Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 91: Sống sót.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 91: Sống sót.


"Ông có tin không nếu chúng tôi nói với ông rằng... chúng tôi đã bị một đoàn tàu ma đuổi theo?"

Con người chỉ biết đến sa mạc khô cằn, và khi tìm thấy sự yên bình của ốc đảo, họ sẽ nhanh chóng xây dựng một ngôi làng ở đó. Rõ ràng, ta có thể ví cơ thể con người như một động cơ, vậy thì nước là nhiên liệu để động cơ đó hoạt động.

"Đó là một loại thuốc kỳ diệu do chúng tôi tạo ra, công dụng của nó thật tuyệt vời! Đó là lý do tại sao chúng tôi vẫn tiếp tục làm nó trong một trăm năm nay! Nhân tiện, nó được lấy từ đám thằn lằn sa mạc! Muốn thêm một chút không?"

Những ngày dài lang thang giữ sa mạc, bằng một phép lạ nào đó mà chúng tôi đã trụ vững! Chúng ta đã phải đối mặt với c·ái c·hết với sự quyết tâm và chúng ta không thể phàn nàn về kết quả, tôi chắc chắn!

Ông già gật đầu nhẹ để ra hiệu đồng ý và gọi Jotaro và những người bạn đồng hành của mình đến sưởi ấm bên đống lửa.

"Họ không nói một lời nào!" Polnareff nói, anh chàng người Pháp thận trọng quan sát cảnh tượng trước mắt họ.

Chiếc lưỡi cong khô quắt như thịt hun khói của họ như được tái sinh với cảm giác thích thú vượt xa khẩu vị. Trong chớp mắt, như thể có phép màu vừa ghé ngang qua, họ lấy lại sức lực về thể chất và tinh thần, giống như cách cỏ héo úa hồi sinh sau khi được tưới nước.

Ông già lại nói tiếp:

"Đó là thuốc!" ông già trả lời, rồi cười lớn trước gương mặt nhăn nhó như đớp phải con ruồi của tay người Pháp hoặc cũng có thể là do uống nhầm nước nước sông Seine.

"Uống nó đi, các vị sẽ thấy khỏe hơn!" ông già làng với làn da nhăn nheo mỉm cười nói, đưa cốc nhôm cho Jotaro và Polnareff.

Cuộc sống ở ngôi làng này dường như không khác mấy so với thời tiền sử. Cảm giác như họ đã cố tình sống ở thời kỳ đồ đá, ngăn cản sự tiến bộ tiếp cận tới nơi này.

"Này, này, thứ này là cái quái gì vậy?! Thật là kinh khủng!"

Và Hoàng tử bé cũng không phải là ảo giác!

Trong khi Hoàng tử bé nhìn về hướng của nhóm Jotaro, cậu ta vộ vàng chạy qua bên này rồi trượt xuống cồn cát, nói với Jotaro bằng một ngôn ngữ lạ và khó hiểu.

"Có vẻ như Absalom không có ở đây!" Polnareff thì thầm vào tai Jotaro.

Chương 91: Sống sót.

Ông già, thích thú, phá lên cười như sấm. Đến lúc đó, ánh mắt thận trọng của những người dân trong làng cuối cùng cũng dịu lại.

Thịt cừu nướng mà người dân địa phương mang đến cho họ cực kỳ ngon. Jotaro thấy nó có vị mà không thứ gì có thể sánh bằng, cậu ta nghĩ nó thật tuyệt.

Nấu ăn chắc chắn là một niềm vui, nhưng nước của ốc đảo này, nước tràn ngập, thẩm thấu vào trong cơ thể khô héo và bỏng rát của họ.

Jotaro và Polnareff nhìn xung quanh: những người dân da ngăm, mặc áo dài trắng và đặc biệt ít nói. Họ có vẻ bận tâm và đồng thời ngờ vực với những kẻ ngoại lai viếng thăng làng của mình một cách bất ngờ và đường đột như thế này. (đọc tại Qidian-VP.com)

[Đấy, giờ thì tôi bắt đầu có ảo giác thính giác!] Jotaro buồn bã nghĩ, nhắm mắt lại. Nhưng đó không phải là ảo giác thính giác.

"Nhưng hãy nói về chuyện của các vị! Làm sao hai người lại đến được nơi này? Các bạn đã hết quần áo phù hợp để băng qua sa mạc hay bạn đã đi quá xa khi dắt c·h·ó đi dạo?"

