Sổ Tay Sử Dụng Sủng Phi
Phong Hà Du Nguyệt
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 56: Có phải thích ta rồi không?
nàng vui, liền đồng ý.
vậy? Hắn có thể chịu đau thay Thường Hoằng sao? Nàng thu tay lại, nhẹ
Beta: gaubokki
La…”
không lường được nàng thật ngoan tâm hạ thủ, giọng hắn khàn khàn: “Ngụy
đầu giường Thường Hoằng có hai đại phu vây quanh, đang giúp hắn cầm máu, bôi thuốc. Bên ngực phải bị tên bắn trúng, đầu mũi tên đâm sâu vào da
ngơi nửa tháng là được."
Ngụy La cười đủ rồi, giơ tay lên, trâm cài trong tay áo dính lên lồng
Ngụy La cầm cây trâm, lại đâm sâu hơn, hận ý trong mắt lan tràn, không
bước từng bước đi vào trong viện của Lý Tụng. Cổ chân nàng không ngừng
thỏ rừng cách đó không xa, lúc buông tay bỗng nhiên chuyển hướng mũi
truyền đến từng cơn đau tới tan lòng nát dạ, nhưng cũng không bằng phẫn
từ, phát ra tiếng nói chọc lòng người, như một con mèo nhỏ biết làm
muốn động thủ động cước, nhưng thân thể Ngụy Thường Hoằng không thể
từ trên ngựa xuống, nặng nề rơi trên mặt đất!
bao giờ xuất hiện trước mặt bọn họ nữa.
Lương D·ụ·c nói được, chợt nhớ tới cái gì, sốt ruột hỏi nàng đi nơi nào.
"Thế tử gia!"
Lý Tụng nhắm mắt lại, hồi lâu, cuối cùng phun ra ba chữ: "Cho nàng đi."
Hạ nhân thấy ngực hắn còn cắm cây trâm, há miệng run rẩy đỡ hắn dậy, lại nhìn Ngụy La một chút: "Có phải là nàng ta hay không, nàng ta…”.
sáng sớm hôm nay liền thu thập đồ chuẩn bị về sớm. Lúc đó mọi người đang săn bắn, nàng đi bộ xuống núi, bên cạnh chỉ có một nha hoàn, thế nào
Ngụy La ở trong viện đứng lặng im một lát, liễm mắt, xoay người rời khỏi Đông Hạc Viện. Bước chân nàng thong thả, mỗi bước đi cổ chân liền
Lương D·ụ·c mang theo Thường Hoằng trở về, có lẽ hắn biết chuyện gì xảy ra.
trước mặt hắn, hắn chẳng lẽ không biết tránh sao?”
động lòng người: “Lý Tụng, ngươi vì sao không gọi người tới? Ngươi không gọi, ta sẽ nhịn không được g**t ch*t ngươi”.
Vẻ ngoan tuyệt trong mắt Ngụy La quá rõ ràng, Lý Tụng có dự cảm xấu, vội nói: “Ngươi…”
thật bình tĩnh, giống như tất cả thù hận phẫn nộ đều được thu vào đáy
Ngụy La hãm hại muội, muội muốn g·i·ế·t đệ đệ của nàng ta…”
Hắn cho là bản thân hết sức mâu thuẫn, rõ ràng hận nàng tới nghiến răng
Sao hắn lại bị thương? Thường ngày hắn là người có chừng mực, đáng lý ra sẽ không làm ra chuyện gì nguy hiểm.
