Song Ngư Tinh Tú Thần Đế
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 12: Cứu trợ Phong Vân viện
"Còn nếu thực lực yếu kém, thiên phú bình thường đều sẽ bị chúng diệt sát luyện thành kiếm nô."
Sứ giả 'Kiếm Môn' tuy bị thương nhưng linh lực vẫn còn được một phần ba thành đủ để g·i·ế·t c·h·ế·t Phong Nhất
Từ chỗ thanh âm một thân ảnh thanh niên đi ra khuôn mặt thanh tú, thân mặc hôi bào, búi tóc cột cao chân đạp cự kiếm tựa như kiếm tiên giáng trần ngao du một dạng.
Phong Nhất đã thi triến bí pháp tuyệt học được xem là bảo thuật bí truyền của các đời viện trưởng để nhanh chóng tăng cao thực lực từ 'tiểu Tinh Linh' sơ kỳ nâng lên tới niên kỳ cảnh giới.
"Nếu trận này ta thắng mong Kiếm Môn các ngươi không tới làm phiền bọn ta nữa, còn nếu ngươi thắng thì coi như khí số của 'Phong Vân viện' đã tận muốn chém muốn diệt cứ thoải mái mà đến."
"Muốn g·i·ế·t người mà môn chủ bọn ta muốn cứu trợ sao?."
Phong Nhất giờ phút này có thể cảm nhận được hơi thở tràn ngập mùi vị tử vong ngày càng khi mũi kiếm tới ngày càng gần, lão rất muốn tránh khỏi hướng kiếm đâm tới nhưng giờ đây lão đã không còn chút linh lực nào nữa nên chỉ đành nhắm mắt xuôi tay nghĩ: "Đây chính là mùi vị tử vong sao? Xem ra ta chỉ có thể đi tới đây thôi"
"Hãy nhận lấy, đây là đòn mạnh nhất của lão phu chịu c·h·ế·t đi."
"Ngươi là sẽ không cảm thấy cô đơn đâu."
Sứ giả nhìn hướng thiên không chỗ, Phong Nhất đang không ngừng khụy gối mà ho
"Cản trở ngươi thì như thế nào, 'Diệm Xích Kiếm Môn' thì làm sao đâu?."
"Ngươi nghĩ lão phu là hài nhi ba tuổi hay sao mà lại nói những lời như thế, từ trước tới nay có bao nhiêu thế lực có tiềm năng phát triển lên thành vì 'Thượng' cấp mà các ngươi không tới mời chào, sau khi mời chào thất bại liền lấy đó làm cớ mà đồ sát cả thế lực đó." Phong Nhất ánh mắt băng lãnh liếc nhìn người đối diện nói: "Học viện bọn ta tới nay đã có hơn cả vạn năm lịch sử không thể cứ thế mà bị hủy trên tay lão phu được."
"Ha ha ha, Phong Nhất lão già người rất tốt dám khiến bản sứ giả ta trọng thương thành vì hình dáng này." (đọc tại Qidian-VP.com)
Mọi người trong viện đều là ngốc trệ im lặng.
Chương 12: Cứu trợ Phong Vân viện
Gương mặt vốn âm lãnh kia bây giờ lại xuất hiện thêm từng đạo vết máu càng khiến khuôn mặt của hắc bào hộ pháp trở nên dữ tợn hơn
Tuy chỉ là thức đầu tiên thế nhưng sức mạnh của chưởng đó cũng không hề yếu vậy mà viện trưởng của họ chỉ dùng một chưởng bình thường đã phá tan.
Ngay khoảng khắc mũi kiếm chỉ cách tim Phong Nhất một thước thì trên trời hiện lên một hình ảnh cự kiếm rơi xuống chắn trước người Phong Nhất và đánh văng hắc bào sứ giá qua một bên.
Tiếng quát tháo của Phong Nhất vừa tắt thì vị sứ giả đối diện kia đã nhấp mé môi khiến thanh âm vang vọng vả học viện: "Viện trưởng ngài không thể nói tiếng xấu cho 'Kiếm Môn' ta a."
Đúng a, này 'Kiếm Môn' tử trước đến nay đều là thế này hành vi mà?'
