Sổ Tay Sử Dụng Sủng Phi
Phong Hà Du Nguyệt
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 170: Phiên Ngoại – Lý Tụng (2)
Edit: tart_trung
Beta: gaubokki
Lúc Lý Tụng lại mở mắt ra, tiểucônương trước mặt dùng bộ dáng khó hiểu nhìnhắn.
Lực đạotrêntayhắnquá mạnh, bóp chặt lấy môi hồng của nàngđangchăm chú mà nhếch lên, đôi mắt đen láy trong suốt ánh lên vẻ bất an và kinh sợ. Lý Tụngkhôngchớp mắt, nhìn chằm chằm gương mặt trước mắt, mặc dù so với Ngụy La màhắnbiết có chút khác biệt, nhưng lại là cùngmộtngười.hắnhá hốc miệng,đangmuốnnóigì đó, cửa hông bên cạnh bỗng nhiên bị người đẩy ra,mộtbà tử mặc váy màu mậtđitới, đạp tớinói: “khôngphải bảo ngươiđinhanhđisao? Ngươi tưởng PhủanhQuốc Công là chỗ nào, muốn đếnthìđến, muốn vào liền vào? Ngươi cũngkhôngnhìn lại bộ dáng mình xem, Ngũ lão gia sao có thể đồng ý gặp ngươi?” Vừanóibà ta vừa đạp lên mặt đấtmộtcái.
Lý Tụng nhíu mày, tayđangnắm cổ tay Ngụy La nới lỏng. Trong nháy mắt, Ngụy La liền tránh thoát khỏihắn, quay người chạy vào trong ngõ sâu. Nàng chạythậtnhanh, lúc Lý Tụng lấy lại tinh thần, nàngđãbiến mất ở ngõ cuối cùng.
Lý Tụng chỉ cảm thấy lòng bàn tayhắnbuông lỏng, giống như thứ gì đóđãrờihắnmàđi.hắnquay đầu nhìn bà tử mặt đầy vẻ tức giận kia, hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
Vị bà tử kia là bà lão giữ cửa, năm ngoái mới vừa tới PhủanhQuốc Công, thấy Ngụy La mặc đồ đơn sơ, liền cho rằng nàng muốn bấu víu quan hệ, nha đầu nghèo tới phủ làm tiền. Nàng hẳn là quen biết với nha hoàn hoặc bà tử nào đó trong phủ, vì thế mớinóimuốn vào phủ gặp Ngũ lão gia. Bà tử biết thân phận Lý Tụng, sắc mặt lập tức chuyển biến, cười cườinói: “Lý thế tửkhôngbiết rồi, nha đầu kia tới mầy lần,nóimuốn tìm Ngũ lão gia, ngàinóixem, ngũ lão gia sao có thể để ai muốn gặpthìgặp chứ? Nô tỳnóichuyện này với Ngũ thái thái, Ngũ thái thái cũng đặc biệt dặn dò nô tỳ,khôngthể để nàng ta vào phủ…”
Bà tửnóimộttràng, Lý Tụng càng nghe sắc mặt càng trầm xuống.
Tới cuối cùng,hắnkhôngnóigì, quay ngườiđitheo hướng mà Ngụy La vừa rờiđi. Lụcthậtthấyhắnkhônglên xe ngựa, bèn đuổi theo hỏi: “Thiếu gia, ngàiđichỗ nào?khôngvề phủ sao?”
Lý Tụngkhôngtrả lờihắnta,đirất nhanh.
Đáng tiếchắntìm toàn bộ ngõnhỏmộtlần, vẫn như cũkhôngtìm thấy bóng dáng Ngụy La. Cuối ngõnhỏlà đầu những con đường rộn ràng, nàng hẳn là chạy ra những chỗ này. Lý Tụng đứng ở cuối hẻm, nhìn người đến ngườiđi, lại nhớ lại những gì bà tử vừanói, quamộtlúc lâu,hắndùng sức nặng nề đập lên tườngmộtquyền.
Lụcthậtnhìn thôi cũng thấy đau, vẻ mặt buồn bực của Lý Tụng hôm naythậtkhác ngày thường,hắnta thận trọngnói: “Thiếu gia, ngài biếtcônương vừa rồi sao?”
Lý Tụng trầm mặtmộtlát, vẫnkhôngtrả lời, chỉnói: “Hồi phủ”.
Lụcthậtsững sờ, vội vàngnóiđược, lại lệnh xe phu chạy xe ngựa tới chỗ này, cứ thếkhôngđầukhôngđuôi về Phủ Nhữ Dương Vương.
Sau khi về phủ Lý Tụng liền vào thư phòng, sai người lại điều tra chuyện năm đó Ngũcônương bị lừa bán.
Lụcthậtmặc dùkhônghiểu tại sao chủ tửhắnta lại để ý tớimộtngười ngoài như vậy, nhưng vẫnđanghoàng nhận mệnhđiđiều tra lại.
Tin tức lần nàyhắnta mang về cũngkhôngkhác gì lần trước, thời gian trôi qua cũng lâu rồi, muốn triệt để điều trarõràng cũngkhôngdễ dàng. Lý Tụng lại nhớ lại lời bà tử kianói, trầm tưthậtlâu,nóivới Lụcthật: “Tìm mấy người lúc nào cũng theo dõi động tĩnh của Đỗ thị, có bất kỳ dị thường nào lập tức báo cho ta”.
Lụcthậtgật đầu, trước khiđithậtsựkhôngnhịn nổi, hỏi: “Thế tử gia, tiểu nhân cả gan muốn hỏimộtcâu, ngài có biết Ngũ tiểu thư kiakhông?sựviệcđãquađilâu như vậy, PhủanhQuốc Công đều mặc kệ, sao ngài còn muốn tra?”
Lý Tụng dừngmộtchút,nói: “Chính bởi vì người bên ngoài đều mặc kệ, ta mới muốn quản”.
mộtđời này cùng đời trước củahắncó chút khác biệt, Ngụy Lakhôngphải Ngũcônương PhủanhQuốc Công, Ngụy Thường Hoằng đính hôn với Lý Tương, rốt cuộcđãxảy ra sai sót ở chỗ nào?hắnmuốn điều trarõràng, muốn hiểurõchuyện gì xảy ra.
Lụcthậtlúng ta lúng túng, cũngkhônghỏi nhiều nữa.
*** *** ***
Sau đó Lý Tụng lại tới PhủanhQuốc Công hai lần, mỗi lần đều tận lực đứng từ xa nhìn cửa hông ngoài, nhưngkhônggặp Ngụy La.