*** *** ***
cạnh hắn. Gương mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, hỏi từng chữ từng chữ: “Thường
Nhưng lần nào không phải cũng đều bị nàng hung hăng bắt nạt trở lại sao?
lồng ngực hắn! Lý Tụng chỉ cảm thấy đau nhức kịch liệt xông tới, cổ họng dâng lên cảm giác ngai ngái, hắn không tin trừng mắt nhìn Ngụy La,
Lúc ấy Lương D·ụ·c không có ở bên cạnh Thường Hoằng, không biết tình huống cụ thể, chỉ biết lúc hắn đuổi qua, Thường Hoằng đã trúng tên té trên
Lý Tương oán hận ném cung tên đen khảm sừng lên mặt đất, vành mắt đỏ ửng nói: “Ca ca, muội hận Ngụy La! Người Ngụy Gia không ai tốt cả, tối qua
không tự chủ nhớ tới đêm Nguyên Tiêu đó, hắn ôm nàng trong đám người,
Ngụy Thường Hoằng bất ngờ không tránh kịp, chỉ có thể nghiêng người né
Thường Hoằng?
"Ngươi dám..."
Lời còn chưa dứt, trâm đâm rách vải vóc, không chút lưu tình đâm vào
của Tương Nhi, đừng để phá hư danh dự của nó."
biết bị thương như thế nào, nghe người đó nói có vẻ nghiêm trọng, rốt
mềm mại như vậy, nhỏ bé như vậy, yếu ớt giống như vừa chạm vào liền vỡ.
Thân thể Ngụy La run rẩy, cắn chặt môi. Lý Tụng, lại là Lý Tụng, đến tột cùng hắn muốn cái gì? Vì sao hắn ta còn không c·h·ế·t đi?
Nhưng hắn biết rõ, đó chỉ là ảo giác của hắn, nàng không phải con búp bê yếu ớt dễ vỡ, nàng đối với người khác đều rất tốt, đối với hắn lại chỉ
Lương D·ụ·c thành thật trả lời: "Hắn về cùng với ta, bây giờ đang ở Đông Hạc Viện ở đối diện.
sau, nàng lại từng bước từng bước tới gần, đôi môi cánh hoa khẽ mở: “Tại sao?”
Nhưng Ngụy La đâu có nghe vào tai! Thường Hoằng bị thương, cũng không
thể lập tức g**t ch*t Lý Tụng. Nàng thấy vẻ mặt thống khổ của hắn, đột
Đại khái là phát giác được Ngụy La khác thường, Lương D·ụ·c ôn nhu an ủi:
Hóa ra lần này Ngụy Thường Hoằng trúng tên, không chỉ có liên quan tới
c·h·ế·t Lý Tụng, để hắn ta nếm thử mùi vị vạn tiễn xuyên tâm, về sau đừng
nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần nhổ mũi tên ra, nằm trên giường nghỉ
Thật ra câu vừa rồi nàng nói chỉ là suy đoán mà thôi. Bởi vì ánh mắt Lý
Hạ nhân gật đầu, nói cho hắn yên tâm: “Đã dàn xếp tốt, đại tiểu thư ở trên xe ngựa, đang trên đường về Phủ Nhữ Dương Vương”.
ghét đối phương, đây mới là bình thường, nhưng vì sao nàng nói hắn thích nàng? Sao lại có thể?
Hai người bọn họ đứng dưới cây ngô đồng, người ngoài nhìn vào không thấy dị thường, cũng không ai biết, cây trâm trong tay áo Ngụy La lúc này
lệ.
một lần, sai hạ nhân đem Lý Tương xuống núi, hắn lưu lại chỗ này, thay
huấn nàng, nhưng hắn không có nhiều thời gian như vậy. Chốc lát sau sẽ
đuổi tới, khuyên nàng đừng vọng động, đích thân đưa nàng xuống núi. Đi
Nhưng Ngụy La lại không trả lời, quay người biến mất sau tấm bình phong
Hắn suy nghĩ một chút, không cho là đúng nói: “Còn có thể vì sao? Trong
nũng: “Ngươi không gọi người, không phải bởi vì yêu thích ta chứ?”
Bàn tay Ngụy La trong tay áo nắm chặt, không trả lời, từ từ đi tới bên
Nàng cố gắng bước đi, bước qua ngưỡng cửa, ánh sáng trước mắt bị che lại.
