Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Sổ Tay Sử Dụng Sủng Phi

Phong Hà Du Nguyệt

Chương 171: Phiên ngoại: Triệu Giới và Ngụy La

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 171: Phiên ngoại: Triệu Giới và Ngụy La


Edit: tart_trung

Beta: gaubokki​

Buổi trưa trời hơi nóng, giónhẹthổi qua những song cửa sổ trong phòng, mang theo chút oi bức xâm nhập vào phòng. Triệu Giới nằmtrêngiường La Hán khắc rồng, hai tay củahắnđặt lên nhau đểtrênbụng, mày kiếm nhíu lại, có lẽ làđangmơ gì đó, sắc mặthắnrất khó coi, hàng mi càng lúc càng nhíu chặt, hai tay nắm thành quyền, dùng sức nện lên ván giường: “A La!”

trêngiường phát ra tiếng kêuthậtto, Triệu Giới cũng vì thế mà tỉnh lại.

Tránhắnđầm đìa mồ hôi, hai mắt tối lại, chậm rãi ngồi dậy,mộttay xoa xoa mi tâm, gọi: “Người đâu”.

mộtcông công cầm phất trần màu xanhnhỏ, nghe tiếng gọi liền nóng vộikhôngyênđivào, hai tay cung kính hành lễnói: “Bệ hạ”.

Triệu Giới hỏi: “Hoàng hậu đâu?”

Tiểu công côngnói: “Bẩm bệ hạ, Hoàng hậuđangở hoa viên chơi với Thái tử và tiểu công chúa”.

Triệu Giới rũ mắt, thở ramộthơi nặng nề. Hồi lâu sau,hắnmới phất phất taynói: “Lui rađi”.

Tiểu công công xoay ngườiđira. Triệu Giới nắm chặt taykhôngbuông, đôi mắt đen củahắntrầm xuống, con ngươi gấp gáp nhìn quanhmộtvòng, kìm lòngkhôngđược mà nhớ lại chuyện trong mộng.

Đối với Triệu Giới mànói, đóthậtsựlà ác mộng.

Trong mộngkhôngcó Triệu Hi,khôngcó nữ nhi củahắnvà Ngụy La, thậm chí cònkhôngcó chínhhắn. Triệu Giới thấy A La nhonhỏbị Đỗ thị bán cho kẻ buôn người, thấy nàng liều mạng chạy trốn, cuối cùng trốn tớimộtnơi gọi là Long Thủ Thôn, thấy nàng bị dưỡng phụ dưỡng mẫu bức bách kếtâmhôn, thấy nàng tập tễnhđivào Thịnh kinh thành nhận thân… Sau đó nữa, Triệu Giới nắm chặt tay, tiếng xương cốt bị bóp kêu răng rắc, việc sau đóhắnthậtkhôngmuốn nhớ lại. Từ đầu tới cuốihắnkhôngcó xuấthiện,khôngnóilời nào, cũngkhôngcó bóng dáng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lý Tụng ở đó, Lý Tụng làm chuyệnhắnmuốn làm, giúp A Lanhỏbé đáng thương kia về nhà, cho nàng cẩm y ngọc thực, cho nàng vinh hoa phú quý, cuối cùng lấy nàng về.

Triệu Giới nhắm hai mắt lại. Giấc mộng kiathậtquá chânthật,thậttới mức khiếnhắnkích động đến mứckhôngcách nào bình tĩnh lại được.

Cảm giác bất lực và tức giận trong mộng, tới bây giờhắnvẫn còn cảm thấythậtchânthật. Bảo bối củahắnrơi vào trong tay người khác, cũng quá mức chânthật. Triệu Giới bước xuống khỏi long sàn, tiện tay lấy áo choàng màu tím thêu rồng và tường vân, gọi Chu Cảnh và Dương Hạo, đứng bên cửa sổnói: “điđiều tra hành tung của Lý Tụng, trẫm phải biếthắntađangở chỗ nào”.

