Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân
Nguyệt Nguyệt
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 15
Đầu bếp thấy nàng thật sự nói được cách làm, vừa ngạc nhiên lại vừa mừng rỡ. Ngạc nhiên chính là bã đậu thật có thể ăn được, mừng rỡ chính là buổi trưa có thể có thêm đồ ăn.
Trong không gian có dòng suối, Lâm Hàn đổ vào trong dòng suối mấy thìa nước suối trên núi kia, tưới một chút nước lên cây ăn quả, khoai lang, lại rắc hạt giống trái cây trước kia xuống đất, sau đó đi tìm mấy hạt giống rau tích trữ được trong mấy cuộc càn quét còn sót lại.
Lâm Hàn: “Có người uống cái này sẽ khó chịu, ta sợ đệ đệ con cũng như vậy. Trước tiên cho đệ đệ con nếm thử một chút đã, nếu không sao thì lại cho uống.”
Lâm Hàn mỉm cười, cũng không nhân cơ hội này trêu chọc cậu nữa. Thấy đầu bếp muốn đi, nàng vội vàng gọi hắn lại: “Nếu ăn không hết thì cho thêm chút nước rồi cho heo ăn.”
Lâm Hàn thấy cậu rõ ràng là khuôn mặt trẻ con mà còn muốn giả như là người lớn lại muốn cười: “Ăn xong rồi đi học đi.”
Lâm Hàn: “Không thấy trước mặt hai người có thêm hai chén canh à?”
Gạo trắng bột mì tinh quý, nô bộc trong phủ tướng quân mặc dù đã bỏ được mấy tai họa kia rồi nhưng cũng không dám quang minh chính đại ăn gạo trắng bột mì. Nhưng gạo lứt ngũ cốc lại khó nuốt xuống, bã đậu tuy nói cũng thô ráp, nhưng trong bã đậu có mùi thơm của đậu, lại chiên qua dầu, còn thơm ngon hơn nhiều so với cả bột ngũ cốc.
Tiểu Sở Ngọc liếc mắt nhìn Hồng Lăng một cái: “Buổi trưa còn làm cái này nữa à?”
Mọi người càng thêm trầm mặc. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bản thân Lâm Hàn rất thích món tào phớ này, không nghĩ tới Tiểu Sở Ngọc trắng hơn cả đậu phụ lại không thích. Sau khi hai huynh đệ rời đi, Lâm Hàn lệnh cho đầu bếp ngâm thêm đậu nành, sáng mai nấu sữa đậu nành.
Tiểu Sở Dương trực tiếp bưng chén lên uống.
Hai huynh đệ trước kia chưa từng nhìn thấy bánh bao, ỷ vào Lâm Hàn không dám hại hai người bọn họ, mà bánh bao lại nhân nhiều bột ít, chính hợp tâm ý của hai huynh đệ. Lâm Hàn vừa dứt lời, hai hài tử liền bỏ canh trứng gà và cháo gạo, đưa tay lấy bánh bao, cũng không cần nha hoàn hầu hạ.
Lâm Hàn trải cả bao hạt giống trên mặt đất, chỉ chọn những loại mình thích rồi dùng vải bọc lại, còn lại ném hết vào thùng đựng hàng trong phòng. Về phần những loại nàng chọn Đại tướng quân có thích không thì không nằm trong phạm vi cân nhắc của Lâm Hàn.
Tiểu Sở Dương khẽ gật đầu: “Được rồi.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Dương nóng lên, không khỏi cúi đầu.
“Vâng.” Đầu bếp đồng ý rồi chạy về phía đông.
Lâm Hàn cân nhắc đến sức ăn của hài tử, lo lắng bọn họ uống sữa đậu nành rồi sẽ không muốn ăn cơm, lúc múc đồ ăn cũng nhắc nha hoàn dùng chén nhỏ nhất. Cho nên hai hài tử uống sữa đậu nành xong, ăn một cái bánh bao nhỏ, còn ăn nửa chén canh trứng gà.
Lâm Hàn nhẩm tính thời gian: “Buổi trưa không kịp. Buổi tối đi. Để đầu bếp nấu súp đậu phụ rau xanh cho các ngươi, hoặc gói bánh bao đậu phụ nấm hương.”
Lâm Hàn: “Giống như các con luôn.”
“Của ta.” Sở Đại Bảo Bảo ngồi trong lòng Lâm Hàn đưa tay nắm lấy.
“Ngài giỏi thật đấy.” Tiểu Sở công tử sinh lòng kính nể.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Lâm Hàn vội vàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu, dùng đầu đũa nhúng một chút rồi chấm vào trong miệng cậu bé.
“Rất tốt.” Tiểu Sở Dương có chút thẹn thùng.
“Còn ngài ăn gì?” Sở Ngọc tò mò hỏi.
Bỏ ra nửa canh giờ, đốt cỏ thành tro, cắt tỉa chỉnh tề mấy gốc cây ăn quả. Không có thứ chướng mắt nữa nên Lâm Hàn dễ dàng tìm được khoai lang mà trước đó bởi vì không gian đóng kín, nàng chưa kịp thu hoạch ném xuống đất, trải qua mùa đông lạnh giá đã mọc ra chồi mới.
