Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Sự Rung Động Có Chủ Ý

Nguyệt Sơ Giảo Giảo

Chương 141: Ninh Ninh, em có muốn tìm lại người thân không?

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 141: Ninh Ninh, em có muốn tìm lại người thân không?


Cô ta là cái thứ gì chứ, mà dám nói cô như vậy?

Hạ Văn Lễ nhíu mày: “Chỉ có hai người thôi à?”

Chung Thư Ninh cầm điện thoại lên, nửa tiếng trước Giang Hàm nhắn tin cho cô, nói vì trời mưa nên hẹn ra ngoài đành phải dời lại hôm khác. Cô chỉ nhắn lại một chữ 【Được】, sau đó Giang Hàm gửi cho cô một tấm ảnh chụp con mèo tên Fanta. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Fanta dễ thương mà.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Con mèo này là mèo nhà chị họ, béo mập đáng yêu chưa này.”

Chung Thư Ninh, đúng là em quá sa sút rồi!

Hạ Văn Lễ khẽ cười, giọng nhẹ như gió: “Bao năm nay, ông ấy vẫn luôn muốn giới thiệu đủ loại bạn gái cho anh. Bây giờ em xuất hiện, đương nhiên ông ấy sẽ cuống cuồng rồi.”

“Ông ấy trọng nam khinh nữ à?” – Chung Thư Ninh cau mày.

Hạ Văn Lễ cụp mắt xuống: “Phù hợp hay không, chỉ mình cháu biết.”

Tặc lưỡi—

Sự dung túng của ba đối với cậu của anh, có lẽ cũng xuất phát từ việc người ấy từng mất đi người em gái duy nhất.

Nụ cười nơi khóe môi anh dần biến mất.

Chung Thư Ninh biết Giang Hàm đôi khi cũng khá bận, nhưng nhà cô ấy có thuê người giúp việc, sẽ dọn dẹp đúng giờ, tiện thể chăm mèo, dọn vệ sinh cho nó luôn.

Từ nhỏ cô đã thích Hạ Văn Lễ, nếu anh chọn một người như Giang Hàm – xuất thân tốt, năng lực mạnh – thì cô còn có thể chấp nhận được.

Cô hơi tức giận, lúc Hạ Văn Lễ đưa nước cho cô uống, cô còn hung hăng trừng mắt lườm anh một cái. Nhưng ánh mắt ấy trong mắt anh chẳng có chút uy h**p nào, trái lại còn thấy có chút dễ thương.

Thật sự không cam tâm chút nào.

“Hồi trước thì không, nhưng có lẽ càng lớn tuổi lại càng nghĩ nhiều. Cứ cảm thấy cần có một đứa con trai.”

“Ừ, cùng uống vài ly.”

Thật chẳng có chút phép tắc nào!

Sắc mặt Hạ Văn Lễ chẳng biểu lộ gì rõ rệt, nhưng bàn tay đang cầm đũa lại siết chặt từng chút.

Gương mặt Khổng Tư Miểu lập tức hiện lên một nụ cười, nhưng lại nhanh chóng chuyển thành vẻ buồn rầu: “Nhưng anh Hạ căn bản không thích cháu, chỉ sợ lúc thấy cháu xuất hiện, lại khiến chú mất mặt.”

Cô âm thầm oán trách trong lòng, không dám nói ra thành lời.

“Vì sao chứ?”

Chắc hai người kia quấn lấy nhau cả ngày, chẳng bước ra khỏi cửa nửa bước.

Nói đến đây, anh bỗng quay sang nhìn Chung Thư Ninh: “Ninh Ninh…”

“Cháu là đứa cháu trai duy nhất của cậu, cậuchỉ mong muốn những điều tốt nhất dành cho cháu. Còn cô tiểu thư họ Chung đó, cậu không hiểu rõ, luôn cảm thấy không phù hợp với cháu.”

“Vâng?”

Sợ anh lại vin vào cớ này, kéo cô “chìm đắm” lần nữa.

“Dựa vào mỗi cái mặt đẹp, nhìn thì tưởng đơn thuần, thật ra lại giảo hoạt lanh lợi, liếc một cái là biết không phải dạng tốt lành gì.”

Mấy cái toan tính của Hứa Lệnh Phong, anh nhìn thấu cả.

Lúc này, tại Di Viên

Không trách được vì sao hôm nay sếp nhà anh lại không đến công ty.

Chọc giận cô, đúng là như đá vào bông vậy.

“Chú Hứa, sao rồi? Anh ấy đồng ý chứ?” – Khổng Tư Miểu đang ngồi không xa bên cạnh, lên tiếng hỏi.

“Nghe nói nhà người từng nuôi con bé, bị nó làm cho phá sản. Nếu Văn Lễ thật sự ở bên loại người như vậy, sớm muộn cũng xảy ra chuyện. Cưới vợ phải chọn người hiền thục, như cháu mới đúng.”

Dường như không tiện nói hết câu, giọng của Hứa Lệnh Phong liền dừng lại rồi chuyển đề tài: “Thôi vậy, có thời gian, hai cậu cháu mình gặp nhau một bữa.”

Chương 141: Ninh Ninh, em có muốn tìm lại người thân không?

“Tình cảm là thứ có thể bồi đắp qua thời gian. Có chú ở đây, cháu đừng sợ.”


“Nó là do anh đưa đi triệt sản, từ đó trở đi nó hằn học anh. Cứ như thể chính anh là người làm phẫu thuật cho nó vậy, suốt ngày lườm anh.”

Mà cô lại chẳng làm gì được anh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Anh cũng muốn kiểm soát, nhưng hiệu quả chẳng là bao.

Nhưng lại là một đứa mồ côi không ai chống lưng!

Sau khi dập máy, sắc mặt Hạ Văn Lễ không mấy dễ chịu.