Ngọn lửa trại đổ bóng tối sâu thẳm lên khuôn mặt họ, càng làm tăng thêm bầu không khí thận trọng. Jotaro nghĩ rằng bất kỳ ai đã sống lặng lẽ và lâu dài ở một nơi khắc nghiệt như sa mạc, cuối cùng, chắc chắn sẽ phải mang một biểu cảm như vậy.

Xếp hàng ngồi quanh đống lửa, các đồ dùng nhà bếp: cốc và bát nhôm cho thấy sự tiến bộ ít ỏi đã ảnh hưởng đến cuộc sống ở làng như thế nào.

Jotaro, Polnareff và Iggy đang ăn uống say sưa, và trong chốc lát đã phục hồi được sáu mươi phần trăm năng lượng của họ, trước đó đã ở mức giới hạn.

[Không, không thể tin được! Hoàng tử bé đã xuất hiện! Ông già đã cảnh báo rằng những n·ạn n·hân của sa mạc, trước khi c·hết, bắt đầu có ảo giác... vậy thì c·ái c·hết của mình đã đến chưa? Hoàng tử bé đã xuất hiện! Và không chỉ vậy, cậu ấy trông rất giống với hình minh họa trong sách!]

Jotaro cố nhấc mí mắt nặng nề và mệt mỏi của mình lên và hướng mắt l·ên đ·ỉnh đồi. Có một cậu bé nhỏ ở trên đó.

Ngay sau đó, ông già, bối rối, nhìn Iggy, đang nhai xương cừu dưới mái hiên của một ngôi nhà xây thô sơ:

"phải, tôi đã nghĩ đến việc nói, "hãy nhìn kỹ và xem bạn có thích khuôn mặt này không, chúng tôi không có ý định gây hại"" Ông già dịch những gì Polnareff nói sang ngôn ngữ địa phương. Trong số những người dân làng có tiếng cười khẽ.

Mỗi người cầm cốc của mình và nhìn nhau, nhét đầy miệng thứ chất lỏng xám đặc đung đưa đọng lại ở dưới đáy cốc. Ngay lập tức, Polnareff nhổ nó ra và hét lên:

"Chúng tôi đã đến đây để tìm một người bạn sống ở đâu đó trong sa mạc này! Nhưng trên đường đi, xe của chúng tôi bị hỏng và sau đó chúng tôi cũng bất ngờ gặp phải một cơn bão cát. Chỉ vậy thôi!"

Vào khoảnh khắc đó, Jotaro có cảm giác mơ hồ như bị chạm vào bởi những ngón tay run rẩy. Hoàng tử bé mà Jotaro tưởng tượng hóa ra lại là một chàng trai du mục đang trên chuyến hành trình khám phá khắp sa mạc.

"Ừ, có vẻ như vậy!" Jotaro lẩm bẩm.

Tôi sẽ khó chịu nếu tên khốn đó, Absalom, chiến thắng. Tôi sẽ khó chịu nếu chúng tôi không đến được Dio. Và tôi sẽ tức giận một cách mất kiểm soát và điên loạn nếu tôi không cứu được mẹ tôi khỏi c·ái c·hết. Nếu tôi có bất kỳ hối tiếc nào ... không, tôi chỉ hối tiếc rằng tôi không thể cứu mẹ tôi. Tôi không còn sức để đứng nữa. Tôi thực sự xin lỗi mẹ nhưng, thế là hết...]

"À, một người bạn!" Ông già dịch sang ngôn ngữ địa phương những gì Jotaro nói với dân làng, rồi quay lại nhìn anh ta với vẻ mặt vui vẻ.

Thứ nước đó là một món ngon độc đáo. Không có nghệ thuật ẩm thực cầu kỳ nào trên thế giới có thể sánh được với sự tuyệt vời của nó.

"Tôi không nhớ nước lại có vị ngon đến như vậy! Tôi có thể uống mãi mà không cảm thấy chán! Nếu có ai đến gần tôi và nói đùa rằng nước trong ống dẫn nước bị thối, tôi sẽ đánh cho hắn ta một trận nhừ tử!" Polnareff thốt lên, khi anh xúc động nhìn chằm chằm vào chiếc bát nhôm đầy ắp. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngay cả thiên nhiên nơi sa mạc cũng không hoàn toàn muốn g·iết c·hết những con người sống ở nơi đó, các ốc đảo đã cho thấy sự tử tế của mẹ trái đất với loài người.

Ai biết có bao nhiêu nơi như thế này trên thế giới? Những nơi không có gì tồn tại ngoài những người đàn ông sinh sống!" Chỉ cần nghĩ về điều đó một lúc và nhiều người khác sẽ hiện ra trong đầu.