"Thiết nghĩ bây giờ lão gia hỏa người đã như ngọn đèn trước gió rồi có thể c·h·ế·t bất cứ lúc nào a." Hắc bào sứ giả cười nhảm hiểm, hung dữ thốt lên: "Vậy để bản sứ giả tiễn ngươi một đoạn cuối cùng này đi, ngươi cứ yên tấm rất nhanh tất cả người có mặt tại đây hôm nay cũng sẽ bồi táng theo ngươi."
Sau khi nhận lệnh thì Vũ Minh một mình trực tiếp thẳng hướng 'Phong Vân viện' mà đi.
Bây giờ thực lực của Phong Nhất đã cao hơn hắc bào sứ giả tới một tiểu cảnh giới khiến vị sứ giả 'Diệm Xích Kiếm Môn' kẽ cau mày lại.
Phong Nhất nghe thấy những lời nói đó cũng hiểu những người đó suy nghĩ thế nào lập tức quát lên: "Các ngươi nghĩ rằng chỉ cần đầu nhập thì bọn chúng cái này mặt hàng thật sẽ được bình an, sẽ được hóa cường sao, thật là một đám ngu xuẩn."
Một bên mang lấy gương mặt khá trẻ nhưng nụ cười lại tàn ác thâm độc, thân mặc hắc bào kèm thêm một họa tiết hình xích kiếm khiến người khác chỉ nhìn thôi cũng sởn cả gai óc không nói thành lời.
Các trưởng lão, đạo sư, học viên sợ hãi tột độ, xanh hết cả mặt mà ngồi xổm xuống đất bất lực nhìn lấy mũi kiếm kia đâm ngày càng gần tới tim viện trưởng của bọn họ mà lẩm nhẩm khóc toáng lên: "Xong rồi, tất cả đều chấm hết rồi về sau 'Phong Vân viện' hoàn toàn biến mất rồi." (đọc tại Qidian-VP.com)
Ấn pháp hạ xuống rơi trúng lên lớp kết giới mà nện thẳng xuống mặt đất; lớp kết giới bắt đầu xuất hiện từng đạo vết nứt nhỏ li ti rồi vỡ tung.
"Hôm nay cho dù có liều cái mạng già này, ta cũng phải phân cao thấp một hai với sứ giả ngươi đây."
"Bớt ở đây thả rắm đi."
"Nhưng đại đa số thì những người được hướng đẫn đều sẽ ở lại thành vì lực lượng tâm phúc riêng của môn chủ cho dù có bị đuổi cũng sẽ không rời đi; có thể nói môn chủ 'Kiếm Môn' ta là người tốt nhất thế gian này, một người như thế sao có thể tính toán đem người khác thành vì quân cờ được cơ chứ."
"Phong Nhất viện trưởng à, ngươi không nên từ chối lời đề nghị của ta a dù sao thì nếu ngươi về dưới trướng bọn ta ít nhất cũng được thân phận trưởng lão ngoại môn, không chỉ thể còn có cơ hội tăng cao bản thân lĩnh ngộ, thiên phú mà đột phá tới tầng thứ cao hơn đâu." Sứ giả Kiếm Môn cười nhếch mép, nói từng lời một nhằm dụ hoặc vị viện trưởng trước mặt hắn đầu nhập 'Kiếm Môn': "Chỉ cần viện trưởng ngài đem toàn học viện về dưới trướng Kiếm Môn bọn ta thì có thể nói là một bước lên mây, nhận được lợi ích to lớn cực kì."
Mắt thấy đối thủ không những thi triển chiêu thức càng mạnh hơn mà chỉ vỗ ra những chưởng bình thường, Phong Nhất liếc mắt thoáng qua đã biết nguyên nhân đối thủ của hắn lại bày trò này khẽ lẩm nhẩm: "Xem ra hắn đã biết ta không thể thi triển bí pháp trong thời gian dài nên muốn tiêu tốn thực lực của ta mà kéo dài thời gian tới khi bí pháp hết tác dụng liền dùng một kích chỉ mạng g·i·ế·t ta a."
Ấn pháp tiếp tục đi tới hạ xuống thân bên trên của hắc bào sứ giả khiến hắn lún xuống nền đất, thất khiếu chảy máu khó khăn mà đứng dậy.
Hơi thở Phong Nhất dần trở nên suy yếu, hắn biết giờ đây bí pháp mà Phong Nhất thi triển đã hết hiệu lực mà vẽ một đương cong trên môi tựa như quái thú đang rình săn con mồi
Trên đường đi tới 'Phong Vân viện' Vũ Minh luôn dùng linh thức để quan sát tình hình xung quanh và dùng phù chú lấy từ chỗ nhị môn lão Phụng Bàng để thu liễm tự thân khí tức nhằm che giấu hành tung.
