0
Lúc này tôi đang ngáy.
Hình ảnh của một người man rợ mạnh mẽ, kiệt sức sau một ngày làm việc vất vả.
Zzzzz !
Ừm, thế này có hơi quá không? Tôi hơi lo lắng nhưng tôi nghe thấy tiếng cười.
"Thật sự, họ là một chủng tộc kỳ lạ."
Tôi đoán là mọi việc diễn ra tốt đẹp. Tôi đoán là lợi thế về chủng tộc của tôi đã vượt xa khả năng diễn xuất của tôi. Quan niệm cho rằng những kẻ man rợ là đơn giản và ngu ngốc khá hữu ích. Đó là lý do tại sao tôi vẫn trung thành với vai trò là một người man rợ. Như câu tục ngữ đã nói, hãy giấu con dao găm của bạn đằng sau nụ cười.
Giống như đang giấu một con dao găm trong tiếng cười của bạn, hãy sử dụng quan niệm cố hữu về sự ngây thơ của mình như một v·ũ k·hí để đâm vào bụng đối phương.
Nghe có vẻ giống như hội chứng chuunibyou .Nhưng tóm lại, điều đó có nghĩa là tốt hơn hết là bạn nên giữ kín suy nghĩ thật sự của mình.
Giống như bây giờ.
Zzzzz !
Nghiêng người sang một bên, gãi bụng như thể đang ngủ. Tất cả chỉ vì diễn xuất cho tốt nhất.
Mặc dù vậy, tôi vẫn chăm chú lắng nghe, chú ý hoàn toàn đến từng cử chỉ của ông chú. Nếu bạn để lộ sơ hở lớn như vậy, nếu đối phương thực sự có âm mưu gì đó, họ sẽ sớm hành động.
Hoặc có thể cứ thử ngủ thật đi. Thành thật mà nói, tôi không biết liệu mình có thể ngủ được như thế này hay không.
"Bjorn, đến giờ đổi ca rồi."
À, ừm, thật sự là tôi thậm chí còn không chợp mắt được chút nào.
"Đừng lơ là cảnh giác quá chỉ vì bọn Goblin chưa xuất hiện cho đến bây giờ. Chúng rất độc ác và ranh mãnh."
Có lẽ vì còn nghi ngờ nên ông chú đã giục tôi đứng thẳng người trong ca trực, nằm thoải mái trên sàn nhà như lần trước. Và chưa đầy năm phút sau, anh ấy lại ngủ th·iếp đi. Sự thất vọng dần xuất hiện. Anh ấy vừa mới ngủ. Tôi đã làm cái quái gì trong suốt hai tiếng đồng hồ vậy?
C·hết tiệt.
Có phải vì hôm nay là ngày đầu tiên tôi gặp ông ấy không? Kể cả khi tôi cố nghĩ rằng ông ấy đáng tin cậy thì tôi vẫn không thể ngủ được. Nếu biết trước chuyện này sẽ xảy ra, tốt hơn hết là tôi nên ngủ một mình và trông chừng bọn Goblin. Bằng cách đó, tôi có thể ngủ được ít nhất một chút.
"Hô"
Tôi mệt mỏi rã rời, không còn đứng vững được nữa. Và tôi còn cảm thấy buồn ngủ hơn nữa vì ông chú đang ngủ bên cạnh tôi.
Tuy nhiên, đến lượt tôi phải canh chừng, vì vậy tôi cần mẫn tập trung tâm trí vào việc xua đuổi tiếng hát quyến rũ của Sandman ( vị thần đưa người khác chìm vào giấc ngủ trong văn hoá dân gian châu Âu). Nhưng đột nhiên, một giọng nói phá vỡ sự tập trung của tôi.
"Bjorn, đứng dậy."
"Tôi không ngủ."
"Lần sau thử thuyết phục tôi sau khi đã lau sạch nước miếng quanh miệng nhé."
Khi tôi chà xát nó bằng mu bàn tay, nó thực sự ẩm ướt.
"Vì vậy, nếu bạn ngủ đứng, mũi bạn sẽ không bị nghẹt."
Có vẻ như tôi thực sự đã ngủ gật. Dù chỉ là một thời gian ngắn, khi chỉ còn mười phút nữa là hết ca làm việc của tôi. Tim tôi thắt lại khi nghĩ đến những điều có thể xảy ra khi mình ngủ quên .Tuy nhiên, có một điều tôi cần phải làm trước khi tôi có thể tự trách mình.
"Tôi xin lỗi."
Tôi không chỉ giả vờ là một kẻ man rợ mà nói rất nghiêm túc.