“Không làm. Uống cái này mỗi buổi sáng thôi.” Hài tử giống như tờ giấy trắng, không biết gì cả. Mà trong mắt hai hài tử, Lâm Hàn không thể nghi ngờ là kiến thức rộng rãi, có thể tin cậy, cho nên nàng cũng không dám nói bậy với hai hài tử: “Uống cái này tốt cho sức khỏe.”
Hai huynh đệ vội vàng đặt bánh bao xuống rồi cầm lấy thìa, lần lượt uống một ngụm mặn rồi ngọt. Sau đó liền đem hai chén trao đổi với nhau, vị mặn đưa cho hài tử xinh đẹp nhất Sở gia Sở nhị công tử, vị ngọt thì đưa cho Sở Đại Bảo.
Ở một số phương diện nào đó thì Lâm Hàn là một người thành thật: “Không phải, là chúng ta ăn. Ngươi…Các ngươi chưa từng ăn sao?”
.]
Lâm Hàn xác định bọn họ chưa từng ăn. Lại nghĩ đến chuyện trong phủ không ai biết cách làm đậu phụ, có lẽ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy bã đậu: “Lát nữa ta sẽ viết ra cách làm.”
Nàng bế Sở Đại Bảo Bảo đi kiểm tra lần lượt các cây ăn quả một vòng, phát hiện tất cả cây ăn quả đều mọc ra chồi mới. Nàng liền giao Tiểu Sở Bạch cho nha hoàn rồi đi vào thư phòng, trên danh nghĩa là có việc, kì thực là ý thức lẻn vào trong không gian, dọn dẹp không gian.
Chương 15
“Ta sai rồi, Đại công tử, sau này sẽ không như vậy nữa được chứ?” Lâm Hàn nhịn cười, nghiêm túc hỏi.
Tiểu Sở Dương hai ba hớp ăn hết rồi lại kéo Sở Ngọc đi về tiểu viện phía tây. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Thấy rồi, nhưng ta không muốn uống a.” Sở Dương liếc mắt một cái liền cắn bánh bao.
Lâm Hàn quay về phía Hồng Lăng: “Ghi lại.”
Lâm Hàn lập tức giống như được uống mật ong rừng, gọi là thư thái ngọt ngào: “Thấy mẫu thân như ta thế nào?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Vậy mà ngài lại nói là đầu bếp làm cho chúng ta.” Tiểu Sở Dương nhìn Lâm Hàn: “Ngài nói sai rồi.”
https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-15.html
Sáng hôm sau, món chính là cháo gạo và bánh bao đậu phụ. Món ăn của người hầu là bánh bã đậu chiên.
“Ta đói rồi.” Sở Dương nói.
Lâm Hàn trở tay lại gõ gõ bàn mấy cái: “Khoan ăn đã.”
“Sao lại không dùng thìa?” Sở Dương nhíu mày, mẫu thân này keo kiệt quá đi.
Lâm Hàn chỉ vào sữa đậu nành thêm đường mía: “Đây là sữa đậu nành ngọt.” Ngay sau đó nàng lại chỉ một chén khác: “Đây là vị mặn. Hai đứa mà không nếm thử thì làm sao ta biết hai đứa thích vị nào, hay là sau này làm theo sở thích của ta nhé.”
“Phu nhân chỉ cần nói ra cũng được, tiểu nhân sẽ ghi nhớ.” Đầu bếp không tin bã đậu còn có thể ăn được.
Sở Ngọc liếc hắn một cái, thu ánh mắt lại rồi hỏi: “Buổi trưa chúng ta sẽ ăn đậu phụ sao?”
Lâm Hàn thấy hắn biết xấu hổ, vô cùng hài lòng: “Mau uống đi. Để nguội rồi uống không ngon nữa.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Lâm Hàn không biết hài tử sáu bảy tuổi có thể ăn được bao nhiêu, nghe Hồng Lăng nói ăn thế này đã nhiều hơn so với trước kia rồi, vậy nên không ép hài tử ăn hết nửa chén canh trứng gà còn lại nữa, để hai người bọn họ kéo Sở Bạch Bạch đi ra ngoài chơi.
“Vâng.” Hồng Lăng đứng dậy đi tìm đầu bếp.
Lâm Hàn dùng tinh thần lực nghiền hạt lúa mì thành bột mì rất mệt mỏi, nhưng nhổ cỏ, chăm sóc cây ăn quả cũng không khó chịu lắm.
Trong phủ xào rau dùng phần lớn là mỡ heo, mà mỡ heo lại cực kỳ rẻ, Lâm Hàn cũng không đau lòng, liền nói sơ qua về cách làm bánh bã đậu chiên cho hắn nghe.
Lâm Hàn thấy cạn lời, lại thấy buồn cười. Chẳng lẽ hài tử này cảm thấy nàng quá mạnh, sợ nàng kiêu ngạo vểnh đuôi lên trời, bắt được cơ hội liền nhắc nhở nàng cũng là một con người, cũng sẽ phạm sai lầm? (đọc tại Qidian-VP.com)
Lâm Hàn lo lắng Sở Dương và Sở Ngọc biết cũng sẽ ồn ào đòi ăn, đến khi ăn xong trướng bụng, dứt khoát nói với bọn họ là hết rồi, lệnh cho hai huynh đệ ăn bánh bao đậu phụ nấm hương.
Lâm Hàn ăn no xong lại nhận Tiểu Sở Bạch, để cho hai hài tử đi học.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.