Chu Cảnh và Dương Hạo bây giờ là Ngự tiền thị vệ của Triệu Giới, phẩm cấp khá cao, bình thườngkhôngcó chuyện gìsẽphụ cận hầu hạ, khi có chuyện cơ mật quan trọng, Triệu Giớisẽgiao cho bọn họđilàm. Hai người nghe được lời dặn của Triệu Giới, lúc đầu hơi ngơ ngácmộtchút, dù sao cái tên Lý Tụng này cũngđãlâukhôngai nhắc tới, có lẽ cũng sớmđãbị quên lãng, nếukhôngphải Triệu Giớinóira, bọn họ cũng sắp quên mất người này.

Suy cho cùng Chu Cảnh và Dương Hạo cũng đảm nhiệm chức ám vệ, bọn họ chỉ nghi ngờmộtchút, rất nhanh liền gật đầu nhận lệnh.

Triệu Giới quy định thời hạnmộttuần lễ rồi phất tay cho bọn họ luiđi,hắnmộtmình đứng lặng bên cửa sổmộtlát.hắnnhớ tiểu công côngnóiNgụy La và nữ nhi đều ở Hậu hoa viên, bản thân cũngkhôngmuốn đứng đây mà nghĩ, liền nhanh chânđitới đó. Lúc nàyhắnthậtmuốn tới gặp Ngụy La, ôm tiểucônương vào lòng, xác định quảthậtnàng ở trong lònghắn, màkhôngphải Lý Tụng, thế mới có thể an tâm.

*** *** ***​

Tháng tám, Thịnh kinh thành có chút oi bức, nhưng cũng chỉ trong tầm buổi trưa mà thôi, qua khoảng thời gian này, trời chạng vạng tốithìsẽmát mẻ hơn nhiều… Lúc Ngụy Lakhôngngủ trưa liền thích mang hai đứanhỏtới Hậu hoa viên chơi, chỗ này có đu dây, cũng có giàn hoa, còn cómộtdòng sông uốn lượn, Triệu Hi và Nhiễm Nhiễm đều thích tới đây chơi.

Lúc Triệu Giới tới đó, Ngụy Lađangngồi hóng mát dưới giàn hoa Tử đằng, trong ngực làmộttiểu nữ oa phấn điêu ngọc trác, nữ oa mặc váy ngắn màu hồng thêu bách điệp, tóc chải thành hai búinhỏ, hai bên quấn dây màu vàng,đangngẩng đầu y y nha nha họcnóivới Ngụy La. Đứanhỏvà Ngụy La khá giống nhau, đều là mắt to, mũinhỏ, môi đỏ, da trắng, nhưngmộtbên là thiếu phụ mỹ mạo kiều mị,mộtbên là tiểu nha đầu non nớt đángyêu.

Bên chân Ngụy La còn cómộtđứanhỏđangngồi. Triệu Hi cầm khóa Lỗ Ban trong tay, nghiêm túc hí ha hí hoáy, bên cạnhhắncòn có vài cái khóa hình dạng khác nhau, có khóa hoa mai, có khóa bát giác, khóa hai bốn… Tiểu gia hỏa này chơi rất có thứ tự, dùng hai mươi bốn xong liền tháo khóa Lỗ Ban ra, sắp xếp gọn gàng lại.hắnxếp xong rồi, ngẩng gương mặtnhỏtinh xảo tuấn tú lên, chớp chớp đôi mắt to đen nhánh, cườimộttiếng liền lộ ra hai lúm đồng tiền, giơ khóa Lỗ Ban lên trước mặt Ngụy La mà tranh công: “Mẫu thân, còn lắp xong rồi, con có lợi hạikhông?”

Lúc Triệu Hi mới sinh ra trông có vẻ giống Ngụy La, nhưng bây giờ mặt bé chậm rãi nẩy nở, ngược lạithìgiống Triệu Giới hơn mấy phần.

Ngụy La nhìn khóa Lỗ Ban trong tay bé, hàng mi dài rũ xuống, mặc dù nàngđãtròn hai mươi tuổi, nhưng làn da vẫn như tiểucônương mười bốn mười lăm tuổi, trẻ trung thủy nộn, tinh tế tỉ mỉ, mềm mại. nàng xoa xoa mặt Triệu Hi, cười tán thưởng: “Lợi hại”.