“Mỗi lần đến nhà anh là lại chạy loạn khắp nơi, lông vương đầy nhà.”

Hạ Văn Lễ ôm lấy cô cùng chăn, cúi đầu hôn lên mi tâm cô, “Là do anh không kiềm chế được.”

Không ngờ Hạ Văn Lễ cũng có lúc phải bó tay với một con mèo.

“Chỉ tiếc là anh Hạ căn bản không thích cháu.” – Khổng Tư Miểu càng nghĩ càng thấy tủi thân.

Cô gái nào muốn ở bên đứa cháu này của ông, có ai không tìm cách lấy lòng ông chứ?

“Trước kia anh rất quý ông ấy, nhưng tình cảm đó… sau bao lần thất vọng, cuối cùng cũng bị bào mòn dần.”

Trong phòng rất yên tĩnh, cuộc trò chuyện giữa hai người được nghe rõ mồn một.

Chung Thư Ninh trùm chăn kín mặt.

Đúng là vất vả rồi!

Chung Thư Ninh gật đầu, không khó hiểu khi không khí gia đình lại kỳ lạ đến thế.

Cô khẽ “hừ” một tiếng, tỏ rõ không muốn để ý đến anh.


Vậy mà từ ghế sofa đến giường… (đọc tại Qidian-VP.com)

Anh lúc bình thường thì nghiêm túc chững chạc bao nhiêu, khi c** đ* ra… lại chẳng giống con người bấy nhiêu.

Dấu vết trên cổ Chung Thư Ninh căn bản không thể che nổi.

Trong lúc đó, Trần Tối có ghé qua một chuyến, tiện đường tan làm mang tài liệu đến.

“Dụ người uống rượu nhưng không phải vì rượu.” – Hạ Văn Lễ đã chẳng còn là đứa trẻ ngây thơ, “Sau khi mẹ anh mất, có lần ông ấy đến đón anh tan học, nói là ông bà ngoại nhớ anh.”

Chung Thư Ninh không nhịn được, bật cười thành tiếng.

Nếu hai người thật sự kết hôn, thì còn ra cái thể thống gì nữa?

“Anh cũng muốn xem thử, rốt cuộc ông ấy định giở trò gì.”

“Thật ra lúc đó, ông ấy chỉ muốn giấu anh đi, muốn ba anh giao quyền nuôi dưỡng anh cho ông ấy.”

“Chuyện lần trước là cậusuy nghĩ không chu toàn, cháu đừng để bụng.”

“Mợ thấy có chị họ là đủ rồi, còn ông ấy thì nghĩ rằng nhất định phải có con trai để nối dõi tông đường.”

Hôm nay thật quá sức, chân đau rã rời.

“Hay là cháu không đi nữa, để hai cậu cháu gặp nhau cho thoải mái.”

“Còn cười được, xem ra em vẫn chưa mệt.” Hạ Văn Lễ liếc mắt đánh giá cô. Chung Thư Ninh siết chặt chăn, rõ ràng không muốn anh lại “vận động”.

Trời âm u cả một buổi chiều, mãi đến hơn bảy giờ tối, cơn mưa lớn mới ào ào trút xuống.

Thấy Hạ Văn Lễ im lặng không đáp, ông khẽ cười: “Sao nào? Vì chút chuyện lần trước mà không định thèm để ý tới cậu nữa à?”

Lén lút liếc nhìn hai người một lượt:

Trông thế mà cũng “tác chiến” hăng hái quá đấy chứ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sếp anh có bao nhiêu sức lực, anh là người rõ nhất. Còn phu nhân nhà …

“Mâu thuẫn giữa ông ấy và chị họ, chính là vì chị không chịu kết hôn.”

“Nếu em thích mèo, mình có thể nuôi con khác, con đấy thì không.”

“Thời đó chưa có nhiều camera giám sát như bây giờ, ba tan học không thấy anh đâu, suýt chút nữa thì phát điên vì lo lắng.”

“Cậu cứ tưởng cháu chỉ là…”

Bữa tối là đồ ăn đặt bên ngoài. Chung Thư Ninh từng ngụm nhỏ uống cháo, ánh mắt nhìn sang Hạ Văn Lễ đang nghe điện thoại công việc.

Lúc Trần Tối rời đi, Hạ Văn Lễ vừa mới ngồi xuống dùng bữa, điện thoại liền rung lên. Chung Thư Ninh để ý thấy sắc mặt anh hơi đổi, qua mười mấy giây sau mới nhấn nút nghe: “A lô, cậu.”

Bên phía Hứa Lệnh Phong vừa dứt điện thoại đã thở dài một hơi.

Còn cô ta thì sao, chỉ vì trẻ trung xinh đẹp mà dám nói chuyện với người lớn bằng thái độ đó.

“Anh không muốn gặp cậu à?” Chung Thư Ninh hỏi.

“……”

Khổng Tư Miểu gật đầu. Cô ta vừa nghĩ đến việc Chung Thư Ninh dám nói cô là “tiểu tam”, trong lòng liền bốc hỏa.

“Nếu chị ấy đi công tác, em có thể mang nó về chơi được không?”

Chẳng qua là dựa vào việc được anh Hạ chống lưng mà dám ngông cuồng, không biết thân phận của mình.

Rõ ràng, con mèo đó rất biết nhớ thù, đang tìm cách trả đũa anh.

“Anh biết rõ ông ấy có ý đồ khác, vậy sao còn đồng ý gặp?” – Cô hỏi.

“Em có bao giờ nghĩ đến chuyện… tìm lại người thân ruột thịt của mình không?”

Hứa Lệnh Phong cau mày: “Chẳng qua là bị con hồ ly nhỏ kia mê hoặc nhất thời thôi.”

Hai người cứ