Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 171
Nhưng xem hình thái, rõ ràng không phải bị dã thú lớn bất ngờ tấn công gặm. Mà giống như bị thứ gì đó răng không sắc bén lắm, miễn cưỡng gặm thành như vậy.
An Nam nhìn một lát, xác định không phải do mãnh thú làm, yên tâm, xoay người về nhà.
An Nam cẩn thận mang theo s·ú·n·g, đi xuống lầu.
Cô nén lại cảm giác ghê tởm, trả lời: “Tầng 14 không có đồ ăn, anh đi chỗ khác tìm đi!”
“Lúc cô ấy không có s.ú.n.g cũng có ai đánh lại được đâu! Mày quên rồi à, cô ấy là ‘kẻ cuồng sát cưa điện’ đấy!”
“Nói cũng đúng, ai bảo người ta có s.ú.n.g đâu!”
Gần đây nhiệt độ không khí quá cao, dù là ban đêm cũng không có mấy người ra ngoài hoạt động. Bên ngoài yên tĩnh một mảng, một lúc lâu sau, mới có người ra ngoài xem chuyện gì. (đọc tại Qidian-VP.com)
Không lâu sau, dưới lầu lại có thêm mấy người hiếu kỳ, giọng nói đặc biệt lớn.
Lúc này tóc Trương Tiểu Bảo dính bết vào trán từng mảng, che nửa khuôn mặt, nửa khuôn mặt dưới lại toàn là râu đen.
Nghe giọng nói có vẻ phát ra từ khu nhà của họ. Chẳng lẽ trong tòa nhà có người nhảy lầu?
Cô lập tức nghiêm túc, thay quần áo chuẩn bị xuống lầu xem.
An Nam không khỏi nhớ đến động vật trong vĩnh dạ mà Bạch Văn Bân đã nhắc tới trước đây, chẳng lẽ thứ đó đã xuất hiện sớm hơn?
“Em gái xinh đẹp, kho hàng còn bao xa nữa?”
Chương 171
Trương Tiểu Bảo đương nhiên gật đầu, cũng không cảm thấy có gì sai:
Phú Quý thấy An Nam muốn đi, lập tức không màng ăn uống nữa mà chạy theo đến cửa.
Trương Tiểu Bảo cười, lộ ra cả hàm răng dính đầy m.á.u tươi: “Đồ ăn của tôi hết rồi! Lên tầng tìm các người mượn một ít.”
An Nam nhìn kỹ hai giây, mới nhận ra đối phương: “Trương Tiểu Bảo?”
Cô không thể để lộ lưng cho hắn.
Bộ xương m.á.u này tứ chi và thân thể bị gặm rất sạch, chỉ có phần mặt không bị gặm, nhưng lại bị đập nát bét, tai và mũi đều biến mất, không nhìn ra diện mạo.
An Nam nhíu mày, có người c.h.ế.t thì có gì lạ? Tận thế này còn thiếu xác c.h.ế.t sao? (đọc tại Qidian-VP.com)
“Thì cũng phải khiêng thôi! Đây là lệnh của nữ ma đầu đấy. Chúng ta không khiêng nó, lát nữa thì là người khác khiêng chúng ta.”
Trương Tiểu Bảo nghe vậy lập tức nở nụ cười: “Tốt quá, cảm ơn em gái xinh đẹp!”
Tòa nhà này, tổng cộng cũng không còn mấy hộ đâu nhỉ?
“Ọe! Thật ghê tởm!”
An Nam cất đồ cho hai con ch.ó nhỏ, sau đó mới bò đến cửa sổ xem.
Vân Vũ
Không trách An Nam không nhận ra.
An Nam nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, sau đó lại nhìn cánh cửa phía sau hắn.
Trương Tiểu Bảo gật đầu: “Là mẹ tôi.”
Trương Tiểu Bảo chép chép miệng: “Không có thịt, giữ lại làm gì?”
Trương Tiểu Bảo nghi hoặc: “Tại sao phải xuống lầu, không phải nên vào nhà sao?”
Đôi mắt đờ đẫn của Trương Tiểu Bảo lúc này mới có chút cảm xúc:
“… Được, tôi cho anh ăn, anh đi xuống lầu lấy với tôi.”
An Nam lại bồi thêm một phát s.ú.n.g nữa, xác nhận hắn c.h.ế.t hẳn rồi, trực tiếp vứt hắn ở đó như vứt rác, xoay người về nhà.
“Tôi không cần biết! Em đã g.i.ế.c mẹ tôi, em phải lo cho tôi!”
An Nam tiến lên nhìn thoáng qua, lúc này mới biết vì sao người kia lại bị dọa sợ.
An Nam có chút không hiểu được mạch suy nghĩ của hắn, chỉ cho rằng hắn bị kích động do cha mẹ đều c·h·ế·t, từ từ chỉ huy hắn đi ra ngoài tiểu khu.
Hai người lảo đảo đi đến ngoài cổng tiểu khu, nhìn thấy Trương Tiểu Bảo bị trúng đ·ạ·n vào đầu.
Nhìn thấy mọi người đều lần lượt rời đi, An Nam mới lên lầu về nhà.
