Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 70

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 70


Cô ta nói rồi khóc không thành tiếng.

“Nói đi.”

Nhìn Triệu Vi Ninh, trong lòng Trình Lạc lại bình thản như nước.

Tô Vân Lý không làm khó cô, nói: “Vậy tôi đưa em về.”

Đồng tử trong mắt Triệu Vi Ninh co lại, cô ta há miệng nhưng lại không thể phát ra tiếng.

“Thả tôi ra ngoài!!!”

Tiếng cười mỉa mai của Triệu Vi Ninh vang lên: “Ngựa tốt còn biết không ăn cỏ đã cũ, bây giờ anh lại muốn vứt bỏ tôi để đi theo con đàn bà không biết đã nằm dưới thân bao thằng đàn ông rồi! Tô Vân Lý, anh có thể có tiền đồ chút được không!”

“Cô Triệu à.” Trình Lạc mỉm cười, hơi nhấc tay, lửa cháy càng lúc càng dữ dội: “Tôi tặng cho cô một món quà nhé.”

Trình Lạc cong môi cười: “Chỉ có vậy thôi hả?”

Tất cả những cảm giác này hòa thành cái c·h·ế·t.

Triệu Vi Ninh ở ngay trước mặt Tô Vân Lý, tháo chiếc nhẫn trên ngón áp út ra, sau đó ném thẳng vào mặt anh ta, coi như xong chuyện, còn không quên giơ một ngón tay lên, bấy giờ mới thẳng lưng, nghênh ngang đắc ý quay đầu rời đi.

Đau.

“Còn một chuyện nữa…”Anh ta khom lưng: “Nhu Nhu cứ ở nhà người khác mãi thế cũng không tốt lắm, hay là… hai mẹ con em về đi, dù sao thì trẻ con cũng không thể thiếu tình thương của bố được.”

Chương 70

Cô ta bỏ đi rất dứt khoát, rất vô tình.

Cô nói xong thì quay người lên xe. Sau khi nhìn bóng dáng chiếc xe đi xa, Tô Vân Lý mới nới lỏng cà vạt, gọi điện thoại cho lái xe. Chợt liếc mắt thấy chiếc nhẫn kim cương trên mặt đất lóe ra ánh sáng nhàn nhạt, anh ta bèn giơ chân lên, ra sức giẫm chiếc nhẫn dưới chân, như là muốn nghiền nát luôn cuộc hôn nhân này của mình. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Cô…”

Triệu Vi Ninh cúi đầu lau sạch nước mắt, lúc ngẩng đầu lên lại trở về dáng vẻ kiêu ngạo như thường.

Sợ hãi, đau đớn, ngạt thở.

Tình thương của bố?

Lại một cái chớp mắt, người đã biến mất.

Triệu Vi Ninh lắp bắp, không thể tin vào mắt mình.

Triệu Vi Ninh cười lạnh: “Có chuyện này tôi phải nói cho cô biết.”

Câu này của cô ta cũng không chọc giận Tô Vân Lý được. Anh ta vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt thờ ơ như cũ, ngước mắt, hờ hững nói: “Tôi có quay đầu hay không thì cũng không cần cô quan tâm, đơn ly hôn tôi đã chuẩn bị sẵn rồi, đến lúc đó cô ký tên là được.”

Nhìn Triệu Vi Ninh đang không ngừng thút thít, mắt Tô Vân Lý lại như băng tuyết, lạnh lẽo dị thường.

Anh ta thật sự đã hạ quyết tâm.

Mới qua mấy ngày thôi mà cô ta đã bị tra tấn đến gầy trơ cả xương, làn da tái nhợt không còn chút máu, chỉ có đôi mắt là vẫn còn có thể nhìn ra chút phong thái người mẫu khi xưa. Mặt và cổ cô ta chằng chịt những vết sẹo, đây là dấu vết để lại do trong lúc giãy dụa cô ta đã vô ý làm mình bị thương.

“Cứu tôi! Cứu tôi với!”

Giống như mơ nhưng lại cũng không phải là mơ, cô ta đột nhiên cảm thấy cả người mình bỗng nhiên bị đè nặng trĩu.

