Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Sự Rung Động Có Chủ Ý

Nguyệt Sơ Giảo Giảo

Chương 123: Bị Ninh Ninh gài bẫy, Hạ tiên sinh lộ tẩy

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 123: Bị Ninh Ninh gài bẫy, Hạ tiên sinh lộ tẩy


“Để cháu tiễn bác.” – Chung Thư Ninh chủ động bước theo.

Một lúc sau, ông mới thở dài:

“Cái bản mặt cháu nhìn đã thấy bực, đừng có quẩn quanh trong nhà nữa. Không đi công ty thì đừng ở nhà luyện cơ, dành thời gian đi yêu đương, kiếm bạn gái đi.” – Hạ lão hừ lạnh.

“Nếu mày mà học được đến tiến sĩ, tao cũng không nói gì!”

Cô còn chưa kịp nghĩ sâu, dòng suy nghĩ đã bị cắt ngang.

Thấy ông còn sợ, huống gì bị cái ông già này trừng mắt quát nạt!

Cũng trách cô khi ấy đang mải nghĩ ngợi, không để ý.

“Sao không nói gì?”

“Chị dâu, chị không sao chứ?” – Hạ Lăng Châu nhíu mày.

Hai ông bà Hạ thấy tiếc lắm. Chung Thư Ninh nhảy múa từ bé, nhìn con bé như vậy mà đành đoạn từ bỏ, đúng là đáng tiếc. Nhưng cô thì đã sớm chuẩn bị tâm lý, chỉ mỉm cười nói:

Ông đúng là rất bận, chiều nay còn phải hội chẩn một ca bệnh khó. Sau khi nói chuyện đôi câu với hai ông bà Hạ thì đứng dậy cáo từ.

“Cháu với Văn Lễ chưa công khai, tôi cũng chưa kịp chúc mừng, thôi thì chúc hai đứa trăm năm hạnh phúc từ bây giờ vậy.” – Lữ Bồi An mỉm cười nói.

Hạ Lăng Châu cười gượng: “Ông lo cho chú út trước đi ạ…”

“Vâng ạ.”


“……”

Chỉ là anh không biết, sau khi cô biết hết tất cả… cô sẽ nghĩ gì?

Nếu định có em bé, ca phẫu thuật tất nhiên phải lùi lại.

Chung Thư Ninh cũng giật bắn người, sững sờ nhìn cái bóng cao lớn xuất hiện nơi cửa — cùng với thứ mà…

Có nhiều chuyện, anh vốn không định giấu Chung Thư Ninh.

“Văn Lễ, là con bé đó cố tình gài tôi. Nó gài bẫy tôi đấy! Nhìn thì ngoan ngoãn, dịu dàng, cười với tôi ngọt như mật, khiến tôi chẳng chút phòng bị, vậy mà…”

Vậy rốt cuộc…

“Nhảy để làm sở thích thì không sao.”

“Tôi là bác sĩ, đâu phải diễn viên. Lần đầu gặp nó, tôi đã không nhịn được mà nhìn nó nhiều hơn vài lần, lại sợ nó nhận ra có gì bất thường, cậu biết tôi phải khó khăn đến mức nào không?”

“Lão Lữ, ông nói chuyện với bọn trẻ thì nhẹ nhàng một chút, đừng dọa nó.” – Hạ lão nhíu mày.

“Tôi sẽ giới thiệu cho cháu một bệnh viện, nhớ đi xoa bóp định kỳ, sẽ tốt cho chân của cháu đấy.”

Nhưng thời điểm đó, họ đâu có thân thiết, hình như mới chỉ gặp nhau hai lần. Vậy mà ông Lữ lại nói, Hạ Văn Lễ đã “mài” ông rất lâu, mà ông bận rộn, cần phải thu xếp công việc rồi mới đến được. Chuyện này rõ ràng không thể chỉ mới nảy sinh trong ngày một ngày hai.

Lần đầu gặp mặt?

Sau phẫu thuật sẽ là một quá trình hồi phục kéo dài, cộng thêm khoảng thời gian bỏ tập luyện, muốn trở lại như trước chắc chắn rất khó. Huống chi tuổi tác của Chung Thư Ninh bây giờ, cũng đâu còn là thiếu nữ mười mấy tuổi nữa.

Hạ Văn Lễ cúp máy, đưa tay day nhẹ giữa chân mày.

Ông cụ cau mày, tính tình nóng nảy.

“Cháu lộ gì cơ?”

“Chuyện bên Di Viên dọn xong hết chưa?” – Hạ Văn Lễ hỏi.

