Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 91
Hiện tại cô, chẳng phải là một người cô đơn sao.
"Á!!"
“Mệt cho cô vẫn là một bác sĩ! Lại lạnh lùng ích kỷ như vậy!”
An Nam ngủ đến 5 giờ chiều mới tỉnh.
Tối qua thu hoạch không tồi, hôm nay còn phải tiếp tục chạy khắp thành phố, nên cô ăn tạm chút đồ ăn giàu calo.
"Các người may mắn vì gặp phải tôi đấy! Nếu là Nam Nam nhà tôi, chắc lại diễn ra một màn không ai sống sót mất."
“Bác sĩ thì nên cứu người! Đừng nói là bác sĩ, cô làm người cũng không xứng!”
An Nam cầm s.ú.n.g đinh, trực tiếp nhắm bắn.
Giọng nói của cô chuyển lạnh:
Chiếc xe dừng lại cách chiếc xe Minibus vài centimet, còn tiện thể đ.â.m bay bốn tên cướp.
Bún xào thịt bò tương cay thêm bánh gạo xào cay, lại đi kèm một ly trà sữa.
Những người trên xe không ngồi chờ c·h·ế·t, dùng sức đẩy cửa xe ra, nhảy xuống.
Không lâu sau lại hạ gục vài người.
Vô lăng đột nhiên đánh lái, đổi hướng, lao thẳng về phía bọn họ.
“Xí! Con người lạnh lùng vô tình, sớm muộn gì cả nhà cũng c.h.ế.t sạch!”
Nó đi lại trong phòng khách một lúc, rồi nhẹ nhàng chạy vào phòng ngủ, thấy chủ nhân ngủ say sưa, lại im lặng đi ra.
An Nam nói "Ngồi vững", rồi bắt đầu không chút kiêng dè đ.â.m người.
Không cẩn thận, mạng cũng dễ mất.
An Nam khinh miệt nhướng mày, định nhấn ga lao thẳng qua, đột nhiên cảm thấy chiếc Minibus đó hơi quen mắt.
"Chần chừ một chút, để bệnh nhân c.h.ế.t khát, như vậy về nhà cũng không cần phải băn khoăn chuyện có nên dùng nước hay không. Cuối cùng, cũng không cần cảm thấy tội lỗi, cứ đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu tôi, đúng không?"
Xe gì vậy?
Chương 91
An Nam xoa đầu nó, sau đó đổ đầy lương vào bát, còn thêm hai cái đùi gà lớn.
Sở Bội Bội: "Bác sĩ thì sao? Bác sĩ là nghề của tôi, bây giờ tôi tan ca rồi, anh cũng không có đăng ký khám, xin lỗi, không tiếp!"
Sở Bội Bội nghe vậy, nắm tay vô thức siết chặt.
Lao tới chặn, lùi lại, rồi lại nhấn ga mạnh mẽ lao về phía trước đ.â.m vào.
Chiếc Minibus đó bị nổ lốp, sau đó bị đám cướp này vây lại.
Chỉ nghe bên trong cửa vọng ra một giọng nói lạnh lùng: "Thêm một câu vô nghĩa nữa, phát đinh tiếp theo, sẽ găm vào tim anh!"
Những lời này đã chạm đến chỗ đau của cô.
Nghe thấy cô tỉnh, nó cũng không rời đi, vừa tiếp tục canh cửa, vừa vẫy đuôi về phía cô.
Hai người vừa nhảy xuống Minibus, ban đầu còn vẻ mặt cảnh giác nhìn chiếc xe đột nhiên lao tới này.
Phú Quý bên trong căn hộ 1402 dựng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Xe tăng độ chế màu đen à?!
"Không sao!"
Chạy không bao lâu, đột nhiên thấy phía trước bên phải có một chiếc Minibus rách nát, đang bị hơn chục người cầm gậy gộc và d.a.o nhỏ vây quanh.
Ngừng một chút, lại nói:
Cha mẹ cô đã qua đời sớm, sau thiên tai, chồng và đứa con chưa ra đời cũng lần lượt rời bỏ cô.
Vân Vũ
An Nam thấy người nhảy ra và đang đánh nhau với đám cướp, lập tức thay đổi ý định.
Lốp xe của cô, đừng nói là đinh, ngay cả l.ự.u đ.ạ.n ném tới cũng không sợ.
Đám người đối diện đều kinh ngạc, vội vàng né tránh, sợ mình cũng bị đ.â.m trúng.
“Có thời gian ở đây lăng mạ tôi, không bằng nhanh chóng quay về cứu người nhà các người đi.”
Nhưng bọn họ lại đến gần quá, nhân số lại đông.
Sở Bội Bội hừ lạnh một tiếng.
Thức dậy không thấy Phú Quý bên cạnh, cô xuống giường đi tìm, phát hiện nó đang nghiêm túc canh gác ở lối vào.
An Nam bật cười: "Ngoan! Giỏi lắm!"
Không đợi người bên ngoài nói hết câu, Sở Bội Bội trực tiếp mở lỗ bắn, nhắm vào người chửi bới hung hăng nhất, b.ắ.n một cây đinh găm thẳng vào cánh tay trái của hắn.
