Sở Thú Của Ảnh Hậu - Cẩm Chanh
Cẩm Chanh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 78: (Ngoại truyện)
Chương 78: (Ngoại truyện)
Tuổi thọ của động vật ở “Ngôi nhà của rừng rậm” đều ngắn ngủi. Sau khi Trình Lạc chìm vào giấc ngủ say không lâu, từng người bạn nhỏ trong khu rừng lần lượt rời đi, những thế hệ động vật mới lại tiếp nối. (đọc tại Qidian-VP.com)
Năm tháng trôi qua.
Rồi một ngày, Tiểu Thanh Long – giờ đã bước vào tuổi trung niên – nói với Toàn Phong rằng Thời Mặc đã đi rồi, anh bị ung thư, chắc đợi kiếp sau rồi có khi sẽ gặp lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiểu Thanh Long đến ít hơn, còn Thời Mặc lại xuất hiện nhiều hơn.
“Đại ca! Đại ca! Lại có mấy tên không biết điều mò tới kìa! Còn dám bảo Teddy là gấu Bắc Cực nữa!”
HẾT
Khách du lịch vẫn đổ về chẳng đổi, thi thoảng Toàn Phong sẽ lại vào nhà ma đóng vai phụ, dọa dẫm mấy cô gái trẻ, nhưng phần lớn thời gian, nó chỉ quanh quẩn trong hầm mộ, bầu bạn bên cạnh Trình Lạc. Có lúc, Tiểu Thanh Long sẽ đứng trước phần mộ rất lâu, chỉ lẳng lặng đứng đó một mình.
Nhưng không sao, nó sẽ đợi, sẽ đợi với các bạn bè của mình. Đợi đến ngày Trình Lạc tỉnh lại, để khi mở mắt ra, cô vẫn sẽ thấy những gương mặt quen thuộc bên mình và những cảnh vật quen thuộc phía sau.
Thời gian dần trôi, Tiểu Thanh Long từ một thiếu niên ngây ngô cũng đã trưởng thành. Vài năm sau, cậu dắt một cô gái xinh đẹp đến, ngượng ngùng giới thiệu với Trình Lạc trên bia mộ rằng đây là vợ mình, không lâu sau, cậu đã trở thành cha.
Không biết đã trải qua bao mùa hè, Tiểu Thanh Long cũng không còn đến đây nữa…
Nó lao ra khỏi hầm mộ như một cơn gió. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bốn bề tĩnh lặng, chiếc nhẫn trên tay Trình Lạc khẽ lóe sáng. Ngay sau đó, người đàn ông bước ra từ bên trong, hắn mỉm cười nhìn theo bóng dáng Toàn Phong rời đi.
Thế giới không còn trật tự giờ trở nên tàn khốc và khủng khiếp. Vài năm tiếp đó, những người sống sót xây dựng khu cách ly, tự lập ra hệ thống luật sinh tồn cho thời kỳ tận thế – nơi mà quy tắc vĩnh cửu là kẻ mạnh sống, kẻ yếu c·h·ế·t.
Mỗi lần đến, Thời Mặc luôn mang theo một chiếc chăn, nằm dài dưới trời sao nhìn lên bầu trời. Toàn Phong không rõ anh có gia đình chưa, nhưng nó đoán là chưa, vì vẻ mặt của anh lúc nào cũng cô đơn tịch mịch.
Toàn Phong chỉ nhớ đêm đó bầu trời như sụp đổ, mưa sao băng đỏ rực dày đặc trút xuống trong đêm đen. Những thiên thạch khổng lồ liên tiếp phi xuống mặt đất, ngọn lửa bùng lên thiêu rụi cả rặng núi phía sau. Giới Linh dùng linh lực dựng kết giới bảo vệ, giữ cho “Ngôi nhà của rừng rậm” nguyên vẹn, còn bên ngoài đã trở thành địa ngục dung nham sống.
Dung lượng não của Toàn Phong nhỏ lắm, nhỏ đến mức chỉ chứa được những ký ức về Trình Lạc, nó nhớ ánh mắt dịu dàng của cô, cũng nhớ cả những khi cô nghiêm khắc trách mắng.
Thế nhưng, bọn chúng chẳng buồn, bởi vì chúng biết mình vẫn có nhau, vậy nên sẽ chẳng cô đơn, sẽ không sợ hãi, vẫn có thể canh giữ giấc ngủ dài đằng đẵng của Trình Lạc dưới lòng đất.
Nhưng Toàn Phong lại khác, nó là chú c·h·ó có tâm hồn nhạy cảm. Nó sợ Trình Lạc cô đơn nên đêm đến, nó thường rúc vào bên quan tài, dùng ngôn ngữ của loài c·h·ó thì thầm kể chuyện cho cô nghe, toàn là mấy việc nhỏ nhặt không đầu không đuôi, ngay cả mấy chuyện hôm nay con thỏ ăn mấy bữa, đi ngoài mấy lần đều kể hết.
Hắn ghé mắt nhìn Trình Lạc, ánh mắt dịu dàng như nước: “Chắc cũng đã đến lúc người tỉnh lại rồi…” (đọc tại Qidian-VP.com)
Hồn ma của các loài thú mỗi ngày đều sửa chữa tường rào, bảo vệ các trò chơi trong khu rừng. Về sau, “Ngôi nhà của rừng rậm” bị cắt điện, chúng bèn dùng từ trường cơ thể để duy trì nguồn năng lượng.
Truyền hình đưa tin: Trái Đất bước vào thời tận thế, chỉ những kẻ sống sót sau thảm họa mới có tư cách thống trị tương lai.
Chủ nhân của “Ngôi nhà của rừng rậm” thay hết đời này đến đời khác. Toàn Phong lặng lẽ chứng kiến nơi đây từ hồi còn phồn hoa đến suy tàn, cuối cùng trở thành chốn hoang vắng chẳng ai ngó ngàng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiếng gào thét, rống giận, tiếng khóc, v.v hòa vào nhau, vọng khắp nơi rồi dần dần, mọi âm thanh cũng biến mất.
Toàn Phong vừa nghe đã phấn chấn hẳn: “Đúng là có mắt như mù mà! Gấu Bắc Cực đã làm gì sai mà lại bị xúc phạm như thế chứ? Đi! Gọi anh em ra tiếp đón tử tế nào!”
Mỗi lần kể, Toàn Phong đều đau khổ ghé sát vào quan tài nhìn dáng vẻ vẫn chẳng hề đổi thay của Trình Lạc.
[Chủ nhân ơi… Tôi thật sự nhớ cô lắm, bao giờ cô mới tỉnh lại đây…]
Nó rất sợ cô đơn, dù bên cạnh có bao nhiêu bạn bè, nó vẫn thấy trống vắng khôn tả.
Nhưng đám động vật ở “Ngôi nhà của rừng rậm” cũng chẳng màng đến thế giới bên ngoài. Dù sao giờ cũng đã là hồn ma, chúng không cần ăn, không sợ khát, cho dù có ra ngoài đi dạo loanh quanh, gặp dị chủng rồi bị chúng cắn cũng chẳng hề gì. Việc duy nhất chúng làm mỗi ngày là bảo trì các thiết bị, kiểm tra trò chơi, thỉnh thoảng còn hù dọa vài kẻ xâm nhập, khoái chí vô cùng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.