Mi tâm Lý Tụng nhíu lại thật sâu, cũng không trả lời. Hắn chợt bực bội
chống đỡ thêm được nữa, đành buông tha cho Lý Tụng, vội vàng mang Thường Hoằng trở về.
tránh đầu mũi tên bắn qua, nhưng lại bắn vào ngực phải của hắn. Hắn ngã (đọc tại Qidian-VP.com)
thật.
nghiến lợi, nhưng lại nhịn không được muốn gặp nàng. Bọn họ đều chán
thanh danh của nàng cũng đi luôn. Lý Tụng nhanh chóng phân tích lợi hại
truyền tới đau đớn.
Hạ nhân trong viện cuối cùng cũng phát hiện tình huống bên này không
vui vẻ cũng không truyền tới ánh mắt, cánh môi khẽ cong lên: “Ngươi nói
Lương Ngọc Dung ở phía sau kêu nàng: “A La, ngươi đi chậm chút, chân ngươi còn bị thương mà!”
tái nhợt, con mắt nhắm chặt lại, mi tâm cau lại, đã lâm vào hôn mê.
tên, nhắm vào Ngụy Thường Hoằng đang chạy lại gần đó, một mũi tên bắn
Lý Tụng, mà còn liên quan tới muội muội của hắn – Lý Tương.
thịt, máu nhiễm đỏ một mảng lớn y phục trước ngực. Sắc mặt Thường Hoằng
Nội viện Đông Hạc Viện.
Lúc nói những lời này, khóe môi Ngụy La cong cong, thanh âm vừa ngọt vừa mềm, khiến người say mê.
Lý Tụng chẳng nói đúng sai.
Edit: tart_trung
đầu giường: “Lương đại ca, vì sao Thường Hoằng lại bị thương?”
tới - -
Tối hôm qua Lý Tương bị ủy khuất, sau khi trở về phòng khóc tới sáng,
"A La muội muội, muội đừng quá lo lắng. Đại phu nói vết thương không
Sắc mặt Lý Tụng lúc này mới hòa hoãn một chút, dặn dò: "Nếu có người
có người chạy tới, nếu người ta biết Lý Tương bắn Ngụy Thường Hoằng,
Quả nhiên, tay Lương D·ụ·c nắm chặt thành quả đấm, nhớ lại cảnh tượng lúc đó từ từ nói: “Là Lý Tụng…” (đọc tại Qidian-VP.com)
*** *** ***
Lý Tụng ho khan một tiếng, phun ra một búng máu, yếu ớt nói: "Đỡ ta trở về phòng."
Lý Tụng kinh ngạc: “Lý Tương!”
Ngụy La chẳng những không dừng tay, ngược lại còn nhón chân lên, ghé vào tai hắn, chậm rãi nhẹ giọng nói, "Vì sao ta không dám? Không phải ta đã làm tới mức này sao?” Nàng nói xong, nhẹ nhàng cọ xát vành tai hắn, từ (đọc tại Qidian-VP.com)
A La lấy kim trâm phỉ thúy trên đầu mình xuống, giấu trong tay áo, từng
Trong lòng Ngụy La hoảng hốt, vội vàng đẩy hạ nhân ra chạy vào trong viện.
Như vậy thì có thể chối bỏ trách nhiệm sao?
Lý Tụng hồi tưởng hết cảnh tượng lúc đó, vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy trước cửa Đông Hạc Viện có một tiểu cô nương đứng thẳng.
Ngón tay thiếu nữ mềm mại nhẹ nhàng v**t v*, nụ cười ngọt ngào trước
Hạ nhân đành phải thu hồi ánh mắt, đỡ hắn vào nhà.
Ngụy La gật gật đầu, rất nhanh có tính toán, nàng nhờ Lương D·ụ·c, nói:
mắt, chỉ chờ bộc phát trong nháy mắt.
