Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 76: Ảo ảnh.
Nhìn thấy một thành phố và một khu công nghiệp hóa, những dấu hiệu của nền văn minh, trên một sa mạc không có gì để làm với thực tế như vậy, đó là một trải nghiệm kỳ lạ. Có lẽ, trên sa mạc, con người và các nền văn minh chỉ có thể tồn tại dưới dạng ảo ảnh.
"Nó trông chân thực như một bộ phim Hollywood!" ông Joseph thì thầm.
Jotaro và những người khác cũng dừng chân lại nghỉ ngơi dưới một mỏm đá lớn, chỉ đù bóng râm che cho họ, mỗi người đều nghỉ ngơi theo cách của riêng của mình, ngồi trên cát và chuyền quanh chai nước mà ông Joseph đưa cho họ.
Điều này cũng là bình thường với Iggy thôi do cả cơ thể của nó được bao phủ bởi một lớp lông dày màu đen và trắng, iggy yêu cầu một lượng nước đủ nhiều để giảm nhiệt cho cơ thể. (đọc tại Qidian-VP.com)
Kakyoin, Avdol, Polnareff và Jotaro lần lượt uống một ngụm, nước trong trai nóng bỏng nhờ việc phơi mình dưới ánh nắng mặc dù lớp vỏ nhôm đã cách nhiệt rất tốt.
Mặc dù làm như vậy có hơi tàn bạo thế nhưng nó là cách duy nhất giúp người phi công khử trùng vết thương, những người lính trong chiến tranh cũng thường sử dụng rượu để xát trùng vết thương như vậy.
Sau khi chăm sóc anh phi công xong, Avdol bắt đầu cởi chiếc áo choàng trắng có hơi ố vàng bởi nắng và mồ hôi của mình ra và quàng nó lên người của phi công.
Con số đó, hai, ẩn chứa một sự chắc chắn về mặt toán học không thể chối cãi. Rõ ràng rượu whisky phải được tiết kiệm để khử trùng cho người phi công.
Họ biết rõ rằng dù có đi bộ bao nhiêu đi chăng nữa, họ cũng sẽ không bao giờ đến gần hơn với thứ mà họ nhìn thấy, và thành phố ảo ảnh đó sẽ biến mất cùng với hoàng hôn.
Một khu du lịch? Cannes? Monaco? Hay Acapulco? Dù nó là gì đi nữa thì nó chắc chắn trông giống như một trong những khu nghỉ dưỡng bên bờ biển thực sự tồn tại trên Trái đất này. Ở đó, có một thành phố. Ở đó, mọi người đã ở đó. Trong các quán cà phê có vị chanh bí lạnh.
Đối với Kakyoin và những người khác, dường như vật thể đó trông giống một đống sắt có thể bay được. Là một phương tiện giao thông, nó thậm chí còn trông giống như một chiếc máy bay.
Một đốm nhỏ như hạt anh túc và thậm chí còn đen hơn cả bầu trời tối không một gợn mây. Thứ đó chắc chắn là một ảo ảnh, hoặc một phần của ảo ảnh.
Thật khó để tin rằng một thứ ta có thể nhìn thấy rõ ràng và sắc nét như vậy lại không có thật. Nhưng nếu điều này không có thật thì là gì?
"Tôi nhìn thấy thứ gì đó ở đằng xa!" Acdol lẩm bẩm, chỉ tay về phía chân trời. Ở đằng kia, dãy nhà lớn chập chờn trong ánh hoàng hôn. Một khách sạn, một tòa nhà chọc trời, những bức tường trống của bến cảng dành cho thuyền buồm.
Chương 76: Ảo ảnh.
Có người từng nói rằng sa mạc là một nơi buồn tẻ. Nó là bất cứ thứ gì kinh khủng nhất, nhưng trên thực tế, khi ở một nơi an toàn người ta có thể thoải mái ngắm nhìn tất cả những địa điểm nổi tiếng nhất thế giới, nhưng không bao giờ có thể hiểu được môi trường tự nhiên như sa mạc.
Họ không biết câu trả lời.
"Nghỉ ngơi một lát không phải tốt hơn sao?" Avdol liếc nhanh một cái nhìn người phi công anh đang cõng ở trên lưng, tình hình thật không ổn một chút nào.
"Đó chắc chắn là một ảo ảnh! Đương nhiên! Đúng là vậy, một ảo ảnh mà ta tự tưởng tượng ra...!" Polnareff thở dài chán nản.