Cô lại nhớ đến câu mà Hạ Văn Lễ từng nói với viện trưởng Hách:

Y thuật có giỏi mấy, cũng không phải thần tiên.

“Nó lại nỡ lừa một ông già như tôi!”

“Rốt cuộc là cuộc thi quan trọng, hay cái chân quan trọng hả!”

“Chưa thấy việc đời, là vợ ngài ấy đang đợi ở nhà đấy.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ông Lữ, sau khi nó mổ rồi thì thật sự không thể tiếp tục nhảy nữa sao?” – Hạ lão phu nhân đang pha trà thì động tác khựng lại.

“Cháu cứ dưỡng sức đã, chuyện mổ tôi sẽ sắp xếp giúp cháu.”

Lữ Bồi An nghe vậy, sững người mất vài giây.

Kết quả phẫu thuật tốt hay xấu, Chung Thư Ninh đều đã sẵn sàng đối mặt. Chỉ là cô không ngờ người mà Hạ Văn Lễ mời lại chính là Lữ Bồi An.

Chương 123: Bị Ninh Ninh gài bẫy, Hạ tiên sinh lộ tẩy

“……”


Hai vợ chồng mới cưới, chuyện con cái tự nhiên sẽ được tính đến.

Chung Thư Ninh tiễn ông cụ lên xe rời đi, nụ cười trên mặt dần dần tắt hẳn.

Ông cụ lải nhải một lúc lâu, rồi thấy bên kia vẫn im lặng, liền nhíu mày:

Con bé này nhát gan lắm.

Không phải trùng hợp.

“Cháu có lượn lờ gì đâu?” – Hạ Lăng Châu mặt mũi đầy bất lực.

Chẳng lẽ… đó không phải lời khách sáo chỉ để giữ thể diện?

“Rồi ạ, dì Trương cũng đã qua đó. Cơ bản là sẵn sàng chuyển vào bất cứ lúc nào.” – Trần Tối đáp.

“Cháu và Hạ tiên sinh có thể đi đến được ngày hôm nay, thật sự là nhờ có bác. Nếu không có bác, e rằng cháu đến giờ vẫn chưa biết chân mình bị thương nặng đến mức nào.”

“Hôm nay đến nhà cậu, gặp lại nó, tôi còn thấy hơi hồi hộp đấy.”

“……”

Là Hạ Văn Lễ cố ý mời ông đến Thanh Châu!

Cùng lúc đó, tại công ty.

“Nói ra thì, nếu không phải Hạ tiên sinh mời bác đến Thanh Châu, có lẽ nếu là bác sĩ khác nói thật với cháu, cháu cũng chưa chắc đã tin.”

Cô đẹp, mà nụ cười của cô cũng có sức khiến người khác thấy lòng mình dịu lại.

Cậu cứ tưởng có chuyện gì xảy ra, lập tức lùi lại một bước, rồi không chút do dự — giơ chân đạp cửa!

“Vâng, cháu nghe đây.”

Lữ Bồi An hừ một tiếng:

Không lẽ…

“Ông ơi, vốn là tại cháu cố chấp thôi. Cháu sợ sau khi phẫu thuật sẽ không thể quay lại sân khấu chuyên nghiệp nữa, cho nên…” – Chung Thư Ninh không muốn để bản thân phải hối tiếc.

Nhịn đến phát bực, làm việc cũng không vào nổi nữa, cuối cùng dứt khoát… tan làm sớm.

“Hạ Lăng Châu!!” – Hạ lão tức điên, “Thằng oắt con, mày tính phá nhà hả!”

“Đúng là đau lòng quá đi mất.”

“Chỉ là bất cẩn bị nó cắn một cái thôi.” – Chung Thư Ninh đáp, giọng bình tĩnh.

Cậu chuẩn bị mang qua cho cô, đứng trước cửa phòng, gõ nhẹ một cái.

“Chân cháu, chắc mấy ngày mưa gió thế này đau hơn trước rồi nhỉ?” – Lữ Bồi An nhíu mày, “Nghe nói trước đó cháu còn tham gia cuộc thi nhảy? Đám trẻ các cháu đúng là nổi điên lên là chẳng thèm để tâm gì cả.”

“Văn Lễ, còn đó không?”

“Với cô ấy, tôi đã âm thầm chuẩn bị từ lâu.”

Hạ Lăng Châu là kiểu người cơ thể phản ứng nhanh hơn não bộ.

Hay là hôm đó, lúc suýt chút nữa đâm vào cô dưới cơn mưa?

“Đừng chắn ánh sáng của ông nữa.”

