Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 177
Một lát sau, đội ngũ đến lượt một người đàn ông trung niên.
“Đoàng” một tiếng, người đàn ông trung niên giật thuốc kia trực tiếp bị b.ắ.n gục, ngã xuống vũng máu.
Hai anh em đã chú ý chiếc xe thiết giáp này từ lâu, từ lúc họ vừa mới bán hàng, chiếc xe này đã luôn đậu ở cách đó không xa rình rập họ.
“Chúng tôi không có nước, dược liệu này phải ăn như thế nào?”
An Nam nhìn hai tên thương lái dược liệu ngày càng nóng nảy, không khỏi cảm thán, quyết định của mình quả nhiên là chính xác.
An Nam gật đầu: “Tôi có nguồn hàng, có thể bán sỉ cho các vị. Không biết các vị có ý định thu mua không?”
An Nam mở miệng trả lời: “Tôi không mua thuốc, tôi đến để bán thuốc.”
Cô vừa xuống xe, tên da đen lập tức nhìn thấy khẩu s.ú.n.g trường tấn công đeo trên người cô.
An Nam thoải mái bước xuống xe.
Sau đó tiếp tục ngồi trong xe chờ.
Anh ta đề phòng nhìn cửa sổ xe từ từ hạ xuống, nhìn thấy An Nam bên trong, trong mắt không khỏi lộ ra một tia kinh ngạc.
Nếu là cô mỗi ngày phải đứng dưới trời nóng ở đây để đối phó với những khách hàng này, cô chắc chắn sẽ nóng nảy hơn hai người này. (đọc tại Qidian-VP.com)
An Nam tựa vào chiếc xe ấm áp, rất kiên nhẫn nhìn ra bên ngoài.
An Nam thấy cảnh này, cũng không cảm thấy bất ngờ.
An Nam đỗ xe của mình sang một bên, tắt máy, thong thả nhìn họ.
Cô có kinh nghiệm kiếp trước, nắm chắc được rằng lượng dược liệu trong tay họ không đủ để bán.
An Nam cong môi, quay người lại.
Anh ta càng cẩn thận siết chặt khẩu s.ú.n.g trong tay.
Nói rồi, cô định lên xe rời đi.
Tên da đen sắc mặt có chút căng thẳng: “Vị tiểu thư này, nhu cầu thị trường Bản Lam Căn hiện tại rất lớn, giữa chúng ta hoàn toàn không cần phải cạnh tranh.”
Đội ngũ xếp khá dài, người hỏi đông hỏi tây cũng rất nhiều, nhưng thực tế giao dịch lại không được bao nhiêu.
Tuy nhiên, quá trình giao dịch hiển nhiên không được thuận lợi.
An Nam: “Tôi họ An.”
“Có thuốc Bản Lam Căn dạng viên hòa tan không?”
Người đẹp này từ đầu đến chân đều sạch sẽ, tươm tất, làn da cũng mịn màng hồng hào. Một người phụ nữ có thể sống sót trong tận thế một cách sạch sẽ như vậy, chắc chắn là có chút tài năng.
Mà kiếp này, cô chẳng những có thể mua được thuốc của họ, thậm chí còn có thể bán thuốc ngược lại cho họ.
Thương lái thuốc: “Không mua thì cút!”
Hai người nhìn nhau: “Bán thuốc?”
Tên da đen đảo mắt: “Như cô thấy, chúng tôi hiện tại đã có nguồn cung cấp rồi.”
Cô đâu có nhiều lương thực như vậy? Đành phải từ bỏ, về nhà tự mình chống chọi.
Tưởng Vệ Minh cũng không để ý, cười hề hề thu tay lại.
“Giá này đắt quá, có thể bớt chút không?”
Thương lái thuốc: “Muốn ăn thế nào thì ăn.”
Nếu không bị người khác vây quanh, cướp hết dược liệu, chẳng phải làm ăn lỗ vốn sao? (đọc tại Qidian-VP.com)
Tên da đen giơ s·ú·n·g, hét lớn: “Ai còn dám có ý đồ không nên, sẽ có kết cục giống hắn!”
Mấy tiếng sau, An Nam đang ngồi trong xe xem phim, cửa sổ xe bên ghế lái đột nhiên bị gõ.
Thái độ có thể nói là vô cùng khiêm tốn.
Cuối cùng dựa vào thể lực mạnh mẽ và hệ miễn dịch cường đại nhờ thường xuyên tập thể d·ụ·c mà vượt qua, ở giữa mấy lần sốt cao đến mức nhìn thấy ảo ảnh.
“Nguồn hàng của chúng tôi đương nhiên có, nhưng làm ăn mà, đương nhiên phải so sánh ba nhà. Không biết chất lượng dược liệu của cô An thế nào, giá bao nhiêu?”
Vẻ mặt căng thẳng của hai người đối diện lập tức tốt lên rất nhiều.
Thái độ hòa nhã này, so với vẻ mặt thiếu kiên nhẫn khi đối mặt với những khách hàng khác trước đó, tạo thành một sự tương phản rõ rệt.