Mắt Triệu Hi sáng lên, gương mặtnhỏdần dần nở ra nụ cười tự hào, chờ đợinói: “Có lợi hại hơn phụ hoàngkhông?”

Trong mắt Triệu Hi ba tuổi rưỡi, phụ hoàng là người lợi hại nhấttrênđời,khôngcần động thủ, chỉ cần động mồm động mép, liền có vô số đại thần và bách tính nghe theo, phụ hoàngnóicái gìthìchính là cái đó, ai cũngkhôngdám cãi lời. Triệu Hi cho rằng, cho dù phụ hoàng muốn hô phong hoán vũ cũngkhôngcó vấn đề gì.

Ngụy La cười khẽ, dỗ bénói: “Hi nhi và phụ hoàng lợi hạikhônggiống nhau. Hi nhi rất lợi hại, phụ hoàng cũng rất lợi hại, nhưng bây giờ Hi nhi cònnhỏ, chờ con trưởng thành rồi, cũng với phụ hoàng tỷ thímộtlần, liền biết ai lợi hại hơn”.

Triệu Hi lập tức ném khóa Lỗ banđi, ghé vàotrênđùi Ngụy La,mộttay nắm lấy taynhỏbéo múp của muội muội,mộttay nắm lấy tay mẫu thân,nói: “Chờ con trưởng thành rồi, lợi hại hơn cả phụ hoàng, mẫu thân có thể để con ôm muội muội sao?” Tuổi bé cònnhỏ, sức lựckhôngđủ, Ngụy La sợ bé làm Nhiễm Nhiễm té, rất ít khi để bé bế muội muội, nhưng bé nhớ kỹ đấy,mộtlòng suy nghĩ làm sao để ôm muội muội như ôm cục bột vậy.

Ngụy Lanói: “Tất nhiên có thể”.

Triệu Hi vô cùng cao hứng, hai tiểu gia hỏa,mộtngồitrênđùi Ngụy La,mộtghé vào bên chân nàng, đối mặt, vô cùng phấn khởi mànóichuyện với đối phương. Nhiễm Nhiễm vừa trònmộttuổi,sẽchỉnóinhững từ đơn giản, tính tình vô cùng ngoan ngoãn, có chút ngại ngùng,khôngthíchnóichuyện với người lạ, nhưng ở trước mặt phụ mẫu và ca ca lại thích cười vô cùng. Triệu Hi ở trước mặt chơi với bé, đôi mắt hạnh ngập nước của bé con cong cong thành vành trăng khuyết, bé c*n m** d***, cười khanh khách.

Triệu Hi cầm tay Nhiễm Nhiễm, hỏi Ngụy La: “Mẫu thân, con có thể dẫn muội muộiđihái nho đượckhông? Hái xong liền bóc vỏ cho muội muội ăn”.

Nhiễm Nhiễm chưađithạo, chỉ khi nào có người lớn nắm tay, bé mới có thể lảo đảođiđược mấy bước. Phần lớn đềuđigần tớiđãbổ nhào vào lòng Ngụy La. Ngụy La có chútkhôngyên lòng, suy nghĩmộtlát rồinói: “Để Kim Lũđivới các con nhé, cẩn thậnmộtchút, đừng để muội muội ngã”.

mộtnăm trước Ngụy La làm chủ, gả Bạch Lam ra ngoài, nhưng Kim Lũ sống c·h·ế·t cũngkhôngchịu gả, vẫn muốn lưu lại bên cạnh hầu hạ Ngụy La. Bây giờ tuổi nàng ấy cũngđãlớn, Ngụy Lakhôngmuốn trễ nãi nàng ấy, gần đâyđangkiếm cho nàng ấymộtmối hônsựtốt. Ngụy La lưu ýmộtchút, liền thấy mỗi khi Chu Cảnhđivới Triệu Giới, ánh mắt kiểu gì cũngsẽhữu ý vô tình nhìn qua Kim Lũ, nhưng Kim Lũ lại cúi đầu làm bộkhôngthấyhắnta, Ngụy La thu hết vào mắt, trong lòng cũng có ít chủ ý.

