Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 14: 14: Ngươi Giúp Ta Một Lần

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 14: 14: Ngươi Giúp Ta Một Lần


Thường Phúc lúc trước đã nghẹn một bụng nghi vấn, bây giờ thấy Vạn Toàn hành xử cung kính như vậy, nghi vấn trong lòng càng nhiều thêm, vội vàng kéo Vạn Toàn đến một bên hỏi chuyện.

Nàng vội vàng cúi đầu nhìn dưới đất.

Hoa trong chén cùng hoa lúc trước cũng không sai biệt lắm, chỉ là chút tuyết trên đó đã không còn nữa, mà cây cỏ nhỏ kia, lúc này đã héo gục xuống.

Nhưng hoa khô trên đó lại bảo tồn rất tốt.

Mắt thấy hắn có ý định đi về phòng, nàng chỉ có thể lấy hết dũng khí giương giọng gọi hắn, “Đại nhân.”

Mỗi ngày hắn đều đem ra vẽ vô số lần, sáng sớm liền bắt đầu vẽ, đến buổi tối mới xem như xong.

——loại giấy này không giống loại giấy mà ngày thường Trọng Đình Xuyên luyện chữ hay vẽ tranh.

Hoa khô trong chén ngọc trước mắt cùng hoa khô lúc trước nàng cắm giống nhau như đúc, có thể thấy được, chủ nhân mới của chúng nó đã tốn không ít tâm tư.

Giọng nói trầm thấp thuần hậu, thật là dễ nghe.

Dáng người hắn cực kỳ cường tráng; cao lớn hơn nhiều so với sự tưởng tượng vừa rồi của Ly Nam Khê.

Trọng Đình Xuyên nhàn nhạt quét mắt nhìn Vạn Toàn một cái.

Chén này đúng là cái chén mà mấy ngày trước, khi tuyết rơi, nàng cắm hoa khô rồi sai người đem tới tòa trạch viện kia.

Trong lúc nàng còn đang ngạc nhiên, cửa phòng sau lưng nam tử kêu lên một tiếng rồi mở ra.

Hắn đi được nửa đường thì thấy Ly Nam Khê nhìn sang, lập tức kinh ngạc mở to mắt, “Ly Thất cô nương?”

Ly Nam Khê vội vàng đi lên, mau chóng đuổi theo, bị ánh mắt lạnh lẽo nam tử buộc dừng bước, “Đại nhân, hắn tuổi còn nhỏ, nếu……”

Vạn Toàn thấy sắc mặt Trọng Đình Xuyên không tốt, ở một bên muốn nói lại thôi: “Gia ——”

Ly Nam Khê nỗ lực ổn định tâm thần nói: “Trẻ con không hiểu chuyện, va chạm đại nhân, mong ngài lượng thứ tha cho nó lần này.”

Đây là giấy mà lúc trước hoàng đế cố ý ban cho. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Hắn xác thật đã làm sai.” Mặt của Ly Nam Khê có chút nóng, tầm mắt dời đi, lựa chọn ăn ngay nói thật, “Chỉ là nếu hắn không khỏi đây, ta cùng tỷ tỷ sẽ bị người oán trách.

“Lời nói thật hay giả dối chẳng qua chỉ khác nhau vài chữ mà thôi.” Hắn rũ mắt nhìn tiểu cô nương trước mặt, chậm rãi nói từng chữ từng chữ: “Nhưng kết quả của lời nói đó như thế nào, còn phải xem sự lựa chọn của ngươi là gì.”

“Nhưng ta……”

Ly Nam Khê lui cũng không được, chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn nam tử trước mặt.

Ly Nam Khê tự nhận lời nói của mình nửa điểm cũng không lừa gạt, thản nhiên nhìn nam tử trước mặt.

Chương 14: 14: Ngươi Giúp Ta Một Lần

Trọng Đình Xuyên nâng tay gõ gõ tay vịn, hồi lâu mới nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.

