi người nhìn bà, bà ta hơi cúi người,nói: “Sợ là tỷ tỷđãquên, mười lăm tuổi muộiđãvào cung, bây giờ cũng hai mươi năm rồi, ấn tượng đối với quê nhà cũngkhôngcòn sâu sắc như xưa”.
Ninh Quý phi nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy Sùng Trinh Hoàng đế mặc thường phục màu xanh lá thêu song long hí châu đứng ngoài cửa, nhìn bà chằm chằm đầy hung ác.
Triệu Lưu Ly nhận thư,khôngthèm đáp lại lời trêu chọc của Ngụy La, gấp gáp mở thư đọcmộtlần.
Ninh Quý phi thấy trong lòng “lộp bộp”, dự cảmkhôngtốtkhôngngừng dâng trào.
Thanh Phỉ nửa quỳtrênmặt đất,khôngnóitiếng nào. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ninh Quý Phi đột nhiên đứng dậy khỏi ghế, chăm chú nhìn bà ta: “Ngươinóinhững lời này làm gì?nói, ai đem ngươi vào cung?” Bà vẫn mãi nghĩ tới việc này, cẩn thận suy nghĩmộtchút, lại nghĩ tới những gì hôm nay Trần Hoàng hậunói, nghiêm nghị hỏi: “Có phải Hoàng Hậu mua chuộc ngươi? Kêu ngươi tớinóivới ta những lời này?”
mộtngười có vẻ già nua chậm rãinói: “Nương nương bớt giận, nô tỳ đổimộtly khác cho nương nương”.
“Lưu Ly, ngươiđangnhìn gì?” Ngụy La ngồitrênghế đôn thêu làm bằng gỗ hoa lê đính hạt phát sáng lấp lánh bên cạnh.
Ngụy La cười cười: “Nếukhôngcòn có thể là ai? Hoàng hậu nương nương lo lắng cho thân thể ngươi, kêu ta tới xemmộtchút”.nóixong nàng rũ mắt xuống, liền nhìn thấy tượng điêu khắc gỗ hình con thỏ. “Ngươi thấy khá hơn chút nào chưa? Đây là cái gì, cho ta xemmộtchút?”
Thời gian này Trần Hoàng hậu càng lúc càng khẩn trương, Triệu Lưu Ly nghĩ cớ từ chối, tất cả đều bị bà cản lại.
Ngụy Lanói: “hắntheo quân nghênh chiến kẻ thù bên ngoài, lập công hai lần, bây giờđãvinh quang trở thành Tham tướng, chắckhônglâu nữasẽvề kinh”. Sau đó nàng lấy từ trong tay áo ramộtphong thư, đưa cho Triệu Lưu Ly,nói: “Đây là thư Dương Chẩn viết, bên ngoàikhôngthể đưa đồ vào cung, lá gan củahắncũng lớn, dám nhờ Tĩnh Vương ca ca giúphắntruyền tin”.
Ánh mắt Triệu Lưu Ly sáng lên,khôngchút chần chờ gật gật đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Người trước mắt có nếp nhănthậtlớn, làmộtphụ nhân thô bỉ đầu đầy tóc bạc, sao có thể là ngườiđãtừng hầu hạ bà ta: Dương ma ma?
Thanh Phỉ lắc đầu: “khôngliên quan tới Công chúa và Hoàng hậu nương nương, là nô tỳ vẫn luôn muốn gặp nương nương… Lúc trước nô tỳ hại tiểu công chúa, bây giờ cháu của nô tỳ cũng khó giữ, đây nhất định là ông trời trừng phạt lỗi lầm của nô tỳ. Nô tỳ khẩn cầu nương nương, thay nô tỳnóivài lời trước mặt Phật tổ,nóilà ngài sai nô tỳ, nô tỳ chỉ phụng mệnh làm việc, cầu xin Phật tổ tha cho tiểu tôn của nô tỳ”. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ninh Quý phi pháthiệngiọngnóikhôngđúng, nghiêng đầu nhìn phía sau: “Giọng của ngươi sao vậy? Nghekhônggiống với ngày thường…”
Lờinóicòn chưa dứt bỗng im bặt.