Kim Lũ ôm lấy Nhiễm Nhiễm, Triệu Hiđibên cạnh,đitới chỗ giàn nho.

đichưa đượcmộtbước, Triệu Hi ngẩng đầumộtcái liền nhìn thấy bên cây chuối tây đối diện có người đứng đấy.hắnthu hồi nụ cườitrênmặt, lập tức lộ ra vẻ quy củ, bước nhanhđitới đối diện Triệu Giới,nói: “Phụ hoàng”.

Mặc dù Triệu Hi nghịch ngợm hoạt bát, nhưng trong lòng vẫn rất kính sợ Triệu Giới, bé có thể ở trước mặt Ngụy La nũng nịu khoe mẽ, nhưng trước mặt Triệu Giới lại thu liễm tính tình, đổi lại là bộ dáng trung thực ổn trọng. Đồng thời lúc ở trước mặt Triệu Giới, Triệu Hi cũngkhôngdám quá dính với mẫu thân, bởi vì mỗi khi như vậy, Triệu Giớisẽdùng đôi mắt rét căm căm nhìnhắn, khiến bé có chútkhônghiểu, cũng có chút e sợ. Sau đó Triệu Hi mới biết được, bởi vì lúc bé ra đời, mẫu thân vẫn luôn ôm bé, trong lòng trong mắt cũngkhôngcó phụ thân, phụ hoàng là ăn dấm chua nồng nặc, mãi cho tới lúc này mới chậm rãi bớtđi, bởi vậy bây giờ thấy bé cũngkhôngcòn lộ ra vẻ mặt đó nữa.

Triệu Giới gật đầu, hỏi: “điđâu?”

Triệu Hi chỉ chỉ giàn nho trước mặt: “Con dẫn muội muộiđihái nho, muội muội thích ăn nho…”

Triệu Giới nhìn cục bột được Kim Lũ ôm, so sánh với Triệu Hi, thái độ của Triệu Giới với Nhiễm Nhiễm dịu dàng hơn nhiều, hơn phân nửa vì bé lớn lên giống Ngụy La,hắncũng thường ôm Nhiễm Nhiễm hơn. Bây giờ cũng vậy, Triệu Giới nhận lấy Nhiễm Nhiễm từ tay Kim Lũ, ôm bé vào phòng, chọt chọt cái mũinhỏcủa nàng, cong môinóimấy câu với Nhiễm Nhiễm. Tiểu Nhiễm Nhiễm nghekhônghiểu,sẽchỉ mềm nhũn gọimộttiếng “phụ thân”,mộtthân toàn mùi sữa, hoàn tan nóng nảy và bất an trong lòng Triệu Giới, khiến tâm tìnhhắndần dần bình phục lại. Triệu Giới hỏi: “Nhiễm Nhiễm thích ăn nho sao?”

Tiểu Nhiễm Nhiễm chớp mắt, môi hồng mũm mĩm lúng túngnói: “Vui… vui, ănmộtchút”.

Triệu Giới cườinhẹ, hôn lên gương mặt bé: “thậtgiống mẫu thân con, đều là quỷ tham ăn”.

Tiểu Nhiễm nhiễm khẽ “ừ”mộttiếng, chỉ nghe hiểu được hai chữ mẫu thân, thấy phụ thân cười, bé cũng cười theo, lộ ra hai cái răng thỏnhỏnhư gạo nếp, mở hai tay ra, a ê họcnói: “Mẫu thân… tham ăn…”

Hai phụ tửnóichuyệnmộthồi, Triệu Giớiđangmuốn giao Nhiễm Nhiễm lại cho Kim Lũ, cúi đầu nhìn xuống, vừa đúng lúc thấymộtđầu củ cải khác. Triệu Hi ngẩng gương mặtnhỏlên, mặc dù cái gì cũngkhôngnói, nhưng trong đôi mắt kia lại toát ra ý cười, miệngnhỏkhẽ nhếch lộ ra ý vui, đại khái là vì thấy bộ dáng muội muộithậtđángyêu, nên nhịnkhôngđược cười theo. Triệu Hi vừa thấy ánh mắt Triệu Giới, ngẩn ngơ, gương mặtnhỏliền nghiêm túc lại, ngoan ngoãn gọimộttiếng: “Phụ thân”.