Vân Vũ
“Không tồi nhỉ, nhanh vậy đã bán hết rồi?”
Cảnh tượng hỗn loạn vừa rồi giờ đã trở nên có trật tự hơn. Mọi người theo chỉ dẫn của thương lái thuốc mà xếp thành một hàng dài.
Cô cong môi, hạ cửa sổ xe xuống.
Những khách hàng khác thấy tình hình như vậy, ánh mắt lập tức thay đổi, đều bắt đầu rục rịch.
Dừng một chút, lại nói: “Nếu ngài thấy chỗ này tốt, ngày mai chúng tôi dọn đi chỗ khác bán cũng được.”
Thế mà lại là một người phụ nữ? Còn được chăm sóc tốt như vậy!
An Nam thái độ ôn hòa: “Các vị hiểu lầm rồi. Tôi muốn bán thuốc cho các vị.”
Không có cách nào, người phụ nữ này đang cầm khẩu s.ú.n.g trường tấn công trên tay.
An Nam chỉ lịch sự gật đầu: “Chào các vị.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu đã gọi cô lại, vậy quyền chủ động đã ở trong tay cô.
“Bản Lam Căn vốn không phải dược liệu quý báu gì, cũng không chữa được bao nhiêu bệnh, các cậu sao lại không biết xấu hổ bán đắt như vậy?”
Anh ta nói với thái độ mềm mỏng hơn: “Xin hỏi vị tiểu thư này có việc gì không?”
Hai người này kiếp trước cũng ở đây bán Bản Lam Căn. Mặc dù phẩm chất bình thường, số lượng cũng ít, nhưng vẫn cung không đủ cầu, bán được một lúc là hết hàng.
Hơn nữa giá cả cũng quá đắt. Hiện tại là 20 cân lương thực đổi một lạng thuốc, sau này giá thuốc ngày càng cao, khi còn lại một chút hàng tồn kho cuối cùng, trực tiếp tăng lên 50 cân lương thực đổi một lạng thuốc.
Đời trước An Nam nhận được tin tức khi đến nơi thì bọn họ đã không còn nhiều hàng tồn kho.
Sắc mặt càng thêm căng thẳng.
Những kẻ đục nước béo cò trong đội ngũ lập tức lặng lẽ bỏ chạy, chỉ còn lại một đám người mang theo lương thực thành thật xếp hàng.
Cô nhìn khẩu s.ú.n.g lục của đối phương, từ trong không gian lấy ra một khẩu s.ú.n.g trường tấn công, đeo trên người.
Tên da đen đưa tay ra: “Chào cô An. Tôi tên là Tưởng Vệ Minh, đây là em trai tôi Tưởng Thiên.”
Thương lái thuốc: “Không thể!”
Một tên da trắng hơn cũng đi tới.
An Nam cười mỉm: “Các vị muốn nói chuyện thế nào?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Hai người kinh ngạc: “Bán cho chúng tôi?”
An Nam biết anh ta muốn ép giá. (đọc tại Qidian-VP.com)
Với kinh nghiệm nhìn người của họ, khẩu s.ú.n.g này tuyệt đối là hàng thật.
Thương lái thuốc: “Mấy người tưởng đây là tiệm thuốc hả? Thuốc hòa tan! Chỉ có dược liệu, muốn mua thì mua!”
Những khách hàng này rất ít khi mua thuốc một cách dứt khoát, ai cũng nhao nhao hỏi đủ thứ.
Chương 177
Cô cười cười: “Nếu nguồn cung cấp của các vị đã đủ dồi dào, vậy tôi không làm phiền nữa.”
“Hiện tại tôi tạm thời không có lương thực, cậu có thể cho tôi nợ một ít thuốc cứu mạng không? Chờ tôi hết bệnh rồi sẽ lập tức đi tìm lương thực trả cho cậu.”
Không hề đơn giản.
Doanh số hôm nay tốt như vậy, họ nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội có được nhiều dược liệu hơn.
“Vị tiểu thư này, ngài muốn mua thuốc sao? Thật không may, hôm nay thuốc đã bán hết rồi. Ngày mai chúng tôi sẽ lại đến, nếu ngài cần thì có thể để dành cho ngài một ít.”
Đám đông lập tức im lặng.
Người đó nói muốn xem chất lượng dược liệu trước, rồi đột nhiên giật lấy thuốc trong tay thương lái, quay đầu bỏ chạy.
Tên da đen cười xán lạn tiến đến: “Không biết quý cô đây xưng hô thế nào?”
Ngoài xe chính là người đàn ông da ngăm đen kia.
“Khoan đã!” Tên da trắng vội vàng gọi cô lại: “Đừng vội đi mà! Chúng ta từ từ nói chuyện, làm ăn mà, mọi thứ đều dễ nói.”
Nếu đối phương dám mang dược liệu ra bán, trên người chắc chắn có chỗ dựa.
Hai tên thương lái dược liệu da đen mặt, trực tiếp từ thắt lưng rút ra một khẩu s.ú.n.g lục.
Thương lái thuốc: “Cút cút cút!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.