Beta: gaubokki
Lời này rất có thâm ý.
“Cung tiễn Hoàng hậu nương nương”.
Edit: tart_trung
Ninh Quý phi nắm lấy tay vịn, cũngkhôngphải bà vô cùng tức giận. Nhưng hôm nay đột nhiên Trần Hoàng hậu nhắc tới chuyện năm đó, khiến trong lòng bà có chút bất an, giống như, Trần Hoàng hậuđãbiết được chuyện gì đó.
Dương ma ma hầu hạ bên người bà ta thấy thế, dịu dàng trấn an,nói: “Nương nương có gì phải tức giận? Hoàng hậu nương nương đâm chọc người, đó là vì bà takhôngđược bệ hạ sủng ái, cũngkhôngphải chứng tỏ rằng người có địa vị quan trọng trong lòng Hoàng thượng sao? Theo ý của nô tỳ, trước vẫn là xin người bớt giận.khôngphải đêm nay Bệ hạsẽtới chỗ người sao, người cần đem những chuyện phiền lòng này đặt quamộtbên, hầu hạ bệ hạ cho tốt quan trọng hơn”. Cười cười, bà ta lạinói: “Có sủng ái của Bệ hạ, người còn sợ cái gì?”
Chương 148: Phật tổ không trừng phạt được ngươi, trẫm tới trừng phạt ngươi!
Ngụy La phụng mệnh tới Thần Hoa Điện, nghe cung nữnóiCông chúađangở noãn phòng, liềnđivào trong. Chỉ thấy Triệu Lưu Ly nửa nằmtrênsạp mĩ nhân,trênngười đắp chăn tím thêu chim xanh, đầu tóc nửa xõa ratrênvai, gương mặtnhỏhơi trắng, bộ dáng buồn bã ỉu xìu. Kể từ sau khi thân thể Triệu Lưu Ly tốt lên,đãrất lâu rồi nàng ấykhôngbị bệnh, chứ đừngnóilà lộ ra vẻ mặtcôđơn như vậy, khiến những người quan tâm nàng ấy cảm thấy đau lòng.
khônglâu sau có tiếng bước chân truyền đến,mộtly trà được đểtrênbàn. Ninh Quý phi cho rằng là Dương ma ma, liềnkhôngnghĩ nhiều, bưng chén trà bằng men màu vàng nhạt khắc hoa lan lên uốngmộtngụm, nhíu mày bất mãnnói: “Sao lại lạnh như vậy?”
Triệu Lưu Ly đúng là như vậy, có lẽ là vì mấy ngày mừng năm mới nàng ấykhôngđể ý bị gió thổi nhiều, sau đó lại mệt mỏi, liền bệnh đến bảy tám ngày, nằmtrêngiườngkhôngdậy nổi. Trần Hoàng hậu phái vài vị thái y tới coi bệnh cho Triệu Lưu Ly, mọi người đềunóithân thể công chúakhôngcó bệnh gì lớn, đáng ra nên sớm khỏe lại rồi mới phải, nhưng trong lòng có tâmsự, cơ thểkhôngthoải mái nên mới kéo tới bây giờ.
Triệu Lưu Ly bịmộtgiọngnóiđột nhiên truyền tới làm sợ hết hồn, vội vàng ngẩng đầu lên, gương mặt nàng ấy gầyđikhôngít, đôi mắt ngập nước kia càng lúc càng lớn. Triệu Lưu Ly thấy người tới là Ngụy La liền thở phàonhẹnhõm: “A La, sao lại là ngươi?”
Nhưng bây giờ Ninh Quý phiđangnổi nóng, căn bảnkhôngchú ý tớisựkhác thường này, chắc là bị lờinóicủa Thanh Phỉ kích động, bóp cằm bà tanói: “Tại sao ta phải sợ? Tanóicho ngươi biết, ta chưa bao giờ tin Phật tổ, độc kiađãhạ, Triệu Lưu Ly có thể sống tới ngày hôm nay là phúc khí của nàng ta. Nếu Phật tổ muốn trừng phạt tađãsớm làm, cần gì kéo tới bây giờ?”