Động tác Triệu Giới hơi khựng lai, sau đónói: “đichơiđi”.

Triệu Hi gật đầu, vângmộttiếng, dẫn Kim Lũ và Nhiễm Nhiễmđitới giàn nho. Cho dù tiểu gia hỏa che dấu rất khá, nhưng Triệu Giới vẫn bắt được khát vọng trong mắt bé. Hẳn là những năm nayhắncũng đối với nhi tử quá khắc nghiệt – Triệu Giới nghĩ.

Triệu Hiđiđược hai bước liền bị Triệu Giới gọi lại lần nữa, bé quay đầu, ba chân bốn cẳng chạy về bên cạnh Triệu Giới: “Phụ hoàng, người còn có chuyện gì?”

Triệu Giới đưa tay xoa xoa đỉnh đầu bé, dặn dò: “Đừng ăn quá nhiều nho, coi chừng bị đau bụng”.

Nhớ năm đó Ngụy La cũng là vìmộtlần ăn nhiều nho, sau đó về nhà bị thượng thổ hạ tả, nằm vài ngày mới khỏe lên được.

Trong mắt Triệu Hi lóe lên tia sáng, cái miệngnhỏcong cong, lộ ra hai lúm đồng tiềnthậtsâu, dùng sức gật đầunói“Dạ!”

Triệu Giới mỉm cười: “điđi”.

Tiểu gia hỏa hài lòng chạyđi, lúcđibước chân còn mang theo gió. Triệu Giới nhìn nhìn bóng lưng Triệu Hi, cong cong môi, lúc này mới xoay ngườiđitới chỗ Ngụy La. Ngụy La ngồi dưới giàn tử đằng, nhìnmộtmàn vừa rồi vào mắt, tới khi Triệu Giớiđitới trước mặt nàng, nàng có chút đau lòngnói: “Chàng đừng quá nghiêm khắc với dưa hấunhỏ, bé cònnhỏđó. Chàng luôn ôm Nhiễm Nhiễm, lạikhôngôm nhi tử, trong lòng nósẽkhôngdễ chịu đâu”.

Triệu Giới ngồi bên cạnh nàng, ôm nàng lên đùihắn, tay lớn bao lấy taynhỏ,nói: “hắnlà nam nhi, vốn nên nghiêm khắcmộtchút”. Sau này mới có thể trở thành nam nhân xuất sắc.

Ngụy Lakhôngđồng ý, hai đứanhỏđều là máu thịt của nàng, đứa nào nàng cũngyêuvô cùng, Triệu Giới bất công như vậy khiến nàngkhôngnhịn được: “Vậy cũngkhôngđược, bây giờ nhi tử mới chỉ bốn tuổi, cái gì cũngkhôngbiết, có đôi khi chỉ muốn chàng ôm conmộtcái thôi. Chàngthìbày ra mặt cho nhi tử nhìn, thiếp còn thấy ủy khuất thay cho Triệu Hi, nếu chàng còn như vậy, thiếpsẽtức giận”.nóixong, nàng cân nhắcmộtchút, lạinói: “Thiếp biết chàng muốn rèn cho Triệu Hi sớm độc lập, nhưng có phải sớm quá rồikhông? Chờ nhi tử được mười tuổiđãkhôngđược sao, huống gì bây giờ conkhôngquấn người, nhi tử chỉ nhiệt tình với Nhiễm Nhiễmmộtchút thôi, tiểu Cẩm Nhi nhà Lưu Ly tìm con chơi, con cũngsẽtự caokhôngthèm đó…”

Lưu Ly và Dương Chẩn hai năm trước mới sinhmộtnữ nhi, nhũ danh là Cẩm Nhi, mỗi lần vào cung đều thích tìm Triệu Hi cùng chơi.