Người này đã biết đối phương là Khánh Dương Hầu phủ nhưng vẫn không chịu lùi một bước, ắt hẳn hắn không hề sợ hầu phủ.

Ly Nam Khê siết chặt hai tay, nỗ lực vẫn duy trì thần sắc bình tĩnh, nhìn về phía nam tử đang đứng cách đó không xa, “Thẩm gia tiểu thiếu gia chịu phạt cũng đã lâu, ắt hẳn là biết sai rồi.

Bất quá, đồ vật trên bàn trà kia có chút quen mắt……

Ly Nam Khê thầm kêu không tốt.

Ly Nam Khê cố gắng điều chỉnh tâm tư, đem tất cả kinh ngạc áp xuống, nỗ lực nặn ra một nụ cười chào hỏi: “Vạn quản sự.”

Trọng Đình Xuyên sắc mặt trầm xuống liếc mắt nhìn qua, trong mắt càng thêm phần lạnh lẽo, rồi sau đó nhìn phía Ly Nam Khê, khóe môi gợi lên một nụ cười nhàn nhạt, “Ngươi nói, hắn đây là biết sai rồi?”

Lúc hắn ngồi cũng không quá rõ ràng, hiện giờ khoảng cách của hai người tương đối gần, nàng lập tức cảm nhận được sự khác biệt to lớn làm cho người ta cảm thấy ngột ngạt.

Trọng Đình Xuyên thấy nàng nói xong cũng không nói thêm gì nữa, mày kiếm nhíu lại, môi mỏng nhếch lên, chậm rãi thay đổi tầm mắt nhìn về phía Thường Phúc.

Ai ngờ hắn lại bước thêm một bước, áp sát vào nàng.

“Rất nhanh sẽ tốt.”

Ly Nam Khê đang không biết làm sao thì bỗng nhiên nhớ tới lúc trước mình đã từng thấy qua xương quai xanh cùng v*m ng*c cảu nam nhân trước mặt.

Bây giờ hắn đứng lên, trang phục liền dính sát trên người hắn, đem hình dáng thon chắc cùng cơ bắp của hắn phác hoạ không sót cái gì.

Vạn Toàn nhìn Ly Nam Khê, lại nhìn Trọng Đình Xuyên, hàn huyên vài câu với Ly Nam Khê liền lui xuống bên người Trọng Đình Xuyên.

Nàng không biết hắn thế nhưng có chuyện cần mình giúp.

Mấy ngày liền đều như vậy nhưng kết quả lại không như ý.

Ly Nam Khê mỉm cười nhìn về phía Trọng Đình Xuyên.

Quần áo của nam tử có chút nếp gấp, nhưng vì vừa nãy hắn ngồi nên không thấy quá rõ.

Trong nháy mắt cửa phòng đóng lại, Ly Nam Khê nhìn thấy Vạn Toàn bị Thường Phúc lôi đi.

“Không thể.” Trọng Đình Xuyên lưu loát dứt khoát cự tuyệt đề nghị của nàng, “Phòng của ta, người khác không được vào.”

Gót chân đụng phải bồn hoa phía sau, không thể không ngừng lại.

Giọng nói mềm mại của nàng xen lẫn trong tiếng khóc của trẻ con lại có vẻ bình thản nhu thuận, không bị tiếng khóc khó chịu kia ảnh hưởng chút nào, chậm rãi từ không trung truyền đến.

Ly Nam Khê có chút ngoài ý muốn.

Không đợi Ly Nam Khê mở miệng, Thẩm Vĩ đã là ở bên kia hét lên: “Ngươi là người xấu! Dám khi dễ ta? Cha ta sẽ không tha cho ngươi đâu! Ông nội của ta cũng sẽ không tha cho ngươi! Ngươi chờ đó mà xem!”

Nữ nhân.

Đôi mắt của hắn rất đen, đen đến thâm trầm, dường như có thể đâm thủng sự trấn tĩnh của đối phương, nhìn thấu sự thật bên trong, làm cho tâm tư của đối phương bị phơi bày triệt để, không có cách nào che giấu.