Ngày hôm đó Lý Tụng và Cao Dương Trưởng Công Chúa cùng nhauđitới PhủanhQuốc Công, Cao Dương Trưởng Công chúa và Ngũ thái thái Đỗ thịnóivài câu, đại ý là hi vọng sau khi Lý Tương gả vào PhủanhQuốc Công, Đỗ thị có thể đối xử với nàng ta khoan hậumộtchút, mẹ chồng nàng dâu ở chung hòa hợp. Đỗ thị tuy là ngoại thích của Phủ Bình Viễn Hầu, nhưng ở trước mặt Trưởng Công Chúa vẫn thua kém mấy phần, thái độ quả nhiên khiêm kính, ngữ khí cũng hòa ái hơn, tất nhiênkhôngphản bác lờinóicủa Trưởng Công chúa. Đợi Cao Dương Trưởng Công Chúa rờiđi, bà ta cũng tự mình đưa công chúa tới cửa, toàn bộ hành trình đều mang gương mặt tươi cười.
Đỗ Thị nhìn ra bên ngoài chẳng biết trời mưa từ lúc nào, bận bịu kêu nha hoàn mang ra hai cây dù, đưa tới trước mặt Cao Dương Trưởng Công Chúa.
Cao Dương Trưởng Công chúa cảm ơn Đỗ thị, vịn tay nha hoàn lên xe ngựa, vừa quay đầu liền thây Lý Tụng vẫn đứng im chỗ cũkhôngnhúc nhích,nói: “Tụng nhi, sao conkhôngđi? Mưa này hẳn làsẽlớn, mau lên đây, tránh để nhiễm phong hàn”.
Lý Tụng lấy lại tâm trí,nóivới Cao Dương Trưởng Công Chúa: “Nhi tử có hẹn với người ta, mẫu thân về trướcđi, nhi tửđitrước”.nóixong,hắnnhận lấy ô giấy dầu trong tay nha hoàn, chỉ dẫn theo mình Lụcthật,đitheo hướng khác.
Cao Dương Trưởng Công chúa ở phía sau gọihắnvài tiếng,hắnlàm nhưkhôngnghe thấy, tiếp tụcđitới, rất nhanh liền biến mất ở đầu ngõ.
Cao Dương Trưởng Công chúa sốt ruột nhíu mày: “Đứanhỏnày’.
Mưa rơi như kết tơ, mưa nương theo gió lạnh làm ướtmộtbên tay áo của Lý Tụng. Bởi vì là cuối thu, mặc dù mưakhônglớn, nhưng lại lạnh tới thấu tim gan, mỗimộtbướcđiđều cảm thấy từ đầu tới chân lại lạnh hơnmộtphần. Sắc mặt Lý Tụng từ đầu tới cuối đềukhôngđổi,đivào cửa hông PhủanhQuốc Công, nơi đóđãđóng kín cửa,đãkhôngcó bà tử hung thần sát ác lần trước, cũngkhôngcó tiểucônương bị hoảng sợ nữa.
Lý Tụng đứng trước cửa hông, đứng lặng hồi lâu, ô giấy dầu cheđimặthắn, chỉ lộ ra cái cằm cong cong hoàn mỹ, nhìnkhôngđược biểu tình gì.
Lụcthậtchờmộtlát,khôngthấy Lý Tụng có bất kỳ hành động nào, lên tiếng hỏi: “Thế tử gia, ngàiđangchờ ai?”
Chốc lát sau, Lý Tụng rốt cuộc động đậy,hắnnhanh chânđitới trong ngõnhỏcạnh cửa hông,nóidứt khoát: “Ngươi đứng chỗ này đợi,khôngcầnđitheo ta”.
Lụcthậtnhư hòa thượng sờ mãi chẳng thấy tóc đâu, nhắm mắt đuổi theo sát Lý Tụng hai bước, lại thấy Lý Tụngđitới quả quyết, Lụcthậtcũng chậm rãi dừng lại, nhìn bóng lưng càng lúc càngkhôngrõràng của Lý Tụng.
Lý Tụngđitới chỗ ngõnhỏlần trước Ngụy La biến mất,đivài chục bước, ngõnhỏcàng lúc càng sâu, con đường cũng càng lúc càng chật hẹp. Nước mưa thuận theo mái hiên úp xuống, đáptrênđá xanh lát gạch bêntrên, “leng keng”mộttiếng, vừa thanh thúy vừa yên tĩnh, chắc là có rất ít người qua lại, bốn phía đều lãnh tĩnh tớikhôngtưởng. Lý Tụng dần dần thả chậm bước chân, hướngmộtngõ khácđivào, lần trướchắnkhôngđichỗ này mà trực tiếpđira khỏi hẻm, hôm nayhắnđichậm rãi nên mới thấy chỗ này cònmộthẻmnhỏnữa.
Lý Tụngđitầm mười bước, sau đó dừng lại ởmộtmái hiên trước mặt,hắngiơ dù, lẳng lặng nhìn chằm chằmmộtchỗ.
cônương dưới mái hiên pháthiệncó người tới, chậm rãi ngẩng đầu lên khỏi đầu gối, đôi mắt hạnh đen nhánh chớp chớp, đầu tiên là sững sờ, môi phấn hồng có chút nhợt nhạt nhếch lên, nhìn Lý Tụngmộthồi, rồi lại chậm rãi cúi đầu. Tính tình nàng ngược lại có chút bướng bỉnh,đãkhôngnóilời nào, cũngkhônglên tiếng, cứ như vậy lẳng lặng núp ở nơi hẻo lánh, rất giống con mèo con bị người vứt bỏ.
Lần trước nàng tránh ở cửa hông PhủanhQuốc Công bịhắnpháthiện, cho nên mới sợ hãi, bây giờ nàng lạikhônglàm gì cả.
Hai người cứ như vậy,mộtngười đứng,mộtngười ngồi, ai cũngkhôngmở miệng, mãi tới khi mưa càng lúc càng lớn, vạt áo hai người đều bị nước mưa làm ướt.
Ngụy La kéo kéo váy, lộ ra mũi giày màu hồng gấm thêu hoa, lại co co người dưới mái hiên. Xiêm y nàng tuy cũ kỹ, nhưng sạchsẽ,khôngbẩn, chỉ cótrênmặt vì quẹt vào ít bụitrêntường mà có vệt xám, nhìn rất tội nghiệp.
Lần đầu tiên Lý Tụng nhìn thấy bộ dáng đáng thương như vậy của Ngụy La, ở kiếp trước, Ngụy La luôn kiêu ngạo lại bốc đồng, cho dù làm gì cũng coi như chuyện đương nhiên, kiêu ngạo khiếnhắnhận tới nghiến răng nghiến lợi, lại khiếnhắnkhôngkìm lòng được muốn tiếp cận nàng.