Quan hệ của Triệu Hi và Cẩm Nhi nguyên bảnkhôngtệ, nhưngkhôngbiết vì lý do gì, hai đứa náo loạn khó chịu, vì thế hai tiểu gia hỏa vài ngàykhôngthèmnóichuyện với nhau, Cẩm nhi cũngđãnửa tháng chưa vào cung.

Ngoài miệng Triệu Hikhôngnói, nhưng Ngụy La nhìn ra đươc, bé hẳn là nhớ Cẩm Nhi, tuổi cònnhỏđãsĩ diện, mập mờ hỏi “Sao Cẩm Nhikhôngvào cung”.

Triệu Giới từ đằng sau ôm Ngụy La vào lòng, cằm dán lên gương mặt nàng, lười biếng ừmộttiếng rồi bật cười: “Tất cả nghe nàng, A Lanóicái gìthìlà cái đó”.

Ngụy La trừng mắt nhìnhắn.

Triệu Giới biết trong lòng nàng hẳn là lại nghĩhắnkhôngđứng đắn,hắnthấp giọng cười cười, cọ cọ gương mặt nàngnói: “Cònkhôngphải vì khi đó nàng đối với con quá tốt, lạnh nhạt ta hơn nửa năm, vì thế trong lòng mớikhôngdễ chịu”.

Ngụy La dùng cùi chỏ chọt chọt ngựchắn, mỉm cười chế nhạo: “Sao đại ca ca lại lòng dạ hẹp hòi như vậy?đãnhiều năm rồi”.

Triệu Giớikhôngcho ý kiến,hắnnhớ tớimộtchuyện khác, mắt phượng trầm xuống, chậm chạpnói: “Chuyện có liên quan tới nàng… Takhôngcó khả năng hào phóng…”

Ngụy Lakhôngnói, nàng sớmđãquen với bộ dáng hẹp hòi củahắn, khóe miệng cong cong, lại khẽ cườimộttiếng.

Qua hồi lâu, Triệu Giới vẫn dùng tư thế đó ôm Ngụy La, cánh tay như thiết sắt, chặt chẽ ôm lấy Ngụy Lakhôngbuông. Nàngkhôngthoải mái uốn éo hai lần, kỳ quáinói: “Nóng. CHàng sao thế. Hôm nay có chútkhôngđúng?”

Triệu Giới bất động, giọngnóitrầm thấp: “A La, nếukhôngcó ta, nàng có gả cho Lý Tụngkhông?”

Ngụy Lakhôngđộng đậy, kinh ngạc mở to mắt, quay đầu nhìn Triệu Giới, đáng tiếc thân người nàngkhôngđộng được, chỉnói: “Chàngnóicái gì đó?”

Triệu Giớikhôngnóilời nào, cái trán dán vào cổ nàng,rõràngđangđè nén cảm xúc, vòng tay ôm lấy nàng cũng càng lúc càng chặt.

Ngụy La phát giác đượcsựkhác thường củahắn, lại hỏi lại lần nữa: “Sao chàng hỏi lại như vậy?”

Triệu Giới trầm mặc chớp mắtmộtcái, liền đem những chuyệnhắnthấy trong mộng kể lạimộtlần cho Ngụy La nghe. Sau khi nàng nghe xong liền mở to mắt, có chút khó tin, nàngkhôngnghĩ tới Triệu Giớisẽmơ thấy kiếp trước của nàng, ngoại trừ việc xảy ra sau khi nàng vào Thịnh kinh thành, những chuyện trước đó hoàn toàn trùng khớp. Ngẩng ngơ nửa ngày, Ngụy La mới hoàn hồn từ trong khiếp sợ, nắm lấy trọng điểm: “Cho nên, chàng mơ thấy thiếp và Lý Tụng sống với nhau?”

Triệu Giới nhíu mày, ngay cả việc nghe tên của người kia cũng khiếnhắnkhôngthoải mái.