Night Friends là mối quan hệ dựa trên sự trao đổi. Nhưng mặc dù anh ấy đã cho tôi một môi trường an toàn vào ban đêm, tôi đã không thể đáp lại. Trong trường hợp đó, việc xin lỗi là điều tự nhiên. Ngay cả tôi cũng không muốn trở thành kiểu người mà tôi ghét nhất.
"May mắn thay, không có vấn đề gì xảy ra trong lúc tôi ngủ nên không có vấn đề gì lớn."
"Cảm ơn. Bạn có thể ngủ thêm nếu muốn. Tôi sẽ canh chừng thêm một lần nữa."
"Không, tôi không thể làm thế được. Đến lượt anh rồi, đi ngủ đi. Trả đồng hồ lại cho tôi."
Ông ấy có thể đổ lỗi cho tôi, nhưng thay vào đó, anh ấy tha thứ cho tôi với một nụ cười thân thiện.Vì vậy, không cần phải nói thêm gì nữa, tôi quay lại chỗ ngồi của mình và ngồi xổm xuống.
Một lần nữa, tôi lại không ngủ được.
Tất cả những nhà thám hiểm, bao gồm cả ông chú, đều rất cẩn trọng. Có bình thường không khi dễ dàng tin tưởng một người mà bạn chỉ mới gặp lần đầu tiên trong đời?
Không phải là lá gan của họ hơi lớn rồi sao?
Dù bạn có nhìn nhận theo cách nào thì với tôi tất cả những điều này đều giống như một mớ nhảm nhí. Vì thế, tôi cứ ngáy mãi, giống như lần trước.
Zzzzzzz !
Tôi không thể làm gì khác được. Tôi xin lỗi ông chú, nhưng không hiểu sao ông chú lại bắt đầu trông có vẻ đáng ngờ hơn.
Zzzzzzz !
Ấn tượng quá tốt của ông làm tôi nghĩ đến một kẻ l·ừa đ·ảo.
Ông chú đã nói rằng không cần phải có thêm thành viên nào nữa. Người thậm chí còn chẳng thèm nói gì về mùi hương.
Nếu chỉ như vậy thì vẫn còn tốt. Vừa rồi, ông không trách tôi vì ngủ quên trong ca làm việc . Thậm chí ông còn từ chối mức giá tôi đề nghị để cho ông ngủ thêm một lần nữa.
Tất nhiên, có thể tôi chỉ là một thằng điên, và thực tế, ông chú này chính là kiểu người tử tế như vậy.Nhưng với tôi, những tên tốt bụng là những kẻ đáng ngờ nhất.
Chính những tên khốn đó đã đâm sau lưng tôi mỗi lần như vậy. Nếu là tôi của ngày xưa thì bây giờ chính là lúc phải cảnh giác. Đừng mắc cùng một sai lầm hai lần.
Zzzzzzz !
Liệu có tốt hơn không nếu dừng lại và chia tay ngay lúc này? Khi đang nghĩ vậy, tôi vẫn ngáy. Đã bao lâu rồi?
Click.
Một âm thanh nhỏ nhưng lạ lẫm.
Khóa ba lô? Thắt lưng? Hay gót giày?
Không có cách nào để xác định chính xác âm thanh đó phát ra từ đâu. Tuy nhiên, mặc dù não của tôi chưa thể đưa ra kết luận, nhưng cơ thể của một Barbarian lại phân loại được âm thanh này theo bản năng.
Nguy hiểm.
Đây có phải là sát ý mà người ta vẫn nói đến trong võ thuật không?
Da tôi nổi hết cả da gà. Tôi mở mắt ngay lập tức.
"Anh đã tỉnh rồi."
Ông chú vẫn đang mỉm cười vui vẻ nhưng trên tay là chiếc búa hai tay đẫm máu và thịt Goblin, giơ cao trên đầu.
Thằng khốn này
Tránh né đi!
Cơ thể được nuôi dưỡng như một chiến binh từ khi sinh ra đã phản ứng lại trước tín hiệu nguy hiểm . Tôi lăn sang một bên trước khi não tôi ra lệnh.
Crash
Âm thanh của mặt đất bị va đập mạnh vang lên ngay trước mặt tôi, tôi lợi dụng quán tính từ cú lăn để nhanh chóng đứng dậy và điều chỉnh tư thế.
"Ể!"
Ông chú, người đã thất bại trong cuộc t·ấn c·ông bất ngờ, có vẻ mặt bối rối.
Thay vì hỏi tại sao, tôi lao về phía trước.
"Đ-đợi đã!"
