Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 9: Con người?

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 9: Con người?


“Đâu phải ai cũng ăn được nhưng món xa xỉ này, hahaha” Anh Dũng phụ họa thêm.

Mỹ Linh và Anh Dũng không kìm được mà bật cười. Mạnh Tiến xấu hổ, vô thức đưa tay gãi gãi đầu.

“Có kẻ đến” Mỹ Linh bỗng thốt lên.

“Thật thơm.”

Đang ngồi trải từng tấm lá mượt, sạch sẽ lên mặt tảng đá phẳng, Nguyệt Thủy nghiêng đầu, đối Anh Minh hỏi:

Giờ đây bốn người con lại, trừ Mỹ Linh đã quan sát từ trước. Trên mặt họ đều ẩn hiện chấn kinh cùng sửng sốt trước hình dáng của ba thân ảnh.

“Nhưng họ đâu biết, sẽ không có cơ hội gặp những đứa con bé bỏng nữa, không bao giờ.”

Mỹ Linh tiến gần, nói:

XỤC XỤC!

“Cái gì!” Mạnh Tiến ngờ ngực một giây, giật mình bật dây, đang chuẩn bị bành chướng thân thể, thì bị Mỹ Linh ngăn lại.

Con thú dữ to hơn nhiều so với dự đoán năm người, chỉ chiều dài thân thể thôi cũng chiếm chọn chiều rộng ngôi nhà, tính từ phần đầu đến phần mông.

Ngồi lên trên rìa tảng đá, hắn vuốn đẫm mồ hôi trên mặt, thở phào:

“Thịt vốn dĩ có màu trắng hơi xám, còn việc nó màu, thì do protein máu tạo thành.”

Giống với sinh vật nam giới, ở giữa cằm đính một viên đá màu hồng nhạt lộng lẫy.

Còn lại, một cô bé nhỏ tuổi, dáng điệu rụt rè, nắm chặt tay người nữ giới và núp đằng sau lưng.

“Đem đặt nơi đấy, ngay chỗ đất trống mà có ba chùm có tụ tọp với nhau đấy.”

Nàng chuyển sang Mạnh Tiến:

“Hóa ra mày cũng là một người có cảm xúc đấy chứ.”

Mỹ Linh phát giác mặt nước nóng tràn ra.

“Tối nay, chúng ta sẽ bữa ăn thịt của động vật hành tinh khác, ừm, phải nói là thiên hà khác luôn ấy.”

Mạnh Tiến vẫn chưa hiểu lắm, nhân cơ hội hỏi tiếp:

Anh Dũng bỗng lên tiếng:

Ngồi ngả về sau, Mạnh Tiến thất vọng:

Mạnh Tiến hất mũi, ngửi ngửi nói:

Sinh vật nam giới này, thân hình to lớn dưới làn da ngả vàng, cùng khuôn mặt chững chạc phủ trên đầu mái tóc lục ánh và đôi mắt thâm xám.

“Thơm thế này, thịt chắc không có độc đâu ha” Hắn cười cười.

“Tao vốn dĩ luôn có cảm xúc” Anh Minh thản nhiên nói.

Giải thích xong xuôi, hắn nhìn bốn người còn mê mang không hiểu hết, đành thở dài, nói:

Sau đó, nàng nhìn về hai người Anh Minh và Nguyệt Thủy:

“Mày nghĩ cuộc sống năm người bọn mình về sau như nào?”

...

“Thường thì mọi chất độc sẽ bay hơi ở nhiệt độ cao, phần lớn chúng đều là phi kim mà, và nếu ở trong đồ thực phẩm mà có độc, luộc lên, nó sẽ bài tiết ra ngọn nước.”

Nghe được câu hỏi, ba ngườ Mạnh Tiến, Anh Dũng và Anh Minh bỗng trở nên nặng nề. Bởi nếu là sinh vật chủ, bọ họ không biết đối phó sao, nếu bọn chúng nảy sinh ác ý với năm người.

Hai tay cầm bát đọng thịt, Mạnh Tiến chưa ăn vội, vui vẻ so sánh:

“Đúng là thịt của thú hoang, mùi tuy thơm, nhưng ăn rất hăng, vị thì giống chút thịt cừu, bở bở và không thấy có độc, ăn tạm được.”

“Đúng nè, máu của tao không còn màu đỏ nữa, nó chuyển sang màu cam, có hơi sắc vàng nữa.”

“Chẳng lẽ nhóm lửa quanh bề mặt tảng đá à? Nhìn độ dày tảng đá nè, phải mất bao lâu mới truyền đủ nhiệt làm chín thức ăn bên trong.”