Nàng chưa bao giờ có bộ dángcôđơn nhu nhược như vậy.
Lý Tụng nhìnmộthồi, bỗng nhiên mở to mắt,nhẹnhàng cườimộttiếng.
hắncười lên trôngthậtđẹp mắt, vốn là gương mặt tuấn tú, khí chất hào sảng, chẳng qua vì thường ngày đều mang bộ dáng kiệt ngạo bất tuân, khiến người ta có chút phản cảm mà thôi.
Ngụy La bịhắncười liền chẳng hiểu, nàng nhìnhắnmộtcái, lại thu tầm mắt tiếp tục nhìn chằm chằm mũi chân mình.
Nàng vốn cho rằng chỉ cần tìm được PhủanhQuốc Côngthìcó thể dễ dàng gặp được phụ thân,khôngngờ PhủanhQuốc Công khó vào như vậy, nàng tới cũng năm sáu lần, nhưng đều bị đuổi ra. Gần đây càng thêm nghiêm trọng, bà tử kia tìm tôi tới trong phủ tới giáo huấn nàng, cũng may nàng chạy nhanh, nếukhôngkhôngbiết còn bị đánh thành dạng gì.
Tâm tình Ngụy La sa sút,khôngbiết phải làm thế nào mới gặp được phụ thân Ngụy Côn.
Lúc nàngđangsuy tư, Ngụy La thoáng nhìn thấy người bên cạnh nhúc nhích.
Lý Tụngđilên,khôngcho Ngụy La có cơ hội phản ứng, xoay người nắm lấy cổ tay Ngụy La, nhấc nàng lên khỏi mặt đất, xoay người bướcđi.
Ngụy La giật mình,mộtbên lui về sau ý đồ đẩy tay Lý Tụng ra, mắt hạnh mở tonói: “Ngươi là ai? Ngươi muốn mang tađichỗ nào? Ngươi thả ta ra”.
Rời khỏi mái hiên, nước mưa từtrênrơi xuống, liền đánh lên trán Ngụy La rất đau. Đôi mắt kia được nước mưa gột rửa càng thêm trong vắt, giống như được phủ thêmmộttầng hơi nước, phản chiếu bóng người. Lý Tụng buông tay ra, đem dù che l*n đ*nh đầu nàng, tròng mắt nhìn thoáng qua cổ tay nàng, chỗ bịhắnnắm lấyđãđỏ lên, dưới vết đỏ đó còn có màu xanh nhàn nhạt, hẳn là lần trước bịhắnnắm nên bị thương, đến bây giờ còn chưa hết.
hắnnhớ bản thân lúc đó là dùng sức rất lớn.
Bởi vìhắnsợ nàng chạy mất.
Lý Tụng rũ mắt,mộtbên tay giật giật, nâng lên,nhẹnhàng đẩy tóc mái của nàng ra, vén tới sau tai, đôi mắt sáng rực nhìn nàng: “đitheo ta”.
Ngụy La nhìn thẳng ánh mắthắn, từ trong mắthắnkhôngthấy được vẻ cướp đoạt, nhưng nàng vẫn vô thức lắc đầu: “không…”.nóixong nàng liền quay người chạy về, nàng tin bản thânkhôngbiết người này,hắnta lại hết lần này tới lần khác tìm nàng,khôngphải vì muốn lừa bán nàng chứ? Ngụy La nhớ tới chuyện khi còn bé, từ lòng bàn chân dâng lên cảm giác run rẩy, nàngkhôngthểđicùnghắn.
Lý Tụng nắm lấy tay nàng, lúc này cũngkhôngdùng sức nắm chặt lấy cổ tay nàng,hắnchỉ nắm c·h·ặ·t· ·đ·ầ·u ngón tay nàng,khôngcho nàngđi: “Ngụy La, tanóilại lần nữa, theo ta”.
Ngụy La mở to mắt nhìnhắn: “Ngươi là ai?”
Lý Tụng giật mình, đời này nàngkhôngbiếthắn, làm sao có thể nguyện ýđivớihắn. Cứ coi như nàng biếthắn, lại theo trình độ chán ghét của nàng vớihắnở kiếp trước, càngkhôngcó khả năng ở chungmộtchỗ vớihắn. Lý Tụng cứ như vậykhôngnóigì nhìn Ngụy La, thấy trong lòng nàng càng thêm bất an, hồi lâu sauhắnmớinhẹgiọngnói: “Ta là Lý Tụng”.nóixong,hắnnắm nắm tay, giống nhưđangcố gắng kiềm chế loại cảm xúc nào đó, tiếngnóicàng lúc càng thấp: “Ta… ta tìm ngươithậtlâu”.
Ngụy La kinh ngạc lại hoang mang: “Vì sao ngươi tìm ta?”
Lý Tụng trừng mắt nhìn nàng, hàng mi có chút áp lực, ánh mắt nhàn nhạt rờiđi.
Lúc này Ngụy La mới pháthiệnbên dưới mắt phảitrênmáhắncómộtcái bớt nhàn nhạt, hình dạng rất độc đáo, giống nhưmộtcon bướm, nghỉ ngơi dưới mắthắn, khiến gương mặt thêm mấy phần đặc biệt.
Ngụy La nhìn chằm chằm cái bớt củahắntới xuất thần.
Chốc lát sau, Lý Tụng nhìn nàng, hàng mi chau lại,mộthồi lâu mớinói: “Nàngkhôngphải muốn về PhủanhQuốc Công nhận thân sao? Ta giúp nàng”.
*** *** ***
Lụcthậtcầm xiêm y mới mua vào nhà, vẫn có chút giống nhưđanglọt trong sương mù. Thế tử giađira ngoàimộtchuyến liền mangmộtcônương về? Còn kêuhắnđặc biệt ra ngoài mua xiêm y cho nữ nhi? Đây là chuyện gì, mỗi ngàyhắnta đềuđitheo thế tử gia, sao lạikhôngbiết còn có người như vậy tồn tại?
Huống gì thế tử lạikhôngtrực tiếp mang nàng ta về Phủ Nhữ Dương Vương, mà lại dàn xếp ở lạimộtbiệt viện khác. Đây là viện tử trước kia Lý Tụng mua về, rất ít khi tới, chỉ có khi ngẫu nhiên uống say mới nghỉ lại đâymộtchút. Bây giờ lại mang người tới, hẳn làkhôngmuốn để Cao Dương Trưởng Công chúa và đại tiểu thư biết, nếukhôngPhủ Nhữ Dương Vương hẳn là nháo tới lật trời. Giấu giếm như vậy,khôngbiết là quý giá tới nhường nào.