“Trời ơi, cái xác này sao lại như thế này?”
Dã thú cắn xé?
An Nam nhìn cái miệng dính đầy m.á.u của hắn, tay nắm chặt khẩu s·ú·n·g.
An Nam nhíu mày: “Tôi g.i.ế.c mẹ anh lúc nào?”
Vũng m.á.u trên mặt đất quả thật là một xác người, nhưng khác với những xác c.h.ế.t bình thường, xác này gần như đã bị gặm thành bộ xương.
Trương Tiểu Bảo ngoan ngoãn đi xuống lầu, An Nam đi theo sau hắn, vừa xuống lầu vừa hỏi: (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau khi rơi từ trên cao xuống, bộ xương m.á.u này đã vỡ tan tành.
Cô vẫn giơ s·ú·n·g: “Anh đi đằng trước.”
“Thịt khô của bố tôi ăn hết rồi, mẹ tôi… mẹ tôi không có ai giúp tôi nấu chín, chỉ có thể ăn sống.”
“Cái xác này không phải là do cô ấy tạo ra đấy chứ?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Chỉ có thể từ mái tóc lờ mờ phân biệt ra là một phụ nữ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phú Quý nghiêng đầu nhìn cô một lúc, mới ngoan ngoãn quay lại ăn cơm.
An Nam không nói gì.
Không hoàn toàn là bộ xương trắng, mà là bộ xương màu đỏ dính nhiều mảnh thịt và máu.
Trương Tiểu Bảo lại hỏi: “Em có thể làm vợ tôi không? Bố mẹ tôi đều c.h.ế.t rồi, không có ai chăm sóc tôi.”
Sau đó dường như nghĩ ra điều gì đó, lại lắc đầu: “Không ăn được.”
An Nam nhanh chóng giơ s·ú·n·g: “Ai đó?!”
Những người hiếu kỳ xung quanh vừa thấy là cô, lập tức nhường ra một lối đi. Có hai người nhút nhát, trực tiếp chạy về nhà.
An Nam ngẩng đầu nhìn một chút, xem vị trí rơi xuống của xác này, hẳn là rơi từ tòa nhà của họ.
Hai người đàn ông tức giận ngẩng đầu, vừa định từ chối, liền thấy rõ mặt An Nam, cùng với khẩu s.ú.n.g trên tay cô, lập tức thay đổi sắc mặt.
“Đây là bị dã thú nào cắn xé à? Thật đáng sợ!”
An Nam xoa đầu nó: “Con ngoan ngoãn ở nhà ăn cơm đi. Ta chỉ ra ngoài xem một chút thôi, không có nguy hiểm đâu.”
Trương Tiểu Bảo định quay đầu lại nhìn cô. Nhưng cùng lúc đó, “Ầm” một tiếng, hắn bị nổ đầu ngay lập tức, ngã thẳng xuống.
“Cái này thì chưa chắc…”
Trương Tiểu Bảo: “Em treo bà ấy ở bên ngoài, bà ấy mới bị sốc nhiệt mà c·h·ế·t.”
Hai người đàn ông thì vừa khiêng cái xác xương ra ngoài tiểu khu, vừa càu nhàu.
“Ghê tởm c.h.ế.t đi được, cái này còn sinh dòi rồi!”
An Nam có chút ghê tởm: “Anh ăn sống mẹ ruột của mình?”
Nghe thấy tiếng động, thứ đó từ từ quay người lại: “Em gái xinh đẹp?”
“Thấy chưa? Đây chính là kết cục của kẻ đắc tội với nữ ma đầu!”
“A a a! C·h·ế·t, có người c·h·ế·t!!!”
“Tại sao anh lại ném mẹ anh từ trên lầu xuống?”
An Nam nhìn hắn từ trên xuống dưới, thầm nghĩ, người này có phải bị điên rồi không?
Vừa đi đến tầng 14, liền thấy một hình người đang bò trên cửa hành lang nhà cô.
“Vâng, vâng, chúng tôi đi ngay đây.”
An Nam nhíu mày: “Anh đến đây làm gì?”
Nghe tiếng động, hẳn là có thứ gì đó từ trên cao rơi xuống đất. Nhưng bên ngoài tối đen như mực, không nhìn thấy là cái gì.
“Dưới lầu đó là Lý Quế Phân?”
An Nam vẫn không nói gì.
Cái xác đã không còn mới, tỏa ra một mùi hôi thối, lờ mờ còn thấy có dòi bọ lúc nhúc.
Trương Tiểu Bảo: “Em gái xinh đẹp, em cầm khẩu s.ú.n.g đồ chơi đó làm gì?”
An Nam nhìn Trương Tiểu Bảo đầu tóc bù xù, dịch vị cứ trào lên.
An Nam tùy tay chỉ hai người đàn ông: “Anh, và anh nữa, mang cái thứ này đi chỗ khác vứt đi.”
An Nam: “Tôi có một cái kho hàng ở bên ngoài, đồ vật đều để ở đó.”
Khi trở về, lác đác vẫn còn người đến dưới lầu tòa nhà số 6 xem chuyện lạ, vây quanh bộ xương m.á.u nghị luận sôi nổi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.