Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 319

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 319


Hôm nay là cuối tuần nên trường học khá yên tĩnh, muốn ra vào khuôn viên trường cần phải có thẻ sinh viên nhưng Nhị Bảo và Đại Bảo khá giống nhau, ông chú bảo vệ còn tưởng Nhị Bảo là Đại Bảo nên cho cậu bé vào mà không cần đăng ký.

"Lượng khách của chúng ta đều bị cướp sao?" Thẩm Y Y hỏi.

Không cần Lâm Đại Nữu nói, gần đây người mặc quần áo kiểu mới trong trường cũng nhiều hơn, chính cô cũng đoán được.

"Vất vả lắm mới đậu đại học, tôi muốn học thêm chút kiến thức." Hoàng Mai duỗi lưng mỏi: "Cuối tuần mà cậu đến trường làm gì? Lại bận rộn chuyện ở hội sinh viên à?"

"Đúng vậy, chẳng phải trước đó cậu nói mình chưa mua được sao? Thẩm Y Y nói: "Tặng cậu đấy."

"Quý giá quá." Hoàng Mai từ chối: "Tôi không thể nhận thứ quý giá từ cậu được."

"À đúng rồi." Lâm Đại Nữu lấy quần áo ra.

Chương 319

"Vấn đề này." Thẩm Y Y trầm ngâm một lúc: "Vải vóc, để chị nghĩ cách."

"Đi đâu ạ?" Nhị Bảo yếu ớt nói.

"Đúng vậy, cho một người bạn của chị." Thẩm Y Y cười nói.

"Vâng." Lâm Đại Nữu cái hiểu cái không gật đầu, cô ấy chưa từng đi học, càng không hiểu chính sách định cư ở thủ đô, chỉ có thể làm theo hướng dẫn của Thẩm Y Y.

"Con đừng làm mẹ ngã đấy." Thẩm Y Y nói. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Có thể khiến chị vất vả quá không?" Lâm Đại Nữu quan tâm nói.

"Tìm nhà ư?"

"Bọn em đi tìm nhưng vẫn chưa tìm được." Lâm Đại Nữu bất đắc dĩ nói: "Người đổ về thành phố càng lúc càng nhiều, nhà trong thành phố không đủ ở, muốn mua một căn nhà tốt cũng khá khó."

"Vậy cứ mua ở nông thôn." Thẩm Y Y nói: "Cũ hay mới không quan trọng, chỉ cần ở thủ đô hoặc gần thủ đô là được. Đến lúc đó tự trang trí lại, không trang trí lại cũng không sao, quan trọng là trước tiên mọi người cần phải có một căn nhà, sau đó mới bàn đến chuyện ổn định cuộc sống." (đọc tại Qidian-VP.com)

"Đây là." Hoàng Mai giũ chiếc váy ra, cô ấy kinh ngạc nói: "Váy của Bách Khiêu Nhất?"

Hoàng Mai đang học trong ký túc xá, Thẩm Y Y gọi cô ấy một tiếng thì cô ấy mới biết Thẩm Y Y tới.

"Còn có cửa hàng." Thẩm Y Y nói: "Mọi người xem thử có người nào muốn bán không, nếu như có thì chúng ta mua lại, đến lúc đó không cần phải bày bán đồ ngoài vỉa hè nữa."

Đôi mắt của Lâm Đại Nữu sáng rực lên: "Vậy thì tốt quá, nhưng chúng ta không có nhiều vải vóc như thế."

"Chị muốn tặng ai à?" Lâm Đại Nữu tò mò hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Không đâu, bây giờ con sắp cao ngang mẹ rồi, lại còn khỏe hơn mẹ nữa, sao làm mẹ ngã được?" Nhị Bảo cất cao giọng, tỏ vẻ tức giận: "Mẹ, mẹ xem thường con, mặc dù gần đây con bận học không rèn luyện nhưng con vẫn có cơ bắp, thậm chí có thể so sánh với cha đấy!"

"Y Y, ý của chị là?" Lâm Đại Nữu chần chừ nói.

Thẩm Y Y cầm váy lên và nhìn: "Cũng không tệ lắm."

"Ý là chúng ta mời người khác đến làm." Thẩm Y Y nói: "Mình lập một xưởng nhỏ, sau đó chúng ta sẽ có nguồn hàng ổn định hơn để bán."

Lâm Đại Nữu ngẫm nghĩ và thấy cũng đúng, mắt cô ấy sáng rực lên, có thể mở cửa hàng đương nhiên là tốt rồi: "Vậy để em xem thử có cửa hàng nào không."

Sau khi Lâm Đại Nữu đi, Thẩm Y Y đi tới phòng của Nhị Bảo: "Con làm bài thi xong chưa?"

Cũng may bên trên đã giải quyết chuyện này, họ đang chuẩn bị kế hoạch xây nhà lầu kiểu mới, chờ thêm hai năm nữa thì vấn đề nhà ở sẽ được giải quyết.

"Được." Thẩm Y Y đáp.

"Đến trường của chúng ta, mẹ đưa chút đồ cho bạn của mẹ." Thẩm Y Y nói rồi kéo cậu bé đi.