An Nam dừng xe, quay đầu lại nhìn họ: "Hai người không sao chứ?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Bên ngoài cầu xin nửa ngày, thấy Sở Bội Bội trước sau thờ ơ, nhịn không được chửi rủa:
Người đó đau đớn kêu lên, ôm chặt cánh tay.
"Bổn uông muốn cho chủ nhân biết, tôi không có một miếng lương nào là ăn chùa cả!"
Chính là Sở Bội Bội và Triệu Bình An ra ngoài tìm xăng.
Cô mặc một chiếc áo giữ nhiệt siêu mỏng màu da, sau đó tùy tiện khoác bên ngoài một chiếc áo phông cộc tay và quần đùi, rồi lên đường.
Chị Bội Bội hình như đã giải quyết xong rồi.
Lúc này, đám cướp đường đang điên cuồng đập phá xe, không lâu sau kính xe đã vỡ nát.
Cái này không tính nhỉ?
Sở Bội Bội và Triệu Bình An vẻ mặt kinh ngạc nhìn An Nam thao tác.
Hiện giờ gặp phải một đám người như vậy, là thật sự phải cứng đối cứng.
Chờ tiêu hóa gần xong, trời cũng đã tối hẳn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu thật sự đánh nhau, hai người họ chắc chắn sẽ bị thương.
Nhưng Hắc Kỵ Sĩ của cô không sợ loại đinh này.
Chỉ cần đi qua trên đường, chắc chắn sẽ bị nổ lốp.
Đây là có người cướp đường.
Nhìn thấy khuôn mặt An Nam, thần sắc thả lỏng, lập tức chạy tới lên xe.
Hai người quay đầu bỏ chạy. Cây đinh găm thẳng vào m.ô.n.g của một người, khiến người đó sợ hãi ôm m.ô.n.g chạy thục mạng.
"Con tiện nhân này! Mẹ kiếp..." (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiếp tục nằm ở lối vào canh cửa.
Chị Nam bảo gặp người cạy cửa thì kêu chị.
Cô đóng lỗ b.ắ.n lại, quay người vào nhà tiếp tục ngủ.
Đối phương bị cô nói trúng tim đen, không khỏi thẹn quá hóa giận: "Cô nói linh tinh! Chúng tôi làm gì có ý nghĩ đó? Cô là bác sĩ, không cống hiến được thì thôi, sao ăn nói lại khó nghe thế!"
Người đó rụt người lại, che vết thương đang chảy m.á.u rồi vội vã bỏ chạy.
Nếu không đi giày trên mặt đất, e rằng chẳng mấy chốc có thể làm lòng bàn chân chín tái.
An Nam cẩn thận quan sát, phát hiện trên đường cái phía trước bị rải một hàng đinh dài.
Chủ yếu là để nạp một lượng lớn carbohydrate.
Thấy còn một khoảng thời gian nữa mới trời tối, An Nam tắm rửa rồi nấu cơm cho mình.
Sở Bội Bội: "Sao? Không tin tôi có thể cho các người đi gặp Diêm Vương trước bệnh nhân của mình à?"
Đừng nói là người, trông như thế này thì ngay cả xe con cũng có thể đ.â.m bẹp.
"Thần tượng!"
An Nam hạ cửa kính xe xuống: "Lên xe!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Đám cướp đường thấy thế cũng muốn đuổi theo.
“Hay là, các người tiếc không muốn lấy lượng nước quý giá ra để cứu ông ấy, chỉ có thể ở đây đạo đức b·ắ·t· ·c·ó·c tôi?”
Khoảng cách xa còn ổn, cô mang theo s.ú.n.g b.ắ.n đinh, Triệu Bình An cũng mang theo nỏ, lấy ít thắng nhiều không thành vấn đề. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sở Bội Bội: "Trời ơi! Xe gì mà mạnh thế này? Triệu Bình An, cậu có biết không?"
"Nam Nam!"
Hai người còn lại liếc nhau, có chút không cam lòng, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Triệu Bình An lắc đầu: "Chưa từng thấy."
Nhiệt độ bên ngoài đã giảm xuống dưới 50 độ, nhưng mặt đất vẫn còn rất nóng.
Bây giờ không giống thời hồng thủy, b.ắ.n thủng thuyền Kayak của đối phương là có thể tiêu diệt một thuyền chiến lực.
Có kẻ muốn chạy, cô đánh lái, tăng tốc đuổi theo.
Sở Bội Bội vừa trả lời, vừa vỗ n.g.ự.c thở phào nhẹ nhõm.
Tới trước mặt, cô phanh gấp một chân.
Phú Quý lập tức vui sướng lao vào ăn ngấu nghiến.
Hai người thuận lợi lên xe ngồi ở ghế sau, lập tức vui vẻ chào hỏi.
Phú Quý lúc này mới vui vẻ chạy đến.
Ra khỏi khu dân cư, cô tìm một góc vắng người, lấy Hắc Kỵ Sĩ từ trong không gian ra.
Rất nhanh, trên đường lại khôi phục yên tĩnh.
Sau đó, tiếng xé gió lại vang lên.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.