Lụcthậtcầm xiêm y, gõ cửa, cómộtnha hoàn ra mở hémộtgócnhỏ, nhận lấy xiêm y rồi lại đóng cửa lại.
Chỉ mớimộtcơn mưa thu, thế tử gia lo lắng người ta cảm lạnh, còn đặc biệt để người ta tắm nước nóng trước.
thậtkhâm phục, Lụcthậtnhìn cái cửa mà lắc đầu,hắnta chưa từng thấy thế tử gia quan tâm tới người nào như vậy.
Lụcthậttrở lại thư phòng, ngẩng đầu nhìn Lý Tụngđangđứng trước cửa sổ.
Lý Tụngđãđổi lại áo bào màu tím, phát giác Lụcthậttới, cũngkhôngquay đầu lại, hỏi: “Đưa đồ qua chưa?”
Lụcthậtgật đầu: “Bẩm thế tử gia,đãđưa qua”.
Lý Tụng cũngkhônghỏi nhiều nữa.
Nhắm chừng khoảng nửa canh giờ,hắnđứng dậy rời khỏi thư phòng,đivào gian phòngđangđể Ngụy La ở tạm.khôngcho người thông truyền,hắntrực tiếp đẩy cửa vào.
Trong phòng có đốt hương, là mùi hương thanh nhã, là loại Lý Tụngđãtừng dùng.hắndừng ở đồ trang trínhỏbằng men, nhìn tiểucônươngđangngồitrêngiường La Hán. Ngụy La vừa tắm xong, mặc xiêm y mà Lụcthậtmới mua về, tà váy màu hồnganhđào trải sau lưng,trênthắt lưng là đai lưng rộng, vòng eokhôngđủmộtnắm tay. Nàngđangcúi đầu lau tóc, tóc đen rũ xuốngmộtbên, lộ ra cái cổ tuyết trắng thon dài,mộtbên mặt tinh xảo đẹ mắt, hàng mi vừa dày vừa dài vểnh lên. Chỉ có những lúc như thế này, nàng mới nhu thuận, giống như búp bê phấn điêu ngọc trác.
Lý Tụng yên lặng nhìn nàng, nhìn sao cũng thấykhôngđủ.
Ngụy La nhìn đôi giày màu mực thêu án văn vàng xuấthiệntrước mắt, nàng ngẩng đầu lên, đối mặt với đôi mắt sâu đen của Lý Tụng.
Ngụy La bĩu môi, thả khăn trong tay ra, chậm rãi ngồi thẳng người lên, suy nghĩmộtlát rồinói: “Lời ngươi vừanóilà có ý gì?”
hắnvừa mớinóisẽgiúp nàng về PhủanhQuốc Công nhận thân, nhưng saohắnbiết… Ngụy La xác định bọn họ chưa từng gặp nhau bao giờ, vậy chuyện này là sao?
Lý Tụngkhôngnhúc nhích, nhìn nàngnói: “Muội muội ta Lý Tương và Lục thiếu gia PhủanhQuốc Công đính hôn”.
hắnkhôngđầukhôngđuôinóimộtcâu, khiến cái lưngđangthẳng tắp của Ngụy La cứng đờ. Lục Thiếu gia PhủanhQuốc Công, nàng tất nhiên biết là ai, đó là đệ đệ của nàng Ngụy Thường Hoằng. Nàng đợi bên ngoài PhủanhQuốc Công lâu như vậy, cũng chưa từng gặp lạihắnlần nào,khôngbiếthắnbây giờ trông thế nào rồi, bọn họ xa nhau mười năm, Thường Hoằng có còn nhớ tới người tỷ tỷ nàykhông?
Lý Tụngnói: “Lý Tươngkhôngmuốn gả cho Ngụy Thường Hoằng. Nếu muốn từ hôn cũngkhôngdễ, chỉ có thể ra tay với Đỗ Thị. Nếu phẩm chất Đổ Thịkhôngđoan, tâm địa độc ác, vậy Phủ Nhữ Dương Vương có thể dựa vào lý do này mà lui hôn”.
Ngụy Lakhôngngốc, tuynóinàng ở trong thôn cả mười năm, nhưng đầu óc vẫn còn linh hoạt: “Sao ngươi biết Đỗ Thị phẩm hạnhkhôngđoan? Sao lại biết chuyện của ta?”
Lý Tụng trầm mặc chớp mắtmộtcái, đôi mắt đen sâukhôngthấy đáy nhìn nàng, trong mắt che dấu rất nhiều cảm xúc, cuối cùng chỉnóimộtcâu: “Chuyện của ngươi, ta đều biết”.
Ngụy La: “…”
Nha hoànđivào, đưa tớimộtbình dược cao có tác dụng thông máu trị bầm tím, cúi đầu đưa cho Lý Tụng liềnđira. Lý Tụng chờ Ngụy La lau khô tóc rồi, ngồi đối diện nàng,mộtchân gắp lên, nắm cổ tay nàng để lên đầu gốihắn, lấy ít dược vào lòng bàn tay, xoa nóng, rồi đặt lên tay Ngụy La mà xoan nắn. Lần đầu tiên Lý Tụng sờ tay nàng, lúc này mới pháthiệncổ tay nàng mảnh mai vô cùng, nếu so vớihắn, giống như chỉ cần bẻmộtcái liền gãy lìa. Thân thể này mảnh khảnh như vậy, lúc ấykhôngbiết khí lực từ đâu mà dùng trâm hung hăng đâm vào thân thểhắn?
Lý Tụng nhìn chăm chú, thay nàng xoa thuốc xong, vẫn cầm cổ tay Ngụy La như cũ,khôngbuông tay.
Ngụy La nhìnhắn, thử kéo ra, nhưngkhôngđược.
Ngụy La mím môi, gọihắn: “Lý Tụng?” Vừa rồi hình nhưhắntự giới thiệu như vậy.
mộttiếng “Lý Tụng” này gọi thần tríhắnvề,hắnhơi ngẩng đầu nhìn. Bình thường Ngụy La kêu tênhắn,khôngphải mang theo vẻ chán ghét vứt bỏ, chính là mang theo vẻ căm hận, trong mắt nàng vĩnh viễn toát ra thần sắc căm ghét cùng cực. Bây giờ nàngđangở trước mắthắn, ánh mắt sạchsẽ, thanh thanh triệt triệt, mang theo chút hiếu kì và nghi hoặc, có lẽ là vì nàng vừa tắm xong, gò má phấn hồng xốp giòn, toàn thân đều tản ra mùi thơm nhàn nhạt. Lý Tụng co co rụt rụt người, cầm tay nàng chặt hơn nữa.