Thanh Phỉ dùng sức níu lấy váy Ninh Quý Phi, lệ rơi đầy mặtnói: “Van cầu nương nương giúp nô tỳmộtlần, nô tỳ cùng đường rồi… Mỗi ngày nô tỳ đều sống trong hối hận, lúc trước vì sao lại hại tiểu công chúamộttuổi kia, chẳng lẽ ngườikhôngsợ Phật tổ trừng phạt sao?”
Trong điện rất lâu cũngkhôngcó tiếng động, cây kim rơi xuống cũng nghe được tiếng. Lúc này Ninh Quý phi mới pháthiệntình huốngkhôngđúng, nếu là bình thường, trong điện có động tĩnh lớn như vậy, nhất địnhsẽcó cung nhân và Thị vệ vào tra xét, nhưng bây giờ bà ta kêu vài tiếng,mộtngười cũngkhôngcó, Dương ma manóiđichâm trà, sao lâu như vậy rồi vẫn chưa trở lại?
Trần Hoàng hậu cười nhưkhôngcười, ánh mắt giống như có thể nhìn thấu lòng người, từ từ ngưng lại thànhmộttầng sương lạnh: “Phảikhông? Bản cung cũngkhôngbiết là trí nhớ muội muội lại kém như vậy”.
Năm đó Thanh Phỉ biếtmộtít chân tướngsựviệc, Ninh Quý phi thấy giữ bà ta bên cạnh rất nguy hiểm, lạikhôngđành lòng g·i·ế·t bà ta, mới để bà ta xuất cung, gảđithậtxa.
Ninh Quý Phi đá bà tamộtcước, tức giậnnói: “Người đâu, đem bà già điên khùng này dẫnđicho ta”.
Trần Hoàng hậu và Ngụy La dạo nửa vòng bên bờ Thái Dịch Trì, lúc sau gió lớn dần mới trở lại Khánh Hi cung. Tuynóitrờiđãvào xuân, nhưng vẫn có chút se lạnh,khôngthể coi thường. Nhất là rét tháng ba mớiđivài ngày,khôngcẩn thận liền nhiễm phong hàn.
Nếu Dương Chẩnthậtkhôngvề được, nàng nên làm sao bây giờ?
Dương ma ma gật đầu lui xuống.
Thanh Phỉ cúi đầunói: “Có chuyện nương nươngkhôngbiết, mặc dù mấy năm nay nô tỳkhôngở trong cung, nhưng vẫnkhôngtránh đượcsựkhiển trách của lương tâm,khôngngày nàokhôngthấy áy náy với Thiên Cơ Công Chúa và Trần Hoàng hậu”.
Tính mạng cả nhà Thanh Phỉ đều nằm trong tay Triệu Giới, cho dù bà ta c·h·ế·t cũng được, chỉ cần những người khác trong nhà có thể sống là được, vì vậy cũngkhôngsợ Ninh Quý Phi uy h**p,nói: “Nương nương cũng có hài tử của mình, cũng nên hiểu chosựkhó xử của người làm mẫu thân, chẳng lẽ nhiều năm như vậy, trong lòng người cũngkhôngcó chút áy náy nào sao?”
“Phật tổkhôngtrừng phạt được ngươi, trẫm đến trừng phạt ngươi, đượckhông?”mộtgiọngnóilạnh lùng tức giận từ ngoài cửa vang lên.
Ngụy La thu tay lại. Khó trách Triệu Lưu Ly lại nhìn mê mẩn như vậy, hóa ra làđangnghĩ tới Dương Chẩn.thậtlàcônương ngốc, quả nhiên chỉ biết nhìnmộthướng, nhận định ai rồithìsẽkhôngbao giờ thay đổi. Ngụy La nhịnkhôngđược thở dàimộthơi: “Ta nhờ Triệu Giới thăm dò tin tức của Dương Chẩn, ngươi có muốn biếtkhông?”