"Ừ, cần một ngôi nhà lớn, có thể mua thì mua luôn, còn không mua được thì thuê." Thẩm Y Y nói, cô chợt nghĩ đến một điều: "Trước đó hai người định mua nhà, vẫn chưa tìm được à?"

"Vậy không cần lo lắng." Thẩm Y Y nói: "Chúng ta làm tốt chuyện của mình là được rồi, về phần số lượng đồ của họ nhiều hơn chúng ta, Đại Nữu à, em có muốn mở rộng quy mô không?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Thẩm Y Y còn tưởng rằng là chuyện gì, hóa ra là chuyện này.

Thẩm Y Y: "..." Con có dám nói câu này với cha con không?

"Được rồi." Thẩm Y Y xoa đầu cậu bé: "Đã rất gần rồi, đi thôi, đi ra ngoài thả lỏng với mẹ một chút."

Cậu bé hứng thú bừng bừng cưỡi xe ra: "Mẹ, con chở mẹ nhé!"

Thẩm Y Y buồn cười: "Cậu chịu khó thật đấy, cuối tuần mà vẫn không nghỉ ngơi."

"Mở cửa hàng sao?" Lâm Đại Nữu hơi do dự: "Lỡ như..."

Đó là một vấn đề khó.

Đến dưới lầu ký túc xá, nam không thể vào ký túc xá của nữ, Thẩm Y Y để Nhị Bảo ở dưới lầu chờ còn mình đi lên đưa quần áo cho Hoàng Mai.

"Không." Lâm Đại Nữu nói: "Mặc dù quần áo của họ rẻ hơn của chúng ta một chút nhưng quần áo của chúng ta tốt hơn những chỗ khác, kiểu dáng cũng tinh tế hơn, vẫn có rất nhiều người chi tiền mua quần áo của chúng ta."

"Không sao đâu." Thẩm Y Y nói. Nếu như là trước đây cô cũng không dám trắng trợn như vậy, nhưng cô đứng ngoài nghe Trần Hồng Tinh nói về việc nghiên cứu thị trường đối với nhà máy phế liệu của Lý Thâm, cô biết nhà nước đang có ý định phát triển việc kinh doanh cá nhân: "Chẳng phải lúc trước cấm bán hàng rong nhưng nhà nước vẫn ngầm cho phép đấy sao?"

"Không phải, đến thăm cậu." Thẩm Y Y lắc đầu rồi lấy chiếc váy trong túi ra: "À, tặng cậu cái váy này."

"Sắp rồi ạ." Nhị Bảo đang tính đáp án của bài cuối, đến khi tính xong cậu bé điền đáp án vào, sau đó dâng lên cho mẹ mình như hiến bảo vật, mừng khấp khởi nói: "Xong rồi mẹ!"

Lâm Đại Nữu gật đầu, cũng không hỏi nhiều, cô ấy nhìn đồng hồ: "Nếu không có việc gì nữa thì em về trước nhé?"

Theo sự phát triển của điện ảnh Hương Giang, càng ngày có càng nhiều người đi theo trào lưu, người có tầm nhìn xa thường sẽ bắt lấy xu hướng này. Huống chi bây giờ có tiền lệ của các cô, những người khác thấy bọn họ kiếm được tiền thì chắc chắn sẽ làm theo.

Thẩm Y Y hiểu rõ, mấy năm trước số lượng thanh niên trí thức về nông thôn ở thủ đô và Hải thị là đông nhất, bây giờ làn sóng trở về thành phố dẫn đến việc nhà ở đông đúc, muốn mua được một căn nhà độc lập đúng là điều không dễ dàng.

Thẩm Y Y cầm bài thi lên xem, sau đó cầm bút đỏ nhanh chóng tính toán, gạch chéo các ô, năm phút sau: "89 điểm."

"Mẹ giữ chắc nhé." Nhị Bảo mỉm cười chở mẹ của mình đi về phía trường học. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cuối cùng Thẩm Y Y vẫn ngồi lên yên sau xe Nhị Bảo.

"Chị tự biết lượng sức." Thẩm Y Y nói: "Nhưng mà chuyện địa điểm thì cần các em đi tìm."

"Còn một điểm nữa mới đến chín mươi?" Nhị Bảo trừng to mắt, nhụt chí nằm bẹp lên bàn: "Aaa tức c.h.ế.t con mất."

Bây giờ gần như không có người nào dám công khai mở cửa hàng, ra ngoài bày bán ngoài vỉa hè cũng phải chú ý xem có người quản lý trật tự đô thị không.

Nhị Bảo bị cô kéo đến chỗ xe đạp.

Mỗi lần Thẩm Y Y đưa bản thiết kế mới sang, cô ấy đều sẽ may một bộ quần áo dựa theo số đo của Thẩm Y Y: "Còn có chiếc váy mà chị bảo em may nữa."

"Là thế này." Lâm Đại Nữu nói thẳng: "Bây giờ trên thị trường có rất nhiều người mua quần áo, quần áo của họ đều được vận chuyển từ tỉnh Quảng Châu tới, số lượng nhiều hơn của chúng ta mà mỗi tháng chúng ta chỉ có thể bán hai lần..."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 319