Ngụy La trầm tưmộtlát, nhịnkhôngđược mà cười lớnmộttiếng, nàng quay người ôm lấy eo Triệu Giới, mặt dán lên lồng ngực cứng rắn củahắn: “Thiếpđãtừng mơ thấymộtgiấc mơ, đại ca ca có muốn nghekhông?”

Triệu Giới hỏi: “Giấc mơ gì?”

Ngụy Lanhẹgiọngnói: “Thiếp nằm mơ, cũng giống chàng, lúc sáu tuổi bị kế mẫu bán cho bọn buôn người, mười lăm tuổi trốn khỏi Long Thủ Thôn, sau đóđivào Thịnh kinh thành…” Nàng nhớ tới kiếp trước, giống như chuyệnđãxảy ra từ rất lâu rồi, bởi vì Triệu Giới mà gợi lại ký ức xưa, mọi thứ bỗng trở nênrõràng: “Thế nhưng thiếpkhônggặp được Lý Tụng, cũngkhônggả chohắn. Thiếp mộng thấy Lý Tương vì muốn hủy hôn với Thường Hoằng, liền hủy hoại tiền đồ của nó. Sau đó thiếp cũngkhônggặp được phụ thân, bị Ngụy Tranh và Đỗ Thị hủy dung, sau đó liền c·h·ế·t”.

nóixong, nàng dừngmộtchút, ngẩng đầu nhìn Triệu Giới: “Ở trong mộng có phải thiếp rất đáng thươngkhông?”

Triệu Giới trợn tròn mắt,mộttay nâng gương mặtnhỏcủa nàng lên: “Cho nên lúc bảy tuổi, nàng mới cầu ta dẫn nàngđiLong Thủ Thôn?”

Ngụy La gật gật đầu, trong mắt tràn ngập tin tưởng: “Thiếp muốnđichứng thựcmộtchút, nhìn xem có phải giống như trong mộngkhông…khôngnghĩ tới lại làthật”. Nàng lủi người vào lồng ngực Triệu Giới, vẫnkhôngquên an ủihắn: “Chuyện trong mộng sao có thể thànhthậtchứ?hiệntại thiếpđãgả cho chàng, lại sinh cho chàng dưa hấunhỏvà tiểu Nhiễm Nhiễm, đời nàysẽđitheo chàng đó.sẽkhônggả cho người khác, ai cũngkhôngtốt bằng Đại ca ca”.

Triệu Giới ôm nàng, xoay người lại, để nàng d*ng ch*n ngồitrênngườihắn, trán của nàng và tránhắntựa vào nhau: “Kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa, đều là của ta”.

Ngụy La nhép môi khẽ cười, gật gật đầu.

Triệu Giới hôn lên môi nàng, còn thấy chưa đủ nghiền, liền ngậm chặt miệng nàng, cạy mở hàm răng, hônthậtsâu.

Ngụy La “A” lênmộttiếng, thoáng lui lạimộtchút, hàng mi run rẩynói: “Hi nhi và Nhiễm Nhiễm còn ở đây…”

Triệu Giới khàn giọng: “Bọn nókhôngthấy”.

Tiếng kháng nghị của Ngụy La đều bị Triệu Giới nuốt vào, hai người hôn tới khó chia lìa, thân mật bên nhau, từ xa nhìn lại, cả hai giống như nhập thànhmột.

Triệu Hi ôm lấy hai chùm nho bự trong ngực chạy về, bé chuẩn bị đưa cho mẫu thân và phụ thân,đichưa được mấy bước liền ngừng lại, Triệu Hi nhìn hai ngườiđangtriền miên cách đókhôngxa, phụ thân cắn môi mẫu thân, nửa người đều đè lên người mẫu thân, giống nhưđangthưởng thức mỹ vị, ăn say sưa ngon lành. Còn mẫu thân, sắc mặt đỏ ửng, hai mắt mê ly, ngay cả béđivề cònkhôngbiết. Triệu Hi nhìn trong chốc lát, hàng lông mithậtdài chớp chớp, rất thức thời mà quay người chạyđi.

HOÀN TRỌN BỘ


Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 171: Phiên ngoại: Triệu Giới và Ngụy La