Mệt mỏi rã người cộng thêm lời lải nhải bên tai, khiến Mạnh Tiến nhức đầu, khó chịu, đành phải gật gật đầu, hứa hẹn tý nữa làm.

“Chắc vậy.”

Cơ hội nghỉ ngơi đã đến, Mạnh Tiến rút hết sức lực, vác tảng đá nhanh bước đến, đặt xuống ngay vị trí đã định sẵn.

Mỹ Linh trầm ngâm một hai, nói:

“Sao lại do máu?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Năm người ánh mắt ngưng kết, tập trung đến hướng phát ra tiếng động.

Mỹ Linh nhẹ nhàng bước đến gần hai người, phía sau nàng là thân thể khổng lồ Mạnh Tiến, đang cực nhọc vác một tảng đá to, có hình giống chiếc nồi rỗng lớn.

Bữa ăn tối đầu tiên khi xa nhà, năm người dẫn những câu chuyện hay, cố gắng đánh quên đi nỗi buồn sâu trong người, thay vào đó những nụ cười phấn chấn, chuẩn bị cho cuộc sống mới.

Mờ ảo ba thân ảnh bước ra từ trong màn đêm, du nhập vào ánh sáng ngọn lửa.

Anh Dũng nhí tâm kính một cái, giải thích ngắn gọn:

Ánh mắt nàng hạ buồn, cười giễu:

“Để vận mệnh tự chỉ dẫn vậy.”

Ba người Anh Minh nghe vậy, lần nữa chuyển ánh mắt, rơi vào ba thân ảnh.

Ba người Mỹ Linh, Nguyệt Thủy và Anh Dũng, có vẻ khó giữ bình tĩnh được, mà chưa mất tám giây, số lần nuốt ngụm nước bọt đã vượt qua hai lần, cho thấy họ đang rất căng thẳng.

Đặc điểm kỳ lạ, giữa cằm sinh vật nam giới được gắn một viên đá lung linh màu xanh lá, long lanh phản xạ ánh lửa.

Nàng vội vàng thúc dúc:

“Tám phần là ăn bình thường, hai phần là sơ biến qua mới ăn được, có thể sẽ đau bụng lần đầu khi ăn nó.”

Nàng thở dài một hơi, ngửa mặt ngắm nhìn trời hồng, lẩm bẩm:

“Tất nhiên rồi” Mỹ Linh chất vấn:

“Để tao xem thịt và phần nước nó nào” Anh Dũng khống chế chiếc bát gỗ, múc đầy nước lẫn thịt đến trước mặt mình.

Tâm trạng nàng bỗng suy sụp, đau khổ, không kìm được nỗi nhớ thương về bố mẹ về Trái Đất.

XOẠT!

“Khác nhau chứ” Anh Dũng thản nhiên đáp:

“Thật?” Nguyệt Thủy mỉm cười hỏi đùa.

“Từ ‘Kẻ’ mà mày dùng, đừng nói thứ đến là sinh vật chủ hành tinh sao?”

Anh Dũng phân tích nói:

Con người! (đọc tại Qidian-VP.com)

Hẳn là ăn được... Suy nghĩ vừa dứt, Anh Dũng cẩn thận chọn miếng thịt nhỏ nhất, to bằng đầu ngón tay, chậm rãi đưa vào miệng.

Cả năm người, ai lấy vô cùng lo lắng, hồi hộp và cầu mong mọi thứ an toàn, không đem lại nguy hiểm đến với mọi người.

“Được” Mạnh Tiến và Anh Dũng đồng thanh.

“Việc mổ xẻ con thú, không ai khác chính là mày, Anh Dũng, năng lực mày quá hữu dụng cho công việc này rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Do thịt được nung quá lâu nên rất bở, Anh Dũng chỉ nhai đúng ba lần, sau đó nuốt xuống bụng.

...

“Bọn mày thử cắt máu mình ra thì biết, tao chắc sẽ không còn là màu đỏ tươi nữa đâu.”

Năm người ngồi chung quanh.

Không nói lời nào, Anh Dũng điều khiển tay vô hình, nắm lấy đuôi củi, rút bớt ra phân nửa, nhúng xuống hố đất bột đã đào sẵn.

Nàng bảo:

Câu hỏi đánh thẳng nội tâm ba người Mỹ Linh, Anh Minh và Nguyệt Thủy. Từ đầu họ đều thắc mắc về sắc màu của thịt, chỉ là do quá nhiều sự việc cần giải quyết nên đã lơ quên mất.