Cuối cùng Lý Tụng cũng không còn đường lui, sau lưng hắn là cây ngô đồng ở góc viện. Hắn chỉ cần cúi đầu, liền có thể nhìn thấy ánh mắt đen láy
Lý Tụng bị nàng nhìn liền bất an, cố trấn định, nói: “Ngươi tới làm gì, không đi thăm đệ đệ ngươi sao?”
chí ngay cả vẻ tươi cười cũng không thèm ngụy trang, chỉ còn lạnh lùng.
cũng sẽ gặp phải nguy hiểm. Sau khi Lý Tụng nhận được tin tức, lập tức
Lý Tụng che ngực, chậm rãi trượt xuống, co lại, khàn khàn lại vô lực rống lên một câu: "Ngươi cút cho ta..."
Lý Tụng vô thức lui về phía sau, không chút do dự nói: "Là ta."
Hạ nhân bẩm lại: “Bẩm thế tử, nghe nói vẫn hôn mê bất tỉnh, đại phu đang giúp cầm máu…”
thích hợp, mới đầu cho rằng bọn họ nói chuyện, thanh âm rất thấp, nghe
nộ khắc cốt ghi tâm của nàng. Giờ khắc này Ngụy La hận không thể g·i·ế·t
Thấy nàng đi ra, hắn cất bước tiến lên, cái gì cũng không hỏi, đưa tay
“Nếu Thường Hoằng tỉnh, Lương đại ca giúp muội chăm sóc hắn một chút,
Ngụy La chịu đựng vết thương ở chân bước lên, hỏi Lương D·ụ·c đang đứng ở
chỗ săn bắn bắn lạc tên cũng là chuyện thường tình, ta vốn muốn bắn con
Triệu Giới cách nàng vài bước, mặc áo bào màu thiên thanh thêu hoa văn, phong thần như ngọc, dáng người như tùng.
mắt, Lý Tụng càng nhìn càng thấy hoảng hốt, có loại cảm giác không chân
Hắn tiến lên nắm lấy cổ áo Lý Tụng hung hăng trách mắng một trận, cũng
xoa xoa đỉnh đầu nàng, ngữ điệu bất đắc dĩ lại đau lòng: "Không phải nói muội không được xuống đất sao? A La, vì sao không nghe lời?”
Nếu là không có ái mộ, sao lại có thống khổ?
tên tiểu tử trong thôn nhìn nàng cũng vậy. Nàng biết rõ, ánh mắt đó biểu hiện ái mộ và khát vọng.
cuộc là bị thương ở đâu? Nàng thất thố chạy vào trong phòng, chỉ thấy
Lý Tụng cắn chặt răng, thân mình mềm mại của nàng kề bên hắn. Khiến hắn
Vì sao không dám? Chỉ có bọn họ được tổn thương Thường Hoằng, liền không cho nàng tổn thương Lý Tụng sao?
Không biết hắn đã đứng chờ trước cửa bao lâu, lại nhìn thấy bao nhiêu.
Tụng nhìn nàng thật quen thuộc, đời trước lúc nàng ở Long Thủ Thôn, mấy
muội ra ngoài một lát”.
Những lời này chứa quá nhiều ẩn ý, ánh mắt Lý Tụng rùng mình, hung dữ nhìn nàng: “Ngươi dám làm ta bị thương?”
mang về. Hôm qua Lý Tụng đánh nàng, trong lòng có chút áy náy, vì dỗ (đọc tại Qidian-VP.com)
đất, ở bên kia Lý Tụng cầm cung tiễn trên tay đang ngồi trên lưng ngựa.
Lý Tụng bừng tỉnh, hoàn hồn, hung hăng đẩy nàng ra, đầu đầy mồ hôi nói: "Cút!"
phất tay, quét chén dĩa trên bàn xuống, đồ sứ ào ào rơi xuống đất. Hắn
hỏi, liền nói chuyện này toàn bộ do ta gây ra, không thể nhắc tới tên
lạnh băng: “Lý Tụng, ngươi cho rằng muốn tránh liền có thể tranh sao?”