"Chúng ta sẽ sớm chữa trị vết thương cho phi công thôi nhưng tình trạng nhiễm trùng sẽ trở nên trầm trọng hơn!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Joseph lấy đồ đạc của mình ra khỏi túi và bắt đầu sắp xếp chúng trên cát, một ngọn đuốc, một chiếc radio, đồng hồ, một con dao sinh tồn, một chiếc bật lửa Zippo, một tấm bản đồ, một chai nước rỗng, bốn bình nước đầy, một chiếc khăn tay bẩn, sáu khẩu phần thức ăn khẩn cấp, một bình rượu whisky nhỏ và hai quả chanh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau khi đưa chai nước cho Iggy thì cuối cùng cái chai cũng đã cạn sạch. Con c·h·ó sọc đốm đó, với đôi mắt mở to, dường như vẫn còn thòm thèm và muốn uống thêm nước, mày là cái thứ uống nhiều nhất rồi đó.
Kakyoin với khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt đẹp rất hợp với đôi môi mỏng, nhợt nhạt đến mức gần như trong suốt. Cơ thể mảnh khảnh của cậu liên tục run rẩy, cậu học sinh phải cố gắng lắm mới đứng vững được.
"Đi nào. Chúng ta không thể lãng phí thời gian...!"
Thay vào đó, giờ họ không biết mình đang ở đâu. Chắc chắn là ở đâu đó ở Nubia, trên sa mạc Sudan. Nó đã được đánh dấu rõ ràng trên bản đồ Châu Phi mà ông Jospeh mang theo.
Kakyon quay mặt đi và không dám nhìn cảnh tàn nhẫn này, tiếng rên yếu ớt và đau đớn của người đàn ông là âm thanh duy nhất vang vọng khắp cả không gian trống vắng chỉ có bầu trời và cát này.
Vì vậy, mọi việc cứ theo cách này, chúng ta sẽ phải đợi đến sáng mai thì mới được uống nước, hoặc dùng chanh!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Đi, nhưng đi đâu? Theo hướng nào? Chúng ta sẽ tiếp tục đi bộ trong bao lâu? Như để xua tan những nghi ngờ đang vây lấy mình, Kakyoin đứng dậy, giũ cát khỏi quần.
Hay là bị ảo giác rằng:
Tuy nhiên, ngay sau đó, vật đó bắt đầu di chuyển một cách kỳ lạ như một ảo ảnh và bắt đầu tiến gần về phía họ. Lúc đầu chậm, gần như không thể nhận thấy, sau đó vận tốc của nó nhanh dần cho đến khi đạt tốc độ của một chiếc máy bay.
Thứ đó là một chiếc tàu chở dầu. Một con tàu chở dầu có kích thước khổng lồ chở đầy hàng hóa.
"Không. Nghỉ ngơi sẽ chẳng dẫn đến kết quả gì! Tốt nhất là cứ tiếp tục đi miễn là chúng ta vẫn có thể đi bộ. Chúng ta sẽ nghỉ ngơi sau!"
Nhờ có sự chuẩn bị chu đáo từ trước mà mọi người vẫn không phải quá lo lắng về vấn đề nước cùng với lương thực, chiếc xe địa hình của cả hội đã hỏng và c·h·ế·t máy ngay vào đêm hôm qua.
"Tôi đọc được trong một cuốn sách rằng ở sa mạc, khi thời cơ đến, bạn sẽ nhận thấy thứ gì đó giống như một ngọn lửa rực rỡ trong tầm nhìn của chính mình. (đọc tại Qidian-VP.com)
"C·h·ế·t tiệt! Lại nữa à! Lần này sẽ là gì?"Polnareff nói với vẻ mặt căng thẳng.
Và vì vậy, khi bạn gặp khó khăn trong việc phân biệt ảo ảnh với thực tế, thì bạn đã xong! Nhưng chúng ta chưa có bất kỳ ảo giác nào!"
"Bây giờ chúng ta có thể xử lý được, nước và thức ăn nếu như dùng tiết kiệm có thể duy trì 3-4 ngày liên tục!" ông Joseph, mở to mắt nhìn họ, cao giọng như thể đang khích lệ.
Nó hỏng cũng là điều thất nhiên, cả hai bánh sau đều phải làm việc quá tải, cộng thêm sự phá hoại bất chấp từ Geb.
Những người khác bắt chước cậu ta. Vào lúc đó một khung cảnh lạ thường hiện ra trước mắt họ. Ở một bên của ảo ảnh có cái gì đó mỏng manh hiện ra.
Dù đó là gì đi nữa, nó dường như mong muốn vượt qua ranh giới giữa thế giới thực và thế giới ảo ảnh. Đó có phải là ảo ảnh mà mọi người thưởng khao khát giờ đã trở thành hiện thực?
Anh chàng phi công b·ị t·hương nặng do vụ rơi máy bay, kết hợp với việc nằm phơi nắng quá lâu trên sa mạc giữa cái nóng khủng kh·iếp đã khiến cho anh ta bị ốm.