"Người đến là ai lại dám to gan ngăn cản bản sứ giả ta, các hạ có biết cản trở ta chính là cản trở và chống đối 'Diệm Xích Kiếm Môn' không." Hắc bào sứ giả nhìn người thanh niên ngự kiếm trên không mà nói lớn
"Xin lỗi các vị tổ tiên tiền bối đi trước, Phong Nhất đã làm hết sức mình có thể làm rồi nhưng đối phương quá mạnh, ta cũng lực bất tòng tâm a."
"Bọn chúng chẳng qua muốn nuốt trọn chúng ta muốn đem chúng ta thành vì quân cơ, công cụ để bọn chúng mặc sức điều khiển sai khiến."
Phong Nhất cắn vào đầu lưỡi trong miệng rồi phun ra một giọt tiên huyết của bản thân ra giữa hai tay đã để trước ngực sau đó bắt đầu nhanh chóng kết ấn quát khẽ: " Ấn cuối cùng 'Phiêu Du Ấn'."
Hai thân này tự nhiên chính là viện trưởng 'Phong Vân viện' và sứ giá của 'Diệm Xích Kiếm Môn'.
Vũ Minh khi cách viện tám trượng đã hạ cánh xuống rồi dùng tự thân đi tới để tránh gây ra động tĩnh lớn.
"Ta chỉ cần biết là người nhóm dám phá hỏng kế hoạnh của môn chủ nhà ta thì chỉ một từ, C·H·Ế·T!." Thanh niên lam bào bình thản nói: "Ghi nhớ cho kĩ ta danh tự, ta ngồi không đổi tên đi không đổi họ; hữu hộ pháp của 'Nhật Nguyệt Tinh Môn' Vũ Minh, nhận lệnh đến tiếp ứng cho 'Phong Vân viện'. " (đọc tại Qidian-VP.com)
Một bên gương mặt trung niên, thân khoác hoàng bào tay cầm quải trượng khiến người khác cảm thấy được sự uy nghiêm mà tráng kiện.
Ấn pháp vừa xuất khiến sắc mặt của hắc bào sứ giả lúc này trắng bệt ra tràn đầy sợ hãi vì hắn không ngờ rằng Phong Nhất thế mà cư nhiên thi triển ấn pháp tự tổn hại bản thân chính mình như vậy.
"Không thể day dưa thêm được nữa phải tốc chiến tốc thắng trước khi tới thời hạn mới được."
Phong Nhất nhìn một hỏa chưởng kia bay tới hừ lạnh một tiếng rồi cũng vung ra một chưởng chặn lại hỏa chưởng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngự không phi hành suốt hơn 2 canh giờ cuối cùng Vũ Minh cũng đã nhìn thấy hình ảnh của 'Phong Vân viện' hiện rõ ra trước tầm mắt mình.
Tông chủ là một gã cường giả có thực lực đạt tới 'Tinh Linh sứ giả' hậu kỳ tầng thứ
Hắc bào sứ giả nghiến răng nghiến lợi ánh mắt giận dữ nhìn chầm chầm tới Phong Nhất sau đó vận dụng toàn bộ linh lực quán thau đến thân bên trên tạo thành lớp giáp phủ ngoài bản thân rồi phóng thích lớp giáp thành vì kết giới bao bọc bản thân khỏi sức mạnh tàn phá của ấn pháp kia.
"Phong viện trưởng chịu c·h·ế·t đi!." Một kiếm đâm tới hướng Phong Nhất mà đi.
"Ngươi vậy mà lại dùng tới bí pháp tăng cường thực lực để liều mạng với bản sứ giả, cho dù ngươi có hơn ta một tiểu cảnh giới thì sao, cuối cúng cũng không thoát nổi việc bị ta g·i·ế·t c·h·ế·t." Hắc bào sứ giả quát lên, ánh mắt như chưa hỏa diễm: "Cho ngươi xem thử sức mạnh linh quyết của Kiếm Môn ta, Diễm Lộng chưởng'. "
Ầm...ầm...
Ánh mắt mọi người nhìn tới một màn này chỉ cảm thấy bản thân hoa mắt, đối phương thế nhưng là dùng một trong những linh quyết thành danh [Xích Cốt chưởng pháp] của 'Diệm Xích Kiếm Môn' a.