Ngụy La đè nén phẫn nộ hỏi: "Lý Tụng đâu?"
nhiên cảm thấy rất sung sướng, bây giờ có lẽ Thường Hoằng cũng đau như
thật sự đâm sâu vào lồng ngực Lý Tụng.
Hạ nhân khó xử nói: "Người bên trong đó chưa ra ngoài, thuộc hạ cũng không rõ tình hình..."
vuốt lên lông mày nhíu chặt của hắn, hiếm khi, lộ ra nụ cười ngọt ngào (đọc tại Qidian-VP.com)
có lạnh lùng.
thỏ, không may lỡ tay, hắn đột nhiên từ phía sau xông tới. Tên bắn tới
không rõ nội dung cụ thể. Huống hồ Lý Tụng không lên tiếng gọi người,
Lúc săn bắn Lý Tụng mặc hồ phục (1), đi vào trong viện, sắc mặt mơ hồ lộ vẻ lo âu: “Thương thế Ngụy Thường Hoằng thế nào rồi?”
Lời này nói ra thật khiến người tức giận. Ngụy La giận quá hóa cười, sự
Lý Tụng sao có thể sẽ ái mộ nàng? Lúc mới đầu nàng không tin, song trong khoảnh khắc cây trâm kia đâm xuống, nàng không thể không tin.
Tương Nhi dàn xếp tốt chưa, có an bài người đưa nó xuống núi chưa?”
mạng thì Thường Hoằng sẽ phải chịu một tên một cách vô ích như vậy sao?
thành quyền, hận đến ngập trời, thế nhưng có thể khống chế tốt tâm tình
Hắn thầm nghĩ, không phải là vì trước đây hắn từng ức h**p nàng đấy chứ?
Ngụy La buông tay, sớm đã chuẩn bị lui về sau hai bước, đứng vững trên mặt đất.
của mình, không tỏ ra gấp gáp. Nàng liên tục bước tới, hắn liền lui về
Lý Tụng đành phải lấy lại bình tĩnh, hỏi một chuyện khác: "Chuyện của
được một chút, đột nhiên Lý Tương yêu cầu hắn bắt cho nàng một con thỏ
Là hắn, quả thật là hắn. Bàn tay nhỏ bé của Ngụy La ở trong tay áo nắm
bằng gỗ tử đàn, bóng lưng mảnh khảnh đơn bạc lộ ra chút quả quyết ngoan
Lý Tương gánh tất cả tội danh.
Hoằng bị thương là do ngươi bắn?”
ngực của Lý Tụng. Nàng từ từ che giấu vui vẻ, đem cây trâm đâm về trước, đầu trâm bén nhọn dán vào da hắn, cách vải vóc, truyền đến nhiệt độ
Nhưng A La lại không nghĩ như vậy, chẳng lẽ không phải vết thương chí
Chương 56: Có phải thích ta rồi không?
thấy ngực Lý Tụng đầy máu tươi, nhất thời mặt mũi cũng trắng bệch kêu:
Lý Tương từ nhỏ đã đi theo Nhữ Dương vương, đối với cung tiễn cũng không xa lạ gì, lắp tên, mở cung, tư thế vô cùng đúng chuẩn. Nàng nhắm con
sáng ngời của nàng, đáng tiếc trong ánh mắt này không có cảm xúc, thậm
Lý Tụng vội vàng che miệng Lý Tương lại, lúc này mặc dù có lòng giáo
hỏi: “Nghiêm trọng không? Có nguy hiểm tới tính mạng không?”
bọn họ liền chỉ lo làm chuyện của mình, bây giờ mới vừa quay đầu, liền
Thường Hoằng không né?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.