Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 5: Chương 5
Nhìn thấy những vết thương trên bụng tôi…
“Ngay từ khi cô gọi điện cho tôi, cô ta đã tìm người tra bệnh án của cô rồi.”
“Mau rời khỏi đây đi, đừng để cô ta lợi dụng tang lễ này để lừa tiền của mọi người!”
“Tôi không có thiết bị cứu sinh.”
“Bạn của Ninh Hi làm y tá trong bệnh viện.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tôi bình tĩnh kéo áo lên. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Danh tiếng nhà họ Phó, đều bị con đàn bà chuyên nói dối này hủy hoại hết!”
“Bố mẹ! Ngày đó con đã nói không muốn cưới cô ta, nhưng hai người cứ ép con phải cưới!”
“Cô nghĩ chỉ cần làm giả một bản giống với của Ninh Hi, thì tôi sẽ tin cô sao?!”
Giọng tôi vẫn đều đều:
“Đứa bé thực sự… không còn nữa.”
“Khi máy bay phát nổ, bụng tôi bị xé rách…”
“Tôi không muốn bố mẹ anh phải xấu hổ vì anh.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu không phải những người có mặt tại đây đã tận mắt nhìn thấy tro cốt của đứa bé… (đọc tại Qidian-VP.com)
Đó là bệnh án của tôi.
“Mọi người đừng để bị cô ta lừa!” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Giờ thì nhìn đi! Cô ta đã biến gia đình mình thành cái dạng gì rồi?!”
Chương 5: Chương 5
Không một người đàn ông nào có trách nhiệm lại có thể đi “vui vẻ” với tình nhân ngay trong ngày tang lễ của con ruột mình.
Nói đến đây, anh ta quay sang nhìn những người xung quanh.
Ánh mắt anh ta quét qua phần bụng phẳng của tôi, sau đó đắc ý vứt một xấp giấy bệnh án ra trước mặt tôi:
“Cô ta chỉ là một con đàn bà điên cuồng, lúc nào cũng chìm trong ganh ghét, cả đời không có mục tiêu nào ngoài việc tranh giành đàn ông!”
Giọng điệu của anh ta vô cùng chắc chắn, như thể thực sự đang nắm trong tay toàn bộ bằng chứng buộc tội tôi.
“Tôi—”
“Chỉ vì muốn tranh giành sự chú ý, cô lại tổ chức hẳn một tang lễ để nguyền rủa chính con mình?!”
Bình tĩnh lấy từ trong túi ra một xấp tài liệu, đưa cho anh ta.
Và cả giấy ly hôn.
Bố mẹ Phó Tây Thâm giận đến tím mặt, muốn kéo anh ta rời khỏi đây, để anh ta đừng làm mất mặt thêm nữa.
“Căn bản là không hề có bất kỳ hồ sơ sảy thai nào!”
“Thậm chí ngay cả thương tích của cô cũng chỉ là vài vết bầm nhẹ, hoàn toàn không có gãy xương!”
Tôi khẽ thở dài, giọng điệu bất lực:
Tôi lặng lẽ đẩy xe lăn, tiến đến trước mặt anh ta.
Mọi người xung quanh đều là người trưởng thành, lập tức nhận ra điều bất thường.
Tôi lắc đầu.
Lúc nhìn thấy giấy tờ trong tay tôi, anh ta khựng lại.
Nhưng Phó Tây Thâm lại chẳng bận tâm đến những ánh mắt đó.
Hàng loạt ánh mắt chán ghét hướng về phía anh ta.
“Cô đúng là không biết xấu hổ.”
Anh ta vừa nói vừa lắc đầu, ánh mắt tràn đầy ghê tởm:
Nhưng anh ta lại lạnh lùng đẩy họ ra.
Lạnh nhạt cắt ngang.
Trên cổ còn hằn vết đỏ mờ ám.
“Sao? Cô dám bịa chuyện mà không dám để tôi vạch trần à?”
“Phó Tây Thâm, đủ rồi.”
“Tôi không lừa anh.”
Có lẽ họ cũng sẽ tin lời anh ta.
Nhưng rồi, ngay lập tức bật cười khinh miệt.
Thậm chí đến cả cúc áo sơ mi trắng cũng cài sai, đủ để thấy trước khi đến đây anh ta đã làm gì.
Anh ta cúi đầu nhìn tôi, trong mắt đầy vẻ khinh thường:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.