Trình Lạc thu tay lại, quay người ra khỏi phòng bệnh.

“Là bởi vì người phụ nữ này sao!”

Trình Lạc không do dự lâu, đi thẳng tới khoa phục hồi chức năng của bệnh viện ở ngoại thành.

“Năm xưa, tên tình nhân kia của cô c·h·ế·t cũng không phải là tai nạn đâu, tên là Hà Chỉ nhỉ?” Trong mắt Triệu Vi Ninh hiện lên sự trào phúng: “Tô Vân Lý muốn làm nhục cậu ta trước mặt mọi người nên mới gửi cậu ta sang nước Anh xa xôi. Nói cách khác, nếu như không phải vì Tô Vân Lý, Hà Chỉ sẽ không lên chiếc máy bay kia, càng sẽ không có chuyện đến hài cốt cũng chẳng còn.”

Cô ta liếc nhìn Trình Lạc, hừ khẩy một tiếng: “Được, tôi ly hôn. Nhưng Tô Vân Lý, anh tưởng rằng ly hôn với tôi thì Trình Lạc sẽ quay lại với anh à?”

“Cô ấy vừa được tiêm thuốc an thần, cô chỉ có thời gian năm phút.”

Đầu ngón tay của cô v.uốt ve gương mặt của Triệu Vi Ninh, trong ánh lửa thiêu đốt mãnh liệt, giọng của cô lại hết sức nhẹ nhàng: “Tôi đã từng cảnh cáo cô rồi, tuyệt đối đừng có chọc vào tôi nữa, tại sao cô lại không nghe?”

“Trình Lạc, Trình Lạc, cô… cô sẽ c·h·ế·t không được yên thân.”

“Cô tin chắc tôi sẽ báo thù ư?”

Trình Lạc không nhúc nhích, nhìn ánh mắt cứng rắn và lạnh lùng hệt như đá cẩm thạch của Tô Vân Lý: “Nói luôn ở đây đi.”

Cô nói, vẻ mặt tàn ác: “Tôi tặng cô… cho dù là sống hay c·h·ế·t, bất kể thời gian nào, đời đời kiếp kiếp, mãi mãi cô đều sẽ phải chịu cảm giác bị lửa thiêu đốt như này, không thể quay đầu!”

Đúng vào lúc này, một bóng người hiện lên trong ngọn lửa.

Anh ta giơ tay lên, dùng sức kéo Triệu Vi Ninh ra, sau đó nói: “Lúc đầu tôi c*̃ng đã cầu xin cô như thế này đấy.”

Triệu Vi Ninh thét chói tai, muốn xông ra khỏi biển lửa nhưng lại bất lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn lửa lớn bắt đầu thiêu đốt cơ thể mình, da thịt nứt toác, máu me be bét.

Triệu Vi Ninh đau lòng, khổ sở. Cô ta đã yêu người đàn ông trước mắt này suốt mười năm trời, bây giờ anh ta lại nói ra câu ly hôn nhẹ bẫng. Triệu Vi Ninh biết Tô Vân Lý không đặt mình trong tim, nhưng xưa nay cô ta không hề lo sợ, cô ta tin rằng Tô Vân Lý chỉ nhất thời bị mê hoặc, cuối cùng sẽ có một ngày anh ta sẽ biết được ai là người đối xử với anh ta tốt nhất, ai mới thật sự là người yêu anh ta.

Gương mặt Triệu Vi Ninh càng lộ ra vẻ tàn độc: “Vợ chồng vốn là chim cùng rừng, tôi ở đây chịu đủ dày vò, sao có thể để anh ta ở ngoài kia vui sướng tự do được? Vừa nghĩ tới sau này anh ta sẽ lấy một người vợ trẻ trung xinh đẹp, hưởng thụ niềm vui gia đình, tôi đã hận không thể biến thành ác quỷ ăn sống nuốt tươi anh ta luôn rồi!”

“Không cần.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Vậy chúng ta ly hôn đi.”

