Song Quy Xuân - Ngã Giai Phong Nguyệt
Ngã Giai Phong Nguyệt
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 16
"Từ nay về sau ngươi liền ở lại Tướng phủ." (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 16
Hắn cúi người cọ cọ vào cổ ta, làm nũng: "Chúng ta đi ngủ được không?"
Ta vẫn luôn rõ ràng, chỉ là về sau nhìn tiểu cô nương tốt bụng năm đó trở nên cô đơn lại không vui vẻ, ta lại nhịn không được sinh ra vài phần tham niệm, tham lam muốn sống thêm vài ngày, tham lam muốn nhìn nàng ấy cười nhiều hơn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Giọng nói khàn khàn. Ánh mắt bà ấy nhìn ta chất chứa bao nhiêu cảm xúc phức tạp: "Ta biết ngươi không c·h·ế·t. Nó tưởng mình làm rất tốt, thậm chí còn cùng lão già Mạc Minh kia liên thủ lừa ta."
Lời này ta tin. Người ngoài đều nói phu nhân vì hài tử của mình mà chuyên tâm lễ Phật, thậm chí bởi vậy mà xa cách với Tướng gia. Ngược lại là cho nữ nhân bên ngoài cơ hội. Thế nhưng Tướng phủ rộng lớn như vậy, ngoại trừ bà ấy ra thì không còn nữ nhân nào khác.
Khương Yến Hạc bị ta chọc cười. "Tỷ tỷ, ta buồn ngủ rồi." (đọc tại Qidian-VP.com)
Chỉ là còn chưa đợi ta nói những lời này ra, phản ứng của Khương Yến Hạc lại lớn hơn. Hắn theo bản năng cúi đầu, thế nhưng cảm giác đau quen thuộc không truyền đến. Người này chỉ là cẩn thận từng li từng tí dùng môi cọ cọ vào vai ta, thế nhưng từng chữ từng chữ giống như bị xé rách cổ họng, nhuốm m.á.u và nước mắt: "Cho nên tỷ tỷ không hận ta, cũng không muốn nhớ ta?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Câu hỏi chưa từng được Khương Yến Hạc trả lời cuối cùng vẫn là ở chỗ phu nhân có được đáp án. Đây vẫn là ta từ khi trở về Tướng phủ lần đầu tiên nhìn thấy phu nhân.
"Ta năm đó chuyện hối hận nhất chính là mang ngươi về." Qua hồi lâu, phu nhân mở miệng,
"Mạc sư phụ không có c·h·ế·t." (đọc tại Qidian-VP.com)
Bà ấy ở phía sau sân xây một Phật đường nhỏ. Khói hương lượn lờ. Bà ấy nhắm mắt lễ Phật. Mà ta đứng ở nơi đó, cũng thành tâm đi theo bái lạy.
Một lúc lâu sau, Khương Yến Hạc thở dài. Hắn vẫn trả lời câu hỏi của ta: "Từ sau chuyện của tỷ, hắn đối với mẫu thân hoàn toàn thất vọng, không bao lâu liền để lại một phong thư rồi rời đi."
Khi nhắc đến Khương Yến Hạc, ánh mắt lạnh lùng của phu nhân trong nháy mắt trở nên dịu dàng hơn rất nhiều. Bà ấy nhếch mép: "Thế nhưng nó cũng không nghĩ lại xem, nó là từ trong bụng ai chui ra."
Hắn đang né tránh lời nói của ta. Ta dừng một chút, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng "ừm" một tiếng. "Ngủ đi."
Ta trước kia từng nghe nói sư phụ và phu nhân là người quen cũ, hắn ở lại Tướng phủ dạy ta võ công cũng là nhận lời ủy thác của phu nhân. Sau khi nghe sư phụ không c·h·ế·t, ta thở phào nhẹ nhõm, lại ấp úng: "Vậy di vật ——"
Ta ghi nhớ kỹ. Cho nên thật sự muốn nói hận, ta cũng không nên hận. Nếu không có ân cứu mạng năm đó của phu nhân, ta sống không được đến bây giờ. Trên đời này chưa từng có lòng tốt miễn phí. Từ khi ta bị coi như "hai chân dê" bị mua về, mạng của ta sớm đã định sẵn giá cả.
Lời này khiến ta không tiếp được. Theo lý mà nói, hắn không nên dây dưa với ta, ta cũng sẽ không ở lại kinh thành. Vì vậy ta chỉ có thể cực kỳ cứng nhắc chuyển chủ đề: "Sư phụ hắn... là làm thế nào rời đi?"
Ta nhớ lúc nhỏ Giang Yến Hạc không sợ. Một trận im lặng. Bàn tay trên eo đột nhiên siết chặt. Ta nhỏ giọng nhắc nhở: "Ta tối nay ăn không ít."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.