Ngụy La nhíu mày, nhắc nhởhắn: “Tay của ta…” Mặc dù nàng cảm kíchhắnbôi thuốc cho nàng, nhưng cũngkhôngthể cầm mãi như vậy.
Chỉ là nàng còn chưanóigì, chớp mắt tiếp theo, Ngụy Lađãbị Lý Tụng đètrêngiường La Hán.
mộttay Lý Tụng chống bên cạnh đầu nàng,mộttay dùng sức nắm lấy cổ tay nàng, trầm mặcnói: “Ngụy La”.
Ngụy La ngẩng đầu nhìn người bêntrênmình, mí mắt giật giật, đổi lạihắncàng xiết chặt gông cùm nàng hơn. Nàng hỏi: “Ngươi làm gì? Thả ta ra”.
Lý Tụngkhôngbuông nàng ra,hắnnhìn nàng chằm chằm hồi lâu, cúi người, chậm rãi khiến cả người nàng tiến vào cái ôm củahắn, gương mặthắncẩn thận từng li từng tí dán vào mặt nàng.hắnquá khát vọng đụng chạm thân mật như vậy, đến mức cho dù nàng ở trong ngực, vẫn cảm thấykhôngchânthật.yêukiều như vậy,nhỏnhư vậy, hóa ra đây là tư vị ôm nàng vào lòng. Lý Tụng cắn thùy tai nhonhỏcủa nàng, ngậm vào trong miệng, tinh tế l**m láp.
Ngụy La bịhắnl**m nửa người đều tê dại, nàng đưa tay đẩyhắnra, nhưng sao cũngkhôngđẩy ra được,khôngkhỏi có chút nổi nóng: “Ngươi thả ta ra”.
Ai ngờ Lý Tụng lại cắn vào vành tai nàng, vừa mạnh vừa hung hăng. Ngụy Lakhôngcó chuẩn bị, giọng trầm thấp kêu đaumộttiếng, đau tới nước mắt cũng tuôn ra.
Lý Tụng cắn xong, lại ngậm vào trong miệngnhẹnhàng l**m, giống như trấn an nàng, cũng giống nhưđangtự trấn an mình.
Ngụy La chẳng dám động nữa, sợhắnlại bỗng nhiên nổi điên, bắt nàng lại cắnmộttrận.
Cánh tay Lý Tụng dần dần nắm chặt,hắnbuông d** tai nàng ra, cái trán dựa vào cần cổ nàng, chậm rãinói: “Ta giúp nàng thu thập Đỗ thị, giúp nàng về PhủanhQuốc Công… nàng… gả cho ta”.
Ngụy La mở tròn mắt, có lẽ vì nàng cảm thấy người này có bệnh, tay chân luống cuống đẩyhắnra: “Ngươi… Ngươinóigì? Vì sao?”
Lý Tụng mặc cho nàng khước từ,hắnquảthậtchăm chú ôm lấy nàng,khôngnhúc nhíchnói: “khôngvì sao cả”.
hắnmuống nàng, đặc biệt muốn, muốn trọn cả hai đời.
Ngụy La sao có thể đồng ý vớihắn, sau khi nàng trốn khỏi Long Thủ Thôn, đối với việc thành thân quảthậtvô cùng sợ hãi. Huống gì, nàng căn bảnkhôngbiết người này, nào có người mới gặp lần đầu liền muốn gả cho người đó chứ? Ngụy La sợ đầu óchắncó vấn đề, nàng giãy dụa nửa ngày, cuối cùng cũng trốn ra khỏi ngườihắn, trốn ởmộtgóc giường La hán phía xa xa, kéo áo chặt người, nhìnhắncảnh giác.
Ngụy La cắn cắn môinói: “Ta phảiđi”.
Lý Tụng chậm rãi ngồi xuống, sắc mặt chẳng có thay đổi nào.hắnnói: “Nàng có thểđiđâu? Thịnh Kinh Thành này có chỗ nào cho nàng ở sao?”hắnnhìn tiểucônương phía đối diện, thấy mặt nàng trắng bệch. Lý Tụng mềm lòng,nói: “Mấy ngày nay nàng ở lại đây, có chuyện gìthìnóivới Lụcthật,hắnsẽnghe lời nàng”.nóixong,hắnngồimộtlát rồi mới đứng dậy rờiđi.
*** *** ***
Lý Tụngnóikhôngsai, Ngụy La quảthậtkhôngcòn chỗ nào đểđi.
Nàng trốn khỏi Long Thủ Thônđivào Kinh thành, số tiền ít ỏi trong người sớmđãdùng hết, mỗi ngàykhôngđể bụng bị đói cũngđãkhôngtệ rồi, chứ đừngnóitới chỗ ở. Trước khi gặp phải Lý Tụng, nàng quảthậtlâm vào cảnh màn trời chiếu đất. Mấy ngày nay, Ngụy La ở trong biệt viện của Lý Tụng, mỗi ngày đều có nha hoàn hầu hạ, buổi trưa có đồ ăn phong phú, ban đêm lại có nước nóng để tắm rửa, thoải mái đến khiến nàng có chút bất an.
Mỗi ngày lúc yên tĩnh, nàng lại nhớ tới câunóicủa Lý Tụng.
Vì saohắnmuốn nàng gả chohắn? Nghe hạ nhânnóihắnlà thế tử Phủ Nhữ Dương Vương, vậy sao lại coi trọng nàng? Ngụy La quảthậtnghĩkhôngra.
Lý Tụng thường xuyên tới biệt viện, mặc dùhắnkhôngnóigì, nhưng Ngụy La biếthắnđangchờ đáp án của nàng… Có khihắndùng đôi mắt đen láy thâm trầm kia nhìn nàng, ánh mắt ấy… khiến Ngụy Lakhônghiểu sao lại thấy thương cảm. Nàngkhôngnóirõđược cảm giác của mình, tình của củahắndường như rất phức tạp, vừayêuvừa hận, nhưng hận kia so vớiyêu, hiển nhiên chẳng có ý nghĩa gì. Ngụy La càng thêmkhônghiểu, bọn họ trước sau chỉ gặp nhau có hai lần,khôngcần thân thiết như vậy chứ?
Ngụy La ở chỗ này bảy tám ngày, hôm đó dùng cơm trưa xong, Lý Tụng liền đến.
Ngụy Lađangmuốn tìmhắn,hắnvừa vặn tới đây, nàng ngồi dậy khỏi giường La Hán,nói: “Ta… Ta có lời muốnnóivới ngươi”.
Lý Tụng cũngkhôngngồi,hắnnhìn nàng, hỏi: “Ngươi nghĩ kỹ rồi?”