Bạn đang cố kiếm cớ hay gì đó sao? Bạn không cố ý sao? Bạn đang đùa à? Trong trường hợp đó, nó thực sự hơi, không, thực sự buồn cười.
Mẹ kiếp, bọn Barbarian ngoài kia ngu ngốc đến mức nào vậy?
Puff!
Cú đập bằng khiên trúng chính xác vào cằm anh ta. Tuy nhiên, con người khác với Goblin, có thể chất khỏe mạnh hơn nhiều. Người đàn ông loạng choạng nhưng không ngã. Sau đó thêm một lần nữa.
Puff!
Smash.
"Kaaaa!"
Chiếc búa trong tay anh ta rơi xuống sàn với một tiếng động lớn. Mũi anh ta đã đỏ và sưng lên vì máu.
Ồ, bạn có đau không?
Có lẽ vậy, nhưng tôi không quan tâm. Bởi vì ngay lúc này tôi muốn trở thành một tên máu lạnh và không quan tâm đến những thứ như thế.
Vì vậy, một lần nữa
"D-dừng lại! Đợi đã, tôi có thể giải thích!"
"Smash."
Người đàn ông, sau khi b·ị đ·ánh liên tiếp vào mặt bằng khiên, cuối cùng đã khuỵu xuống. Bây giờ, anh ta không có khả năng chiến đấu thêm nữa. Nói cách khác, bây giờ chúng ta có thể trò chuyện được.
"Ông chú."
"Làm ơn, tôi sai rồi! Cứu tôi với!"
Bây giờ thì lại quyết định cầu xin sự tha thứ hả?
Ông ta có khả năng đưa ra phán đoán nhanh chóng, nhưng có thể không phải là một phán đoán sáng suốt. Bởi vì cuộc trò chuyện tôi muốn nói bây giờ không phải là về sự tha thứ.
"Tại sao?"
"Tôi, tôi tham lam đá mana nên định đánh ngất anh rồi c·ướp chúng. Tin tôi đi!"
Bạn tin không? Vâng, tôi không tin điều đó. Nếu tràn đầy sự bác ái như vậy, tôi hẳn đã có thêm vài người bạn nữa khi ở Trái Đất.
"Khiên! Tôi cũng định lấy luôn cái khiên đó!"
Khi tôi từ từ nâng tấm khiên lên, chú tôi nhanh chóng nói thêm điều gì đó. Đây là lý do chính khiến tôi không tin vào con người. Mọi người đều nói dối thật dễ dàng. Họ chỉ cố bện thêm những lời nói dối để che lấp chứ chẳng bao giờ nghĩ đến việc làm sáng tỏ sự dối trá của mình.
"Tại sao lại nhắm vào cái khiên?"
"Bởi vì bọn Barbarian có v·ũ k·hí chất lượng tốt. Tôi định bán nó khi trở về thành phố."
Rõ ràng là hầu hết các loại v·ũ k·hí mà người man rợ nhận được trong phần hướng dẫn đều khá đắt bởi vì trọng lượng thép trong chúng cao hơn đáng kể so với mức trung bình. Chỉ cần nhìn vào tấm khiên của tôi, người ta có thể biết nó được làm bằng thép nguyên chất. Nhưng dù vậy, g·iết người chỉ để có được điều này sao? Vâng, khi nghĩ lại thì nó không hẳn là hoàn toàn khó hiểu.
Nhưng
"Vô lý."
Người đàn ông này vẫn đang che giấu điều gì đó.
"Thành thật đi. Tại sao?"
Giống như lúc tôi xử lý tên Goblin kia, tôi dùng chân đạp nát ngực hắn.
"Ồ!"
Nỗi sợ hãi sâu sắc hiện rõ trong đôi mắt hắn. Nhưng có lẽ là vì tên khốn đó đã cố g·iết tôi không cảm thấy bất cứ chút thương hại nào.
Khi tôi đang nghĩ đến việc kết thúc cuộc trò chuyện thì ông chú mở miệng.
"Ti- tim!"
"Trái tim?"
Đó là một từ bất ngờ.
Khi tôi nhìn hắn với ánh mắt nguy hiểm đòi hỏi một lời giải thích, chú vẫn tiếp tục nói với vẻ mặt cam chịu.
"Trái tim của Barbarian có giá trị cao."
"Tại sao?"
"Ờ thì, tôi không biết chắc, nhưng họ nói đó là thành phần của một loại thuốc ma thuật mới!"
"Tôi hiểu rồi."
Bây giờ tôi đã hiểu động cơ. Đối với người đàn ông này, tôi chỉ là một Goblin. Rất khó để bắt, nhưng một khi bắt được một con, bạn có thể nhận được phần thưởng lớn.