"Còn nếu như ngài đây không chấp nhận lời mời này thì ta đành phải dùng vũ lực mà xóa bỏ học viện tươi đẹp này a."
"Đây chính là cách hành xử bấy lâu nay của Kiếm Môn, các ngươi còn không biết rõ hay sao mà còn muốn ta đem cả viện đầu nhập."
Lời nói vừa dứt, Phong Nhất tiếp tục khuếch trương ra khí tức bản thân sau đó hai tay lập pháp ấn, những pháp ấn mà Phong Nhất thực hiện mang theo một sức mạnh vô cùng kì diệu chẳng mấy chốc khí tức của Phong Nhất ngày càng trở nên khủng bố thực lực khuếch đại.
Phong Nhất thở dốc cười khổ nói nhỏ: "Xem ra hôm nay trời là thật muốn diệt 'Phong Vân viện' ta rồi, ha ha ha."
Bởi bọn họ nghĩ rằng nếu có thể đầu nhập vào trướng của 'Diệm Xích Kiếm Môn' thì họ có thể học được công pháp cao cấp hơn, nhận được tài nguyên và môi trường tu luyện tốt hơn hiện giờ rất nhiều tuy là họ sẽ chỉ là người của ngoại môn nhưng ít nhất là hơn từ chối sau đó cả viện đều bị g·i·ế·t sạch.
"Lá gan của ngươi không nhỏ a." Trên trời, một thanh âm vang như tiếng sấm rầm gừ.
Hai chưởng đụng nhau tạo ra tiếng nổ kinh thiên rồi tự tiêu trừ lẫn nhau mà biến mất.
Hắc bào sứ giả nhìn một màn này cùng kinh ngạc không thôi mà thầm nghĩ: "Không ngờ lão già này dùng bí pháp tăng lên đến niên kỳ cảnh giới vậy mà lại mạnh như vậy, phải tìm cách câu kéo thời gian để bí pháp của lão hết hiệu dụng mới được." Nghĩ là làm hắc bào sứ giả lập tức một chưởng lại một chưởng vỗ ra tới tấn công về phía Phong Nhất, nhưng khác với trước đó thì những chưởng mà hắc bào sứ giả đánh ra không phải chiếu theo linh quyết để đánh mà chẳng qua là những chưởng vô cùng bình thường, sức mạnh cũng nhỏ yếu hon nhiều lần.
Rắc...Rắc...
"Những kiếm nô kia có thể đều là những kẻ dám khinh nhờn Kiếm Môn nên mới bị như vậy, còn đối với những thành viên dưới trướng thì chúng ta sao thể làm như vậy được." Hắn nói tiếp: "Môn chủ của chúng ta một lòng mến mộ người tài nên thường thu nhận một vài người thiên phú cao cường mà hướng dẫn họ tu luyện, sau này khi đạt tới độ cao họ mong muốn thì có thể rời đi môn chủ chúng ta sẽ không miễn cưỡng giữ lại."
Tại trung tâm 'Phong Vân viện' lúc này đây có hai thân ảnh đang đối diện nhau tỏa ra khí tức bức người với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc khiến tất cả mọi người xung quanh không dám lại gần trong phạm vi năm trượng do sợ bản thân sẽ nổ tan xác mà bỏ mạng bởi hai luồng linh lực khủng bố kia.
'Diệm Xích Kiếm Môn' là tông môn bá chủ của cả vùng 'Nam bể' của 'Hải giới' với cấp độ là 'Thượng' cấp tam phẩm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngoài ra 'Diệm Xích Kiếm Môn' còn được người dân 'Hải giới' biết tới như là một trong ba thế lực phụ trợ tâm đắc nhất dưới trướng của 'Hải Cung'.
"Nếu các ngươi thực lực đầy đủ, thiên phú đủ tốt thì bọn chúng sẽ đem các ngươi tài bồi thành vì cường giả để chúng sử dụng."
Một số vị trưởng lão, đạo sư lẫn học viên khi nghe tới lợi ích khi đầu nhập vào 'Kiếm Môn' và câu đê dọa của vị sứ giả của 'Diệm Xích Kiếm Môn' thì vội vàng nháo nhào lên tiếng kêu Phong Nhất chấp nhận lời đề nghị đầu nhập của người kia.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.