Đó là lý do tại sao khi các n·ạn n·hân của sa mạc đến được với những ốc đảo, họ ngay lập tức hồi phục sức sống đã bị bòn rút trên khắp cuộc hành trình, tình trạng sức khỏe, tinh thần bỗng tức khắc trở lại bình thường.

"Yare yare... choáng váng!" Nói xong những lời này, Jotaro ngủ th·iếp đi, nhưng sau một lúc phơi mình dưới chân cồn cát vàng, cậu ta nhận ra, với tầm nhìn hạn chế của mình, rằng có thứ gì đó đang di chuyển ở đằng xa.

"Chắc chắn rồi!" đó là câu trả lời lạnh lùng của ông già, một đoàn tàu ma còn là thứ khá bình thường khi con người ta gặp ảo giác ở trên sa mạc, chính vì điều này nên già làng cũng không lấy làm lạ từ những thứ hai người kể.

"Absalom!"

Trong trường hợp này, ngay cả Jotaro, Polnareff và Iggy cũng không phải là ngoại lệ, khi thấy rằng họ sắp c·hết khát. Người du mục phát hiện ra nhóm của Jotaro đã nhanh chóng quay lại để báo cho những người dân làng sống ở ốc đảo gần đó.

"Giống như thời gian đã dừng lại ở thời tiền sử! Họ có nước, thức ăn và nhà cửa, nhưng mọi thứ khác chỉ là cát!

Sau khi nghe xong câu trả lời của Jotaro thì có một sự náo động không nhỏ trong số tất cả dân làng, họ giống như biết gì đó về cái tên này.

Jotaro và Polnareff ngồi cạnh vị già làng. Tất cả đều ngồi quanh đống lửa, vẫn nhìn những người mới đến không may mắn với vẻ nghi ngờ.

Nhưng cậu ta không thể không đồng ý với Polnareff: (đọc tại Qidian-VP.com)

"Không, không, tôi ổn! Tôi không muốn nghe thêm lời nào nữa!" Polnareff nói, vẫy tay và cắt ngang lời ông già. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Về vấn đề đó, họ thậm chí còn không có điện!" Jotaro nói thêm với cái giọng gay gắt, có vẻ như cậu ta không thích Polnareff châm trọc những vị ân nhân đã cứu mạng họ.

Đó là gì? Một loại phong tục nào đó để vinh danh những người đã ngã xuống trong sa mạc hay họ chỉ đơn giản là tụ tập quanh đống lửa?

"Nếu hắn sống ở đây, hắn đã không cho chúng ta nước và thịt, hắn có thể g·iết chúng ta ngay tại chỗ!"

"●☆◆✽○▼□ ★ ��△◎■◇▲...?"

"Làm sao ai đó có thể sống trong điều kiện như vậy? Không có ô tô, không có điện thoại, không có máy giặt hay bếp gas! Không có dấu hiệu nào của nền văn minh!" Polnareff ghé vào tai Jotaro và nói với giọng nhỏ nhất có thể.

"Một lời cảm ơn có vẻ là điều ít nhất chúng ta có thể làm... Mọi thứ đều ngon! Nhờ có ông, chúng tôi đã thoát khỏi c·ái c·hết đang đến cận kề!"Jotaro quay sang già làng, người duy nhất có thể nói tiếng Anh (ông học được trong Thế chiến thứ hai) đã cảm ơn ông một cách chân thành.

"Các vị muốn gì, đã hơn năm năm rồi kể từ lần cuối cùng có người nước ngoài đến thăm chúng tôi!" ông già nói, quay sang nhìn những người hàng xóm.

Phải mất ba mươi phút đi bộ sau cồn cát, nếu nhìn từ phía xa xa trên những cồn cát đó có thể nhìn thấy bóng hình nhỏ bé ở đằng xa. Jotaro, Polnareff và Iggy được đưa đến ngôi làng và ở đó, họ vét hết chút sức còn lại hòng uống lấy uống để những ngụm nước sạch ngọt lịm và tươi mát, vừa được bơm từ một cái giếng đá cũ. Dân làng cố ra hiệu bảo họ uống chậm lại nhưng họ không nghe lời khuyên mà vẫn tiếp tục uống. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Đối với mọi người, trông các vị thật khác thường đến mức không thể nào mà khác hơn được! Các vị sẽ cảm thấy phiền nhưng hãy kiên nhẫn, vì đây là một ngôi làng chưa văn minh và chẳng có gì xảy ra cả!" Già làng lại nói tiếp.

[Chúng ta đã thoát!

"Và người bạn này được gọi là gì?"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 91: Sống sót.