"Tại sao ngươi lại hành động vào lúc này thay vì lúc ta ngủ?"
"Tôi cũng cần phải ngủ."
Ồ, tôi hiểu rồi.
Vừa ngủ được và vừa kiếm tiền thì có lời hơn chứ phải không. Tôi nghĩ ông chú rất thận trọng, nhưng cuối cùng vẫn mắc lỗi bởi vì lòng tham.
"Tôi đã kể hết mọi chuyện cho anh rồi, xin anh hãy tha thứ cho tôi"
"Tha thứ?"
Thành thật mà nói, tôi không thể nhịn được cười.
Xin lỗi nhé? Anh chàng vừa định moi tim tôi ra để bán làm nguyên liệu bây giờ lại nói thế này sao? Nếu tôi phản ứng chậm một chút, tôi thậm chí sẽ không có cơ hội để cầu xin tha mạng.
"Xin hãy rủ lòng thương"
Vâng, mọi người đều muốn sống. Tôi nên biết trước là mọi chuyện sẽ như thế này. Ít nhất thì anh ấy cũng có thái độ tốt.
Tuy nhiên.
"Ông chú dến lúc ông phải trả giá rồi."
Những kẻ khốn nạn mà tôi ghét nhất là những kẻ thích làm bất cứ điều gì rồi trốn tránh trách nhiệm sau đó, vì thế…
"Tôi sẽ cho anh tất cả những gì tôi có! Ngay cả khi tôi không có nhiều như vậy ngay bây giờ, nếu tôi có thể quay trở lại thành phố "
Tôi không thể tin ông.
Về mặt đó, sự khác biệt giữa anh chàng này và một con Goblin là gì? Tôi sẽ không bao giờ làm bạn với một con Goblin, nhưng anh chàng này ít nhất thì vẫn có một cơ hội. Nhưng anh ta thậm chí còn tệ hơn cả nó.
Tất nhiên, đây chỉ là ý kiến cảm tính và tôi không đưa ra lựa chọn dựa trên cảm xúc của mình.
"Có lẽ sau này tôi sẽ gặp vô số người giống anh. Họ đều nói như vậy. Vậy thì lần nào tôi cũng phải tha thứ cho họ sao?"
Tha thứ là một từ rất đáng sợ. Một quyết định bạn đưa ra với khi trái tim không phòng bị thường sẽ trở thành một nhát dao đâm sau lưng bạn. Tôi hiểu rõ sự thật đó hơn bất kỳ ai.
Vì vậy, lần này tôi cũng không có lựa chọn nào khác. Một sai lầm trong thế giới nguyên thủy này không chỉ làm tổn thương trái tim tôi mà còn đe dọa đến tính mạng tôi.
"Tôi xin lỗi, ông chú ạ. Tôi nghĩ là tôi không thể làm được. Bởi vì tôi đã b·ị đ·âm sau lưng quá nhiều lần rồi."
"Ồ, không! Chắc chắn là không! Tôi khác biệt!"
Nghĩ lại thì, con Goblin cũng nói như vậy.
Vâng, tôi chỉ đang tùy ý diễn giải những gì tôi thấy trong mắt anh ấy thôi. Vậy thì làm gì tiếp theo đây?
Kkkkk.
Tôi dùng cả hai tay nâng cao khiên. Tuy nhiên, không giống như lần trước nhẹ nhàng kết liễu con Goblin, hai tay tôi dừng lại một lúc. Tất nhiên, sự do dự đó không kéo dài lâu. Như thể có một sức mạnh vô hình nào đó đang kéo cánh tay tôi xuống
"Ôi, không, làm ơn!"
Tôi nện tấm khiên xuống hết sức có thể.
Rắc rắc .
Sau tiếng xương gãy, là sự tĩnh lặng buồn bã.
Thành tựu hoàn thành
Điều kiện: Giết người đầu tiên.
Phần thưởng: Tăng vĩnh viễn Mind thêm +1.
Tôi không quay lưng lại với những gì mình đã làm mà thay vào đó chấp nhận nó. Đã khoảng một ngày trôi qua kể từ khi tôi bước vào thế giới trò chơi này.
Tôi đã g·iết ai đó.
Và những gì tôi nhận được là một chiếc búa lớn, giáp vai, giày da, la bàn, dao, đồng hồ bỏ túi, bình nước, ba lô, chăn, một số loại thảo mộc và băng, lọ thuốc, lượng thức ăn đủ dùng trong sáu ngày và 32 viên đá mana cấp 9.