Ngụy La chớp mắt mấy cái: “Ừ!”
hắnnói: “Muốn gả cho ta sao?”
Mặt Ngụy La bỗng nhiên đỏ lên, nàng dời mắtnói: “Takhôngphải muốnnóichuyện này”.
Lý Tụng trầm mặc.
Ngụy La dừngmộtchút,nóira mấy lờiđãấp ủ trong lòng: “Những ngày qua đa tạ ngươiđãthu lưu ta, nhưng takhôngthể cứ ở đây mãi, nếu ngươi đồng ý, hôm nay ta liền rờiđi. Quấy rầy ngươi nhiều ngày như vậy, nếukhôngcó gì khác, ngày khác ta chắc chắn tới cảm tạ ngươi”.
Ngụy Lanóixongmộthồi lâu, Lý Tụng cũngkhôngnóilời nào.
Ngụy La giương mắt nhìnhắn, lặp lạimộtlần: “Ta phảiđi”.
Thấyhắnkhôngcó phản ứng gì, Ngụy La đương nhiên cho rằnghắnđồng ý. Nàng xuống khỏi giường La Hán,đangmuốnđivòng qua bên cạnh Lý Tụng,khôngngờ bỗng nhiên bịhắnvươn tay giữ lấy eo nàng, thân thể nàng hơi nghiêng, liền bịhắnđè ép xuống giường La Hán. Ngụy La chỉ kịpnóimộttiếng: “Ngươi…” Lý Tụng dùng sức chặn miệng nàng, ngậm lấy môi nàng m*t hôn cắn xé,khôngcho nàng cơ hội mở miệng, càngkhôngmuốn thả nàng rờiđi.
Lý Tụng giống như c·h·ó sănđãđói bụngthậtlâu, giữ lấy cánh môi Ngụy La mãikhôngchịu buông, cường thế cạy mở hàm răng của nàng, mạnh mẽ đâm tới, cắn đầu lưỡi động loạn của nàng.
Ngụy La căn bảnkhôngcó thế kháng cự, nàng vùng vẫy hồi lâu, dần dần ngã oặt trong ngựchắn, nghẹn ngào đáng thương.
Hồi lâu sau, cuối cùng Lý Tụng cũng dừng lại, nhưngkhôngbuông nàng ra, chậm rãi,nhẹnhàng hôn lên khóe môi nàng, cằm nàng,khôngbuông tha bất kỳ chỗ nàotrênmặt nàng. Hô hấp của Lý Tụng càng lúc càng nặng nề,hắnkhàn giọngnói: “Nàng lấy gì cảm ơn ta?”
Ngụy La bịhắnhôn tới mờ mắt, nàng thấy ngứa ngáymộtchút, sau đó rụt rụt người, tỉ mỉ ngẫm lại, nàngthậtsựchẳng có gì để đền đáp chohắn.
Lý Tụngnói: “Hử?”
Ngụy Lanói: “TađiThiên Phật tự ngoài thành dâng hương, để Bồ tát phù hộ ngươi sống lâu trăm tuổi”.
Lý Tụng nhếch mép cườimộttiếng, trầm thấp, giống như phát ra từ tâm tìnhđangvui vẻ. Nếu đổi lại là đời trước, Ngụy La c·h·ế·t cũngsẽkhôngnóira những lời đángyêunhư vậy.mộttayhắngiữ lấy cằm nàng, cười nhìn nàng: “Takhôngmuốn những cái hư vô kia, Ngụy La, ngươi biết ta muốn gì”.
Ánh mắt Ngụy La hoảng hốt: “Takhôngbiết”.
Lý Tụng cúi đầu hôn môi nàngmộtchút: “Bây giờthìsao?”
Ngụy La che miệng, lườm nguýthắnmộtcái, giận dữ mắng: “Đăng đồ tử!” Cuối cùng nàng cũng mắng ra câu này.
Lý Tụng xem thường,hắnđãsớm nghĩ muốn làm như vậy với nàng,khôngchỉ hôn nàng,hắncòn muốn làm rất nhiều việc. Lý Tụng từtrênngười nàng ngồi dậy, ngồi ởmộtbên, kéo kéo áo bào dưới h* th*n: “Rời khỏi chỗ này cái gì nàng cũngkhônglàm được,khôngbằng cân nhắc điều kiện của ta, tasẽdốc toàn lực giúp nàng”.
Ngụy La mím môi, trong miệng nàng toàn là hương vị củahắn, nàng có chútkhôngtự nhiên: “Takhôngmuốn gả cho ngươi”.
Lý Tụng im lặng, giận tái mặtkhôngnóithêm lời nào.
mộtnén nhang sau, Lý Tụng rời khỏi phòng, còn cố ý dặn dò Lụcthật, dặnhắntrông chừngkhôngcho Ngụy La ra ngoài.
Mấy ngày naykhôngphảihắnchẳng làm gì,hắnsai người điều tra chuyện của Đỗ thị. Đỗ thị đúng làđangphái người tìm Ngụy La,mộtkhi Ngụy La bị người của Đỗ thị tìm được, bà ta nhất địnhkhôngbỏ qua cho nàng.khôngnhững thế, Lý Tụng còn tra ra năm đó Ngụy Lakhôngphải bị bọn buôn người lừa bán, mà do Đỗ Thị chủ động liên hệ với hai con buôn, chủ động bán Ngụy La cho bọn họ. Nhưng sau đó Ngụy La chạy trốn.
Hóa ramộtđời này cómộtngày đêm khác biệt so với kiếp trước, chẳng trách có nhiều chuyện cũngkhônggiống như cũ.
Lý Tụngnóivới Lụcthật: “Giữ hai nha hoàn kia lại, vẫn còn chỗ hữu dụng”.
Hai nha hoàn kiamộtngười gọ là Kim Từ,mộtgọi là Kim Các, là nha hoàn trước kia hầu hạ Ngụy La, cũng là họ trơ mắt nhìn Ngụy La bị Đỗ Thị bán cho bọn buôn người.
Lụcthậtgật đầu nhận lệnh.
Lý Tụng tạm thời về lại Phủ Nhữ Dương Vương,hắnphải tính tốt việc hônsựcủa Lý Tương và Ngụy Thường Hoằng. Nếu Ngụy La nhận tổ quy tông, vậy nàng chính là Ngũ tiểu thư của PhủanhQuốc Công, nếu Lý Tương gả vào PhủanhQuốc Công, gia tộc lớnsẽkhôngchấp nhận việc hoán thân như vậy, vậyhắnvà Ngụy La liềnkhôngthể nào rồi.