Chép miệng một cái, hắn nêu ra cảm nhận:

Trời đã đổ tối, màn đêm xanh thẳm như đáy đại dương, thắp sáng vô vàn vì sao lấp lánh rực rỡ y hệt dòng sông sáng.

Nguyệt Thủy đưa tay vuốt bỏ giọt nước mắt, hít một hơi, cố gắng ổn định tinh thần.

Giọt nước mắt long lanh động trên hàng mi Nguyệt Thủy, tựa như sắp sụp đổ, nhất thời tràn ly xuống bờ má.

Hắn nắm cây dao găm gần đó, rạch nhẹ phần đầu ngón trỏ, trông thấy dịch máu màu cam tươi chảy ra.

“Đừng lo lắng, mọi thứ sẽ ổn thôi.”

Mỹ Linh đứng im tại chỗ, nhìn một vòng, tìm kiếm nơi hợp lý, tý dùng để đun nấu và kèm theo không có hỏa hoạn khi bị xén lửa lan ra.

“Thịt không ngon lắm, tệ, thà làm đĩa thịt lợn luộc còn ngon hơn.”

“Chắc bố mẹ năm đứa mình lo lắng lắm. Hẳn giờ họ đang cùng cảnh sát bận rộn tìm kiếm bọn mình từng chỗ một.”

“Anh Dũng rút bớt củi ra đi, thế đủ rồi, tích trữ, để tý nữa bọn tao đun nước nóng.”

Hắn vội chuyển chủ đề:

“Thật to lớn.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Mạnh Tiến phấn kích, cười lớn:

“Với mùi vị của nó, tao nghĩ nên bỏ nước canh sang một bên. Nó sẽ rất kinh đấy.”

Nhận được câu trả lời, Nguyệt Thủy hối hận khi lại đi hỏi một kẻ hững hờ, tẻ nhạt và sống nội tâm như Anh Minh.

“Để xem nào, thịt của sinh vật ngoài Trái Đất, của hành tinh khác sẽ như nào.”

Nhìn qua ba thân ảnh có ngoại hình khá giống con người, năm người Mỹ Linh dừng như phỏng đoán đôi chút, rằng đây là một gia đình nhỏ của sinh vật hành tinh này.

Điều khiển bốn cánh tay vô hình, Anh Dũng múc cho bốn người, bốn bán đầy thịt và không nước.

Nhìn một hồi, hắn nghĩ nghĩ vài giây, nói:

Anh Dũng bình thản đáp:

“Trước hết bọn mình phải kiểm tra, thịt con thú có ăn được không?”

Bốn người đều nảy sinh một ý niệm y hệt nhau, vô thức nhìn nhau một cái, đều mang theo khó tin nổi.

“Sao mày không biến lớn? Vác cho dễ, trông vất vả không kìa.”

Thân ảnh cao dáo nhất, ngoại hình khá giống nam giới ở độ tuổi bốn mươi của Trái Đất.

“Sao lại luộc?” Nguyệt Thủy hỏi.

“Đã hiểu” Mạnh Tiến gật đầu, hưng phấn nói:

Nàng vươn tay, chỉ tới một khu trống, ít cỏ, ngoài vơn vơn vài chùm cỏ nhỏ, dấu hiệu của sự c·h·ế·t cháy.

“Mày cùng tao phối hợp, đi tìm hòn đá có lõm rộng, dùng để đun nấu.”

“Họ không phải con người, hãy nhìn khuôn mặt họ.”

Mạnh Tiến trầm tư một giây, nói:

Nguyệt Thủy lườm ánh mắt, khinh bỉ:

“Nữa á?” Mạnh Tiến hơi xửng vửng, tý gục ngã xuống đất.

...

“Vậy sao? Hahaha” Mạnh Tiến xấu hổ bật cười.

“Tại sao máu của chúng ta hay sinh vật ở Trái Đất có màu đỏ, do nguyển tử trong hồng cầu phản xạ nhạy với sắc tố đỏ trong ánh sáng.”

XOẠT XOẠT XOẠT!

“Chút nữa, mày lấy mấy tảng quá chỗ gốc cây đằng sau ngôi nhà, đeo kê bốn hướng, để lấy khoảng trống đốt củi.”

Ở bên, bốn người tập trung quan sát, chỉ cần Anh Dũng có phản tác gì, lập tức hỗ trợ, cứu chữa.

Anh Dũng điều khiển con dao găm, rạch một đường dài dưới lớp lông khá ngắn, hiện ra lớp thịt nạc màu vàng nhạt còn động lại ít rịch máu vàng ánh từ từ tràn ra.

Ánh lửa phấp phới bền quanh mặt đá, dòng nước đang sôi rình rịch, tỏa lên hương thơm bát ngát mùi thịt.