Dù sao đi nữa, đối với những cái miệng khô khốc đó, vài giọt nước nhỏ giọt còn đọng lại ở đáy chai giống như một điều may mắn.
Người phi công vô tội đáng lẽ đã được điều trị tốt hơn, họ có thể gọi cả đống thức ăn ngon như gày quay hay gì đó ở trên bàn.
Hơn hết thì ai nấy đều đã thấm mệt rồi.
Kakyoin và những người khác gật đầu mà không nói một lời.
"Tôi nói một tí được không?"Polnareff nói, hướng ánh mắt thắc mắc về phía ông Joseph.
Trên bản đồ, ngay cả đối với sa mạc cằn cỗi đầy cát đó, cũng được đánh dấu một loạt điểm: Làng, tàn tích linh thiêng và ốc đảo, nơi chắc chắn có những hồ nước ngọt ngào và trong vắt. Tuy nhiên, không ai biết họ đang ở đâu nên có bản đồ cũng không giúp ích được gì nhiều.
Trong hai ngày qua, Kakyoin và những người khác đã nhìn thấy những ngọn núi tuyết, hồ lớn, rừng lá kim và những thành phố lớn nơi có những tòa nhà chọc trời mọc lên.
Nhưng nếu cứ sử dụng vô tội vạ như thế thì lượng nước họ mang theo hoàn toàn là không đủ để cung cấp nước cho những cơ thể khô héo giống như bọt biển, dù là cho con c·h·ó hay cho những người đàn ông.
Nếu không phải họ đã bị kẻ thù tấn công ở giữa chừng và chiếc xe buggy trên cồn cát đã bị phá hủy, lúc này lẽ ra họ đang ở trong một khách sạn ở Aswan, được tắm và uống Ginger Ale.
Ai đó sẽ đến giải cứu chúng ta, nhìn thấy nơi sinh của chính bạn, một đoàn người du mục, một ốc đảo... Những hình ảnh không tồn tại do tâm tạo ra.
Quả thực, ngoài hình dáng, nó chẳng giống một con tàu chút nào.
"Đây là tất cả những gì chúng ta có, nếu cứ tiếp tục như thế này thì đúng là một tình trạng đáng lo ngại, ngay cả khi người ta nói rằng một người đàn ông trưởng thành có thể chịu đựng được 19 giờ mà không uống nước.
"Cậu đang ở trong thời điểm nguy hiểm, vết thương có thể uống ván và cậu sẽ bị liệt cả phần đời còn lại nếu không được cứu giúp kịp thời! Nhưng chúng ta cần nó lòng tin, ta từng nghe được một câu nói như thế này, nỗi đau của ngày hôm nay sẽ là niềm vui của ngày mai!" ông Joseph cố giúp người phi công bình tĩnh lại
"Cẩn thận, nó đáng đến, mọi người nằm Xuống Đất!" ông Joseph hét lên.
Trong hai ngày nay, Kajyoin và những người bạn của cậu bắt khơi dậy một mối nghi ngờ bị đè nén sâu trong tâm trí: chúng ta sẽ đi bộ được bao lâu?
"Câu nói đó đến từ nước nào? Mà không ngờ ông già cũng biết mấy câu như thế này! Không phải bịa đấy chứ?" Jotaro quay mặt đi rồi lạnh lùng hỏi Joseph.
Người phải xin lỗi là ta mới đúng, nếu không phải vì nóng lòng đưa Iggy tới đây thì cậu đã không gặp phải truyện đáng buồn như vậy!" ông Joseph nói với giọng hối hận, ông ta bắt người phi công ngồi xuống và rút một chai rượu whisky từ trong túi quần của ông ta.
Chúng ta sẽ còn đi bộ được bao lâu? Chúng ta có thể tiếp tục đi mà không cần ăn uống. Nhưng được bao lâu? Như thể đoán được câu hỏi của Jotaro, ông Joseph đột nhiên nói lớn:
"Tôi hiểu cảm giác của cậu! Thực sự là những vết thương rất đau, chúng còn đang bị thiêu đốt dưới ánh nắng mặt trời, nhưng hãy kiên nhẫn!
"Ông Joestar... cứ bỏ tôi lại ở đây đi! Hay tiếp tục hành trình này, đừng vì một người ngoài cuộc như tôi mà bỏ lỡ thời gian quý báu! Nhưng làm hơn hãy thay tôi chăm sóc gia đình của mình!"anh phi công nở một nụ cười cay đắng trên khuôn mặt bị thương nặng của mình.
Họ đang đổ thẳng rượu whisky vào vết thương trên lưng và mặt của anh chàng phi công, trông nó có vẻ hơi tàn bạo.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.