Nhưng Lý Tụngkhôngnghĩ tới lần nàyhắnrờiđi, lúc về lại Ngụy Lađãđirồi.
Nha hoàn hầu hạ Ngụy La quỳtrênđất, vội vàng biện hộ: “Thế tử gia thứ tội, nô tỳ sơ sẩy,khôngnghĩ tới Ngụy tiểu thư thừa dịp đêm tối nô tỳ ngủ liền trốnđi…”
Lý Tụng đứng đókhôngđể lộ cảm xúc gì, trầm mặcthậtlâu, chỉ kêu tất cả nha hoàn ra ngoài, cònhắnnằm lại trong phòng.
hắnnằmtrêngiường La Hán Ngụy La hay ngồi, ký ức mấy ngày nay cứ bay lượn trong đầu, giống nhưmộtgiấc mộngkhôngquá chânthật. Bây giờ Ngụy La rờiđi, ngược lại khiếnhắncó chút cảm giác chânthật. Tiểucônương đáng giận này, cho dù lúc nào cũngkhôngchịu đểhắnđạt được ước muốn, càngkhôngchohắnbất kỳ cơ hội nào.
Đời nàykhôngcó Triệu Giới,hắntìm được Ngụy La trước, cũngkhôngđẩy Ngụy Thường Hoằng xuống nước, cũngkhôngdùng tên bắn nàng, vì sao nàngkhôngchịu lưu lại?
Lý Tụng nghĩ tới đau cả đầu, thời gian dần dần trôi qua,hắnngủ thiếpđitrêngiường La Hán, lúchắnmở mắt, chính là sáng sớm ngày thứ hai.
hắnnằmmộthồi lâu thần trí mới thanh tỉnh. Lý Tụng rửa mặt thay đồ, kêu ngườiđiPhủanhQuốc Công tìm hiểu chuyệnmộtchuyến, biết được Ngụy La cũngkhôngvề PhủanhQuốc Công, tâm tìnhhắncó chút phức tạp,khôngbiết là may mắn hay vẫn đáng lo. Nàng lẻ loimộtmình,trênngườikhôngcó gì, có thểđiđâu chứ?
trênđường gặp phải nguy hiểmthìlàm thế nào?
Nghĩ tới đây, mắt Lý Tụng thoáng chốc trầm xuống.hắnsuýtthìquên mất, Đỗ thị cũngđangcho người tìm kiếm Ngụy La, tìm được rồi, có lẽsẽgiết người diệt khẩu. Lý Tụng lập tức ra khỏi phòng, gọi Lụcthật: “Lập tức triệu tập tất cả thị vệ, tìm kiếm Ngụy La về, đem toàn bộ Thịnh kinh thành đều tìmmộtlần. Nhanh, tìmkhôngthấy cũngkhôngcần về gặp ta!”hắnnghiêm túcnói, thần thái sốt ruột, vẫn là lần đầu tiênhắnkhẩn trương vìmộtngười như vậy.
Lụcthậthá hốc mồm, muốn hỏi gì đó, nhưng cuối cùng vẫnkhônghỏi ra, cuối cùngnóimộttiếng “vâng” liền nhận lệnh.
Bọn thị vệ tìm ròng rãmộtngày, vìkhôngmuốn kinh động tới bách tínhtrênđường, bọn họ chỉ có thểâmthầm tìm kiếm, hiệu quả quánhỏ, tới đêm rồi vẫn như cũkhôngcó tin tức của Ngụy La. Sắc mặt Lý Tụng càng thêm khó coi,hắnđạpmộtcước lên người đứng bên phải,nói: “Phế vật!”
Lý Tụng mặc áo choàng, bước dài ra ngoài,hắnmuốn tự mìnhđitìm nàng.
Lý Tụng tìm khắp mấy ngõnhỏquanh PhủanhQuốc Công, lạikhôngpháthiệnbất kỳ dấu viết gì. Mắthắnđen lại, cũngkhôngbiết tình hình của Ngụy La bây giờ ra sao. Lý Tụng cắn chặt hàm răng, nắm tay nắm lại bóp răng rắc: “Tiếp tục tìm”.
Bọn thị vệ tảnđi,hắnđứng tại chỗ sâu trong ngõ,khôngdi chuyển.
Chốc lát,mộtngười thị vệ vội vàng đến,nói: “Thế tử gia, tìm được rồi!”
hắnbỗng nhiên ngẩng đầu, trong đôi mắt đen kịt kiahiệnra tơ máu, nhìn rất dọa người.
*** *** ***
Lý Tụng dẫn thị vệ chạy tới, Ngụy Lađangbị tróitrênghế bằng dây gai,khôngthể động đậy.
Ngụy Tranh đứng trước mặt nàng, Đỗ thị ngồi đối diện nàng trong ghế bát tiên, bọn họ đều từtrêncao nhìn uống nàng. Ngụy Tranh mặc váy gấm xòe màu xanh non, trong tay cầmmộtthanh chủy thủ bén nhọn, chủy thủ lóe lên những tia sáng lạnh. Ngụy Tranh cầm dao quơ quơ trước mặt Ngụy La, cười châm chọcnói: “Chỉ bằng ngươi cũng muốn gặp phụ thân ta sao? Ngụy La, mười năm trước ngươi nên c·h·ế·t rồi, sống tới bây giờ cũng là vận may của ngươi, bây giờ còn dám trở về, quả nhiên rất can đảm”.
Ngụy La tức giận trừng trừng nhìn nàng ta,nói: “Đó là nhà của ta, vì sao takhôngthể về?”
“Nhà của ngươi?” Ngụy Tranh cười khanh khách, trong mắt đầy vẻ khinh miệt: “Nếu là nhà của ngươi, vì sao người trong PhủanhQuốc Công đềukhôngnhận ra ngươi? Mẫu thân ngươi sớmđãmất rồi, phụ thân cũngkhôngcần ngươi, ngươi trở về còn ý nghĩa gì?”
Ngụy La mím môi,khôngnói.
Ngụy Tranh có chút ghen tỵ, nhìn gương mặt Ngụy La,rõràng là hài tử do nông phụ hạ đẳng nuôi lớn, lại xinh đẹp như vậy, cho dù mặc xiêm y thô sơ, cũng ngănkhôngđược vẻ xinh đẹp này. Ngụy Tranh nâng chủy thủ lên, dán lên mặt Ngụy La, ánh mắt lóe lên vẻ hung ác: “Nếu gương mặt này bị hủy, ngươinóixem phụ thân có còn nhận ra ngươikhông?”
Ngụy La kinh ngạc mở to mắt, cuối cùng lộ ra vẻ sợ hãi.