Vừa lúc đó, tiếng khóc của bé trai đột nhiên ngừng lại một chút rồi tiếp tục khóc thét không ngừng.

Trọng Đình Xuyên nói, nhấc ngón tay m*n tr*n mặt giấy, lại nhìn giá bút phía trước, có chút lưỡng lự họa.Vẽ một tiểu cô nương yêu kiều mềm mại như vậy, nên dùng loại bút nào đây?!

Ly Nam Khê trong lòng biết bọn họ không phải là người xấu, nếu không Trang Minh Dự căn bản sẽ không yên tâm để nàng đơn độc ở lại trong trạch viện của bọn họ.

Một chút gián đoạn ngắn ngủi này làm Ly Nam Khê tỉnh táo lại.

Thường Phúc không biết Ly Nam Khê lại quen biết với Vạn Toàn, ánh mắt chuyển qua chuyển lại giữa hai người, nhưng cố kỵ Trọng Đình Xuyên còn ở đây nên không dám đặt câu hỏi.

Thường Phúc sợ Trọng Đình Xuyên lập tức đem người đuổi ra ra ngoài, vội vàng khom người, một mực cung kính nói: “Gia, đây là Ly thất cô nương. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tuy không biết người này là ai, nhưng khoảng khắc tầm mắt của nàng và hắn chạm nhau, mơ hồ có thể kết luận, người này là võ tướng danh môn.

Ly Nam Khê không có cách nào che giấu kinh ngạc, đột nhiên ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn về phía nam tử cao lớn, nói năng lộn xộn: “Ngài, ngài, ngài là……”

Cũng may cửa sổ có thêm một tấm mành tơ vàng cùng một bàn trà nhỏ bằng gỗ lim, làm nơi này tăng thêm chút lịch sự tao nhã.

Thanh âm của hắn trầm tĩnh lại hữu lực, mặc dù Thẩm Vĩ đang ra sức khóc lớn, tiếng nói của hắn vẫn truyền vào tai nàng một cách rõ ràng.

Một nam tử trung niên với dáng người trung đẳng đi ra, “Gia, giấy bút đã chuẩn bị tốt, có thể bắt đầu rồi.”

“Tỷ tỷ của ta còn đang chờ ở ngoài.” Ly Nam Khê xoay người lại nhìn nam tử phía sau, “Không biết đại nhân có thể cho phép tỷ ấy vào đây hay không?”

Ly Nam Khê cũng không đoán được tên tiểu tử kia vậy mà còn chưa biết hối cải, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Tuy rằng hắn chỉ thuận miệng ứng một tiếng thôi, nhưng âm tiết ngắn ngủn này nghe vào trong tai Ly Nam Khê lại giống như sét đánh.

Không biết đại nhân có thể châm chước một chút, cho phép ta đem hắn về.”

Đối phương là Hầu phủ, chúng ta nào dám đắc tội, làm liên lụy đến người trong nhà.

Ly Nam Khê còn nhớ rõ, nàng từng nghe qua thanh âm như vậy không lâu trước đây.

“Không bằng ngươi giúp ta một lần.” Trọng Đình Xuyên chậm rãi nói: “Ngươi giúp ta một lần, chuyện lần này ta liền không truy cứu.”

Ly Nam Khê nhìn nam tử đang bận làm chuyện của hắn, không rảnh phản ứng đến nàng, liền tự mình đánh giá gian phòng này.

Trọng Đình Xuyên chậm rãi đứng dậy.

Sau một lúc lâu, nàng rốt cuộc chờ được đối phương trả lời.

Trọng Đình Xuyên không có mở miệng.

Hai người cách nhau rất gần.

Tuy chỉ vẻn vẹn hai chữ thôi lại lưu lại cho nàng ấn tượng sâu sắc.

Chính là người lúc trước đã tương trợ cho Cửu gia.”

Nhưng bây giờ nàng lại đơn độc ở chung một phòng với nam tử xa lạ, nàng rất không tự nhiên.