Ba vị phi tần chỉ cho rằng bà ta bị Trần Hoàng hậu đâm vài câu, tâm tìnhkhôngthoải mái mớiđivề, cũngkhôngđể trong lòng,nóivài câu khách khí rồi thôi. Dù sao Hoàng hậu nương nương và Ninh Quý phi bất hòa cũngkhôngphải chuyện hiếm lạ gì.
Trần Hoàng hậukhôngcòn cách nào, đành kêu Ngụy La đến khuyên nàng.khôngbiết rốt cuộc là tâm bệnh gì khiến nàng ấy bệnh nặng tới như vậy.
*** *** ***
Ngụy La lo lắng hỏi: “Sao vậy, trong thưnóigì?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngụy La hỏi: “Nghiêm trọngkhông?”
Ninh Quý Phi tức giận vô cùng, đầu óc cũng có chút hỗn loạn: “Ngươinóihươunóivượn cái gì? Mau cút khỏi cung cho ta, nếukhôngđừng trách takhôngnể tình xưa”.
Triệu Lưu Lykhôngbuông tay, khóe môi cong lên: “Đây là tượng gỗ khắc Dương Chẩn ca ca làm cho ta”.
Triệu Lưu Ly lau lau nước mắt, khàn khànnói: “Dương Chẩn ca ca bị thương”.
Ninh Quý phi nhìn bóng lưng Trần Hoàng hậuđixa, sắc mặt dùkhôngcó bao nhiêu biến hóa, nhưng móng tay lại khảm sâu trong lòng bàn tay, răng cắn chặt. Cho đến khi người khác kêu tên bà ta, bà ta mới phục hồi tinh thần, miễn cường cười lên,nói: “Thân thể takhôngthoải mái, chỉ sợkhôngthể cùng các vị muội muội ngắm hoa. Ta về nghỉ ngơi trước, các muội cứ ngồi thêm lúc nữa”.
nóixong bà muốn lớn tiếng gọi người, lão phụ nhân kia lại nhanh hơnmộtbước quỳ tới trước mặt bà, ngước mặt lên hỏi: “Nương nương quên rồi sao? Nô tỳ là Thanh Phỉ - mười lăm năm trướcđãtừng hầu hạ người”. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bên ngoàikhôngcó động tĩnh gì, cũngkhôngcó aiđilên mang Thanh Phỉđi, cả tòa cung điện giống như chỉ có hai người Ninh Quý phi và Thanh Phỉ.
Thưkhôngdài, chỉ có vài câu ngắn ngủi. Dương Chẩnkhôngbiết nhiều chữ lắm, toàn bộ là do Triệu Lưu Ly dạyhắn. Trước đây mỗi lần Triệu Lưu Ly từ thượng thư phòngđihọc về, liền kêuhắnvào trong phòng, lén dạyhắnviết chữ. Bây giờ nhìn nội dung trong thư, mắt Triệu Lưu Ly mở to,mộtgiọt nước mắt rơi xuống, trong chốc lát liền làm ướt giấy thư.
Lạikhôngnghĩ rằng còn có thể trở về.
Ninh Quý Phi trợn tròn hai mắt, kinh hoàng hỏi: “Ngươi là ai? Sao lại ở đây?”
Ba vị phi tần còn lại pháthiệnbầukhôngkhíkhôngthích hợp, tự giác đứng ởmộtbên nhìn Trần Hoàng hậu và Ninh Quý phi ngươimộtcâu tamộtcâu. Trần Hoàng hậu vẫn còn ba phần lý trí,khôngở đây vạch trần bộ mặtthậtcủa Ninh Quý Phi, chỉ thản nhiên liếc nhìn bà tamộtcái,nói: “Bản cungđiđây, các vị muội muội cứ ngồiđi”.
Sắc mặt Ninh Quý Phi khó coi ngồitrênghế khắc hoa hồng,khôngnóilời nào.
Thanh Phỉ, Thanh Phỉ đúng là nha hoànđãcùng vào cung với bà ta… Ninh Quý Phi đột nhiên chấn động, ánh mắt kinh ngạckhôngcách nào hình dung được, bà nắm chặt tay vịn ghế hoa hồng, hỏi: “Sao ngươi lại ở đây?khôngphải ngươiđãxuất cung rồi sao?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.