Ngụy Tranh vô cùng hài lòng, cổ taynhẹnhàng chuyểnmộtcái, liền vạch tớitrênmặt Ngụy La.
Đúng lúc này, cửa gỗ bên ngoài bỗng nhiên bị phá,mộtbóng người từ bên ngoài nhanh chân chạy đến, cướpđichủy thủ trong tay Ngụy Tranh, dùng sức némthậtxa. Lý Tụng lạnh lùng nhìn Ngụy Tranh và Đỗ Thị, dặn dò: “Trông chừng hai người này”.
Thị vệ tràn vào, cấp tốc vây lấy Ngụy Tranh và Đỗ Thị.
Lý Tụng cởi bỏ dây trói cho Ngụy La, nhìn nàng, trong lúc nhất thờihắncũngkhôngbiết phảinóigì, chỉ hỏi: “khôngbị sao chứ…”.
Ngụy La bị chấn kinhkhôngnhỏ, nàng cảm thấy nhưđangnằm mộng,khôngbiết bọn họ từ chỗ nào xông vào, qua nửa ngày nàng mớinói: “Sao ngươi biết ta ở chỗ này?”
Lý Tụng dừng lạimộtchút,nói: “Lo ngươi gặp nguy hiểm, liền ra ngoài tìm”.
hắnnóirấtnhẹnhàng,thậtra mấy chục người ròng rã tìm nàng cảmộtngày.
Ngụy La nhìnhắnchằm chằm,khôngnóigì, sau đó ánh mắt dời về phía hai người trong phòng – Ngụy tranh và Đỗ Thị.
Lý Tụng nhìn theo ánh mắt nàng, mắthắnlạnhđi, nhặt chủy thủ mới bịhắnném lên, đưa tới trong taymộtngười thị vệnói: “Mới nãy bọn họ muốn làm gì, thấyrõchưa?”
Thị vệ khẽ gật đầu.
Lý Tụng tiếp tụcnói: “Ta để ngươi làm lạitrênmặt nàng ta, nếu ra taykhôngđủ, vậy đổi lấy mệnh ngươi”.
Ngụy Tranh bất ngờ trợn tròn mắt, lớn tiếngnói: “Các ngươi điên rồi? Ta là Lục tiểu thư PhủanhQuốc Công, các ngươi dám làm vậy,khôngsợ đắc tội PhủanhQuốc Công sao?”
Lý Tụng dẫn Ngụy La ra khỏi phòng, môi mỏng cong lên thành nửa đường cong hoàn mỹ: “Có gì phải sợ?”
Ngụy Tranh yên lặng, trong nháy mắt đó, nàng takhônghiểu sao lại cảm thấy người này vô cùng đáng sợ.
Sau khi Ngụy La và Lý Tụng rời khỏi phòng, sau lưng họ rất nhanh cũng truyền tới tiếng kêu la đau đớn cùng với tiếng la khóc của Đỗ Thị.
đira đến đầu ngõ, Lý Tụngđitrước, biết nàngkhôngthíchhắntới gần,hắnluôn duy trì khoảng cách ba bước với nàng.hắnnói: “Chân tướng năm đó tađãđiều trarõ, ngày mai liền có thể đưa nhân chứng tới PhủanhQuốc Công, nàng có thể lần nữa trở về làm Ngũ tiểu thư của PhủanhQuốc Công. Hônsựcủa Lý Tương và Ngụy Thường Hoằng cũngsẽbị hủy, nàngkhôngphải lo lắng. Đỗ thị và Ngụy Tranhkhônguy h**p được nàng, theo như tính tình của Ngụy Côn, hẳn làsẽtrừng phạt hai người nàythậtnặng…” Lý Tụngnóiliên miên lải nhải rất nhiều, cuối cùngkhôngcòn gì đểnóinữa,hắndừng bước, quay đầu lại nhìn Ngụy La: “Nàng còn có chuyện gìkhông?”
Ngụy La nhìnhắn, lắc lắc đầunói: “khôngcó”.
Lý Tụng mím môi, suy nghĩmộtchút lạinói: “Đêm nay có chỗ nào để ởkhông?”
Ngụy La vẫn lắc lắc đầu.
hắnnói: “Vậy trước tiên nàng cứ ở tại biệt viện, ngày mai ta cho ngươi đưa nàng về PhủanhQuốc Công”.
nóixong, Lý Tụng kêu Lụcthậtgọi xe ngựa tới đưa Ngụy La về.
Lý Tụngkhôngnhìn nàng, mắthắnnhìn nơi khác: “đithôi”. Sau đóhắnkhôngđợi Ngụy La ngồi lên xe ngựa, chính mình quay người rờiđi.
Ngụy La đứng trước xe ngựa, lẳng lặng nhìn bóng lưng Lý Tụng. Chẳng biết tại sao, giờ khắc này nàng lại thấy bóng lưnghắncó chútcôliêu.
Lụcthậtthúc giục nàng: “Ngụy tiểu thư?”
Ngụy Lakhôngđáp lại, nàng chậm rãi bước tới,đimộtbước, dừng lại, sau đókhôngchút do dựđitới chỗ Lý Tụng.
Lý Tụng nghe đượcmộtloạt tiếng bước chân,hắnquay đầu lại, liền thấy Ngụy La đứng chắp hai tay sau lưng, cáchhắnmấy bước.
Ánh mắthắntrầm ngâm: “Ngụy La, nàng có ý gì?”
Ngụy La mím môi: “Ngươi giúp ta những việc này,khôngphải có điều kiện sao?”
Lý Tụngkhônghề chớp mắt nhìn nàng chằm chằm, rất lâu sau,hắnmới từng chữ từng chữnói: “Nàngnóigì?”
Ngụy La nghĩ nghĩ,nói: “Ta có thể đồng ý với ngươi”. Tuyhắncó chút kỳ quái, cũngkhôngbiết cách biểu đạt tâm tình của mình, nhưng Ngụy La nghĩ, nàng có thể thử tiếp nhậnhắn.
Lý Tụng giật mình, lo lắngmộtlúc, sau đó nhanh chânđitới trước mặt Ngụy La, ôm nàng vào lòng, hai tay dùng sức siết chặt nàng, giữ lấy nàng. Ngụy La bịhắnsiết có chút đau, nàng giật giật người,hắnlại chẳng buông lỏng chút nào. Lý Tụng cúi đầu, dán mặt lên mặt nàng, giống nhưđangtự vùng vẫymộtlúc lâu, mới khàn giọngnói, vô cùng uy h**p: “Nàng biết mìnhđangnóigìkhông? Cho dù bây giờ nàng hối hận, cũng chậm rồi”.
Ngụy La khẽ gật đầumộtcái, tất nhiên nàng biết.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.