“Ngài thế nhưng lại mang nó đến?” Nàng kinh ngạc hỏi nam tử đang đứng trước thư án.

Từ trước đến nay hắn chưa từng vẽ qua.

Chỉ có điều ở đây rộng rãi hơn, cũng phải gấp hai lần căn phòng của nàng đang ở, nhưng nhìn kỹ lại có chút trống vắng.

Căn phòng này cũng giống như những căn phòng bình thường dành cho khách hành hương khác.

Phải biết là hoa tươi một khi được làm khô, cành lá sẽ trở nên thập phần yếu ớt, chỉ cần dùng sức một chút là sẽ gãy.

Dáng người của hắn vốn rất cao, lại còn đứng gần như vậy, một cỗ áp bách toát ra từ người hắn lại càng thêm mãnh liệt.

Ly Nam Khê có chút không biết làm sao mới tốt, chuyện Thẩm Vĩ còn chưa xong a.

Hơn nữa, quanh thân hắn còn lộ ra một cỗ uy áp……

Đang muốn hỏi cho ra nhẽ nhưng đối phương căn bản không chờ nàng trả lời đã đi vào phòng.

Không cùng nam tử đối diện làm khẩn trương trong lòng giảm đi chút ít. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng nếu như vậy, chẳng phải tỷ tỷ nàng liền đắc tội người Thẩm gia sao?

Trọng Đình Xuyên lại chỉ nhàn nhạt liếc nhìn cái chén kia một cái, cũng không trả lời nàng, mà chỉ một chiếc ghế cách đó không xa; “Ngồi.”.

Vạn Toàn trong lòng đại hỉ, thời điểm nhìn về phía Ly Nam Khê cũng không giống như lần trước.

Vạn Toàn nhìn qua cửa sổ, thấy Trọng Đình Xuyên dừng trước trang giấy được trải ra trên thư án, liền hiểu.

“Nếu ngươi còn tiếp tục xin cho hắn, chi bằng sửa thành hai canh giờ?” Trọng Đình Xuyên lạnh lùng nói: “Tuổi còn nhỏ mà hành sự l* m*ng, thập phần vô lễ, chỉ phạt hắn đứng một canh giờ thực sự còn quá nhẹ.”

Nàng vội vàng cúi đầu, không dám nhìn vào mắt hắn.

Bây giờ Ly thất cô nương tới, sự tình có lẽ sẽ có chút thay đổi.

Vạn Toàn vội vàng cúi đầu, nửa chữ cũng không dám thốt ra. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ly Nam Khê nhịn không được lui nửa bước.

Trọng Đình Xuyên nhìn bộ dáng thẹn thùng của tiểu cô nương, tầm mắt đảo vành tai tinh xảo hồng hồng, ngữ khí nặng nề nói: “Chờ hắn đứng đủ một canh giờ lại nói.”

Hắn cung kính mời Ly Nam Khê vào trong, rồi tự tay khép cửa lại. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trọng Đình Xuyên nghiêng đầu nhìn nàng.

Ly Nam Khê nhìn chằm chằm cái chén bạch ngọc kia, cho đến đi qua cầm nó trên tay, vẫn có chút không dám tin.

Gần đến nỗi nàng có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của hắn.

Mong đại nhân mở một con đường, giúp tỷ muội chúng ta.”

Cố tình đây lại là mệnh lệnh của Hoàng đế, không thể làm trái.

Trọng Đình Xuyên bước hai bước tới gần Ly Nam Khê.

Hắn chờ một lúc lâu không nghe Trọng Đình Xuyên hạ lệnh đuổi người, âm thầm thở nhẹ ra, lần nữa mở miệng liền trôi chảy hơn rất nhiều, “Tiểu tử này là người của Khánh Dương Hầu phủ, Ly Thất cô nương chẳng qua chỉ là hỗ trợ trông nom hắn thôi ạ.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 14: 14: Ngươi Giúp Ta Một Lần