“Hai đứa mày ở lại làm dung cụ bát đũa từ các đồ vật tìm ở bán kính năm mươi mét quanh đây đi.”

“Sao thịt lại có màu vàng nhỉ?”

Cứt đôi miếng thịt từ trên không, hắn ngửi thấy mùi thơm lồng pha lẫn vị ngọt của thịt. Chăm chú thấy bên trong thịt khá bồng bầy, chẳng khác gì thịt ở Trái Đất.

Sinh vật nữ giới tương đối xinh đẹp, được phối hợp giữa mái tóc dài màu lam và đôi mắt lục bảo càng khiến vẻ đẹp nổi bật hơn.

“Không ngon, mà mày là đứa ăn nhiều nhất đấy. Gộp số phần bốn đứa bọn tao cũng chỉ hơn nửa số thịt mày ăn.”

Cô bé có vẻ ngoài được hưởng nét xinh đẹp từ người nữ giới, mang màu tóc và màu mắt của người nam giới. Chỉ khác lạ với hai người, cô bé không sỡ hữu viên đá nào ở dưới cằm.

“Khác nhau sao?” Nguyệt Thủy lườm hỏi.

“Cuộc sống sau này?” Anh Minh khựng mài rũa cây đũa một hai giây, rồi lại tiếp tục làm, nói:

Nhận thấy cảm xúc khác thường từ Nguyệt Thủy, Anh Minh ngẩng mặt, nhìn một hồi, rồi nhẹ nhàng vấn an:

“Nếu phần thịt con thú có chất bài xích với con người, thì muốn ăn, phải sơ biến qua, thanh lọc chất độc rồi mới nấu chín mà ăn, còn bình thường thì, nướng lên là ăn tốt.”

“Vậy, lần nữa chúng ta chia nhiệm vụ chuẩn bị bữa ăn” Mỹ Linh suy tính một trận, nói tiếp:

“Bọn mày làm xong hết chưa thế?”

Mỹ Linh lắc lắc đầu:

“Công nhận, sức ăn mày lớn thật, là do năng lực của mình hả?” Anh Dũng khiếp sợ đánh giá.

Hắn trợn mắt kinh ngạc, thốt lên:

“Nếu để so sánh với sư tử hoặc hổ, thì đúng thật là con thú này to lớn hơn nhiều.”

“Nhưng làm sao để biết chất thịt con thú không có độc?” Mỹ Linh hỏi.

Nguyệt Thủy mang theo nghi vấn:

Ba người Mỹ Linh, Anh Minh và Nguyệt Thủy tất nhiên sẽ không nghe dại theo, làm tổn thương bản thân. Nhưng Mạnh Tiến có vẻ tay nhanh hơn não đôi chút.

Bị hỏi liên tục, Anh Dũng không khó chịu, bình thản, cẩn thận giải đáp:

Nàng nhìn sang Anh Minh, khẽ cười:

“Mệt c·h·ế·t tao.”

Chương 9: Con người?

“Năng lực hạn chế, dùng quá nhiều... Đặt chỗ nào Mỹ Linh, tao sắp chịu hết nổi rồi.”

Sắc mặt hơi bồng đỏ, Mạnh Tiến gằng giọng nói: (đọc tại Qidian-VP.com)

Bốn người quay mặt, nhìn xuống đầu ngón tay ngưng động cục máu màu cam ánh, không khỏi ngạc nhiên đôi chút.

Nguyệt Thủy thấy thế, lườm, nói:

Phía bên phải, một sinh vật thuộc về nữ giới, từ ngoại hình cho thấy độ tuổi trẻ trung hơn đôi chút, làn da cũng thiên phần trắng hồng.

“Tao cảm thấy, bản thân mình ăn uống còn hơn cả mấy người tỷ phú đấy chứ.”

“Tao rõ, nhưng hình dáng của họ... Những kẻ này sắp đến rồi”

“Ồ, vậy tý nữa có đứa nào sủi bọt mép dưới đất thì đừng cứu đâu nha.”

“Đừng, mày hãy giữ hiện trạng thân thể, đừng dùng năng lực của mình.”

Nguyệt Thủy thửng thốt:

“Luộc nó lên.”

“Là do máu của nó đó” Anh Dũng mở miệng giải khúc mắc.

“Còn việc sinh vật nơi đây có màu vàng, thì một phần là ánh sáng sao chủ hành tinh này có nhiệt độ khác biết với Mặt Trời, cộng thêm số lượng nguyên tử nơi đây, đều phải phụ thuộc vào lượng oxy nữa.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 9: Con người?