Trong lòng cô lúc này đã bắt đầu suy tính…

Chung Thư Ninh bị hỏi bất ngờ, sững người một lúc, Lữ Bồi An lại cười bảo: “Có gì cứ báo sớm cho tôi biết, để tôi còn lên kế hoạch chuẩn bị.”

“Đừng có lượn lờ trước mặt con bé.”

“Bác sĩ Lữ, vậy khi nào cháu có thể phẫu thuật ạ?”

Hạ Văn Lễ trước nay là kiểu cuồng công việc chính hiệu, bay đi khắp nơi, thậm chí thường xuyên thức trắng đêm.

Ông Lữ chau mày, bỗng vỗ trán như nhớ ra điều gì: (đọc tại Qidian-VP.com)

“Không biết nói gì luôn ạ.”

“C·h·ế·t rồi, chẳng lẽ tôi… nói sai rồi à?”

Lữ Bồi An chỉ khẽ gật đầu: “Toàn chuyện nhỏ thôi. Cái thằng nhóc đó đã lằng nhằng với tôi suốt một thời gian dài. Nói riêng về ca phẫu thuật của cháu, trước đó nó còn nhờ cả ba chồng cháu đến tìm tôi, sợ tôi từ chối.”

Nếu thật sự là cố tình làm như vậy… (đọc tại Qidian-VP.com)

Chung Thư Ninh cũng cười đáp lời: “Cảm ơn bác.”

“Nhìn cái khí chất với ngoại hình này của mày, người ta gặp là chạy mất dép, tao thật sự lo cho mày đấy.”

“Giá mà cậu nói trước với tôi thì tốt rồi, làm tôi cứ lo suốt.”

Cánh cửa lắc lư như sắp rơi ra khỏi bản lề.

Bên trong lại vang lên một tiếng kêu nhỏ đầy hoảng hốt.

Hạ Văn Lễ vừa họp liền mấy cuộc, lại tiếp khách hàng, công việc ngập đầu khiến anh cảm thấy khô rát cổ họng, toàn thân bứt rứt khó chịu, chỉ muốn rút điếu thuốc ra hút.

Ông chủ lớn mà tự dưng về sớm thế này, đúng là chuyện hiếm.

Thì ra…

Hạ Lăng Châu thật ra cũng không định làm phiền Chung Thư Ninh, nhưng mà thức ăn của Đậu Ngọt vẫn còn ở chỗ cậu.

Lữ Bồi An cau mày: “Tôi cũng chỉ là bác sĩ thôi.”

“Ông ơi, anh cháu còn chưa có ai, sao ông lại hối thúc cháu!” – Cậu phản bác. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Cậu bảo tôi đừng để lộ, thế mà chính cậu lại lộ hết!”

Cũng là cố ý?

“Cái thằng ranh, lại chọc vào chỗ đau!” – Hạ lão giận đến mức giơ gậy bên cạnh lên muốn đập, “Cút! Nhìn cái mặt mấy đứa là thấy bực rồi.”

Hạ Văn Lễ gật đầu, nghĩ bụng giờ chắc ông Lữ cũng đến nhà rồi, bèn gọi điện hỏi thăm. Ai ngờ đầu dây bên kia, ông cụ chỉ cười:

Ca phẫu thuật như của cô, thật sự không cần đến một bác sĩ đầu ngành ra tay.

Trần Tối nhìn mấy đồng nghiệp đang ngỡ ngàng, chỉ lắc đầu bất lực:

“Dù sao, danh tiếng và địa vị của bác trong ngành là điều ai cũng nể trọng.”

Trên đường, Lữ Bồi An lại dặn dò thêm mấy điều cần chú ý, rồi như thường lệ hỏi một câu:

Chung Thư Ninh thoáng ngẩn người, ánh mắt hơi mông lung. Còn người nhà họ Hạ thì tưởng cô buồn vì không thể tiếp tục sự nghiệp vũ công, nên chẳng ai suy nghĩ gì nhiều. Thậm chí còn đặc biệt dặn dò Hạ Lăng Châu:

“Không phải cậu đã nói với con bé đó là cậu mời tôi đến Thanh Châu à?”

Khóe môi cô cong lên, nụ cười ngọt ngào:

“Ông Lữ, đến cả ông mổ chính mà cũng không thể làm gì sao?” – Hạ lão tiếp lời. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Cháu với Văn Lễ dạo này có ý định sinh em bé không?”

Ông đánh giá Chung Thư Ninh — cô bình thản, nét mặt ung dung, môi vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt.

Anh ấy bắt đầu lên kế hoạch từ khi nào?

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 123: Bị Ninh Ninh gài bẫy, Hạ tiên sinh lộ tẩy