Hơn ai hết, cô ta là người hiểu rõ Tô Vân Lý là kẻ như thế nào. Người đàn ông này máu lạnh vô tình, ích kỷ tư lợi, ai khiến anh ta không hài lòng thì anh ta sẽ trả lại gấp trăm lần. Thế nhưng Triệu Vi Ninh lại cho rằng bản thân mình đặc biệt. Rốt cuộc, xem ra thì cô ta c*̃ng không có gì khác biệt.

“Ly hôn.”

Lửa lớn ánh lên gương mặt cô, càng làm nổi bật lên ánh mắt lạnh lùng và tàn nhẫn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tinh thần Triệu Vi Ninh mệt mỏi quá độ nên cảm thấy buồn ngủ.

Triệu Vi Ninh sững người hồi lâu, cuối cùng mới lấy lại tinh thần, ngơ ngác nhìn về phía Trình Lạc. Ánh mắt ngỡ ngàng luống cuống lúc ban đầu giờ chứa đựng cơn giận mãnh liệt.

Cảm giác mất trọng lực khiến Triệu Vi Ninh bừng tỉnh mở mắt ra, nhưng tình cảnh trước mắt gần như dọa cho Triệu Vi Ninh sợ ngây người.

Chỉ thấy cô ta cười điên cuồng, gương mặt xinh đẹp kia đã bị cô ta tự tay cào rách, máu me đầm đìa. Trợ lý bị dọa sợ phát khóc, run rẩy xuống khỏi xe, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại báo cảnh sát.

“Để tôi về suy nghĩ thêm đã.”

Triệu Vi Ninh chợt nhìn về phía Trình Lạc, trên gương mặt trắng bệch không huyết sắc kia hiện lên một nụ cười quái dị.

Triệu Vi Ninh bị lửa cháy chôn vùi, liên tục giãy dụa gào thét, nhưng ánh mắt lại cứng rắn chưa từng có…

“Lần đầu tiên, tôi nhớ cô không làm tôi bị thương nên tôi cũng chỉ bắt cô quỳ xuống, vốn dĩ tôi còn tưởng rằng cô đã nhận được một bài học, thế nhưng cô… chẳng những không hiểu, còn được đằng chân lân đằng đầu.”

Triệu Vi Ninh nói: “Tốt nhất anh hãy nhìn cho rõ người đứng trước mặt anh bây giờ là thiên thần hay ác quỷ. Anh thông minh một đời lại hồ đồ một phút, chờ đến khi anh ngã ngựa thì tuyệt đối đừng có khóc.”

“Vậy… kết hôn với tôi… cũng chỉ là vì ngày hôm nay thôi sao?”

Thế là tất cả mọi người nhận định Tô Vân Lý ngoại tình nên mới khiến cho Triệu Vi Ninh suy sụp tinh thần. Sau khi tin tức này bị lan truyền, danh tiếng của Tô Vân Lý sụt giảm nghiêm trọng, giá cổ phiếu tụt dốc không phanh, thậm chí còn có người lôi cả Trình Lạc vào, cho rằng năm xưa không phải Trình Lạc ngoại tình, mà là tên đàn ông đểu kia vì không muốn chia tài sản nên mới đổi trắng thay đen, cố ý bôi nhọ cô.

Trái tim anh ta bị tổn thương sâu sắc, phàm là nhìn thấy một người phụ nữ trông giống Triệu Vi Ninh, những đau đớn khổ sở vì bị bỏ rơi lúc trước sẽ cùng nhau ùa về, khiến cho anh ta không thể thở nổi. Mãi sau này gặp được Trình Lạc, anh ta mới kết hôn. Kỳ thật anh ta cưới Trình Lạc phần lớn là vì trả thù, anh ta đã trút hết toàn bộ sự phẫn nộ và uất hận của mình với Triệu Vi Ninh lên người Trình Lạc.

“Bây giờ nói chuyện của chúng ta đi.” Tô Vân Lý thản nhiên chỉnh lại âu phục: “Bên ngoài trời lạnh, chúng ta đi lên nhà rồi nói.”

Vào lúc cánh cửa đóng lại một lần nữa, bốn phía lại tiếp tục nổi lên lửa lớn.

Lời vừa dứt. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tô Vân Lý liếc nhìn Triệu Vi Ninh bằng nửa con mắt, trên môi nở một nụ cười đầy vẻ khinh miệt: “Tôi đã nói chỉ cần cô không đi thì tôi sẽ cho cô tiền, cho cô quyền, cho cô tất cả những gì cô muốn, nhưng cô vẫn bỏ đi.”

Triệu Vi Ninh Ngồi ở ghế sau, từ từ nhắm mắt lại, trợ lý lái xe phía trước im như thóc.

“Không muốn!!!”

Triệu Vi Ninh nhìn người đang tới, lập tức giống như nhìn thấy được hi vọng sống. Cô ta dùng cả tay lẫn chân bò về phía đó, thế nhưng khi nhận ra gương mặt của người kia, trái tim Triệu Vi Ninh rơi thẳng vào vực thẳm c·h·ế·t chóc.

Nếu như cứ thế ngất đi thì đã tốt, đằng này, lý trí của cô ta lại tỉnh táo, đầu óc minh mẫn, có thể cảm nhận được tất cả mọi thứ một cách chân thực đến từng chi tiết.

Cô ta rất kiêu ngạo, nhưng cũng đã chịu cúi đầu để cứu vãn tình yêu, thế nhưng người ta lại không cần. Nếu đã như vậy thì c*̃ng không có gì để lưu luyến nữa.

Đêm khuya, đường lớn tĩnh lặng.

Chẳng mấy chốc, ánh lửa đã vây lấy cô ta.

Trong khi sóng gió trên mạng còn chưa lui, Trình Lạc lại đột nhiên nhận được một cuộc gọi từ bệnh viện tâm thần. Trong điện thoại, một người phụ nữ xa lạ nói với cô: “Cô Triệu muốn gặp cô một lần, thời gian là hai giờ chiều hôm nay.”

“Mau cứu tôi với!!!”

Tin tức này được Tô Vân Lý cố gắng ém nhiều lần, nhưng sau cùng vẫn bị lan truyền nhanh chóng, truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, đến tai của tất cả mọi người. Đồng thời, ảnh chụp Tô Vân Lý thân mật với người khác trong đêm cũng leo thẳng lên đầu các trang web.

Đúng vào lúc này, lửa lớn lan tới gần.

Cô ta là sắc màu rực rỡ nhất trong suốt nửa đầu cuộc đời Tô Vân Lý, anh ta cẩn thận từng li từng tí, nâng niu cô ta trong lòng, hết mực che chở cô ta, thậm chí trong lòng còn muốn dâng hết tất cả những gì tốt nhất thế giới cho cô ta.

Trình Lạc liếc nhìn về hướng phát ra âm thanh, cô đứng dậy, khom lưng rồi sờ lên mặt Triệu Vi Ninh, giọng nói khàn khàn, trên mặt mang theo nụ cười: “Cô Triệu đánh giá tôi cao như thế, tôi đương nhiên không thể để cho cô Triệu phải thất vọng rồi.”

“Trình… Trình Lạc…”

Đôi đồng tử trong mắt Triệu Vi Ninh co lại, ngạc nhiên nhìn về phía anh ta.

Thế nhưng Triệu Vi Ninh lại không muốn.

Cánh cửa sắt nề được mở ra, một màu trắng xoá đập thẳng vào mắt. Trong căn phòng nhỏ hẹp, Triệu Vi Ninh mặc đồng phục bệnh nhân đang bị trói nằm trên giường.

Chỉ là cô ta thật sự rất muốn hỏi Tô Vân Lý một câu, nếu như trước kia cô ta ở lại, không đi Mỹ nữa thì liệu bây giờ anh ta có còn giữ vững được tấm lòng thuở ban đầu, không bị Trình Lạc hấp dẫn không?

Trong số mọi loại bệnh, bệnh tình của Triệu Vi Ninh là nghiêm trọng nhất. Để bảo đảm không xảy ra chuyện bất trắc gì, bệnh viện nhốt cô ta một ngày 24 tiếng trong phòng bệnh nhân nặng.

Triệu Vi Ninh cúi gập người, ngón tay lạnh như băng run rẩy đưa lên, rụt rè kéo góc áo của Tô Vân Lý, đôi mắt của cô ta ầng ậng nước, cũng tràn ngập đau thương, và cả sự… hèn mọn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mặt Triệu Vi Ninh tái mét: “Anh… Anh đang trả thù tôi ngày xưa… ngày xưa đã rời bỏ anh ư?”

Khoảnh khắc Triệu Vi Ninh ngẩng đầu lên, trợ lý sợ hãi hít vào một ngụm khí lạnh.

Trình Lạc nhíu nhíu mày, ý cười càng đậm.

Đời này Tô Vân Lý mới chỉ thật lòng yêu duy nhất một người phụ nữ, đó chính là Triệu Vi Ninh.

Triệu Vi Ninh lui về sau một bước nhỏ, môi mấp máy, lắp bắp nói: “Anh, anh nói cái gì?”

Trợ lý quay đầu lại, ngơ ngác nhìn Triệu Vi Ninh giãy dụa trên ghế ngồi.

“Két.” Tiếng phanh xe vang lên.

Trình Lạc kéo ghế ngồi xuống, vắt tréo cặp chân dài, dáng vẻ tự nhiên bình thản: “Không, tôi là thần.”

Gương mặt của người phụ nữ trong ảnh mờ ảo, thân hình hoàn toàn chìm trong bóng tối, nhưng mặt của Tô Vân Lý thì hiện rõ mồn một trên ảnh.

Tô Vân Lý, đã nói là một đời một kiếp, không thể… không thể cứ kết thúc như vậy được.

Trình Lạc vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh: “Sao cô lại muốn nói chuyện này với tôi.”

Cô ta đang ở trong kho hàng cũ nát, khói dày đặc tràn vào từ khung cửa, làm cho mắt mũi cay xè. Triệu Vi Ninh đảo mắt nhìn bốn phía, không hề có lối ra, chỉ thấy trong một góc hẻo lánh có hai con mèo nhỏ.

Triệu Vi Ninh ngơ ngác gật đầu.

“Không…”

“Cô Trình, hết giờ rồi!”

Nhưng bây giờ… Tất cả đã sụp đổ.

Tô Vân Lý không nói gì.

Tô Vân Lý cười lạnh: “Tôi yêu, nhưng người tôi yêu là Triệu Vi Ninh trước khi đến Mỹ.”

Đau đớn tăng lên, Triệu Vi Ninh khổ sở nằm co quắp trên mặt đất.

Triệu Vi Ninh điên rồi.

Trái tim Triệu Vi Ninh đóng băng tại chỗ, lại cảm thấy rất nực cười.

“Liên quan tới trận hỏa hoạn ở Ngôi nhà của rừng rậm, tôi thật sự cảm thấy rất có lỗi. Mặc dù có hơi muộn nhưng tôi vẫn muốn đầu tư vào vườn thú của em.”

Triệu Vi Ninh biết rõ đáp án.

Trình Lạc cúi người siết cằm của cô ta rồi nâng lên, hỏi: “Đau không?”

“Nếu cô không báo thù thì sao có thể xứng với sự tàn nhẫn ác độc của mình được.”

Cô ta đảo mắt nhìn một lượt, cuối cùng dừng lại trên người Trình Lạc: “Cô thật đúng là một con yêu quái.”

Mấy chữ này nói thì nhẹ nhàng, nhưng rơi vào lòng lại nặng trĩu khiến cho người ta thở không ra hơi.

“Vân Lý, chúng ta nói chuyện lại đi… Anh đừng ly hôn với em, em yêu anh như vậy mà… Anh không thể nào ly hôn với em được. Em cầu xin anh…”

Anh ta nói như thể cực kỳ ghét Triệu Vi Ninh, hoàn toàn không thèm nhìn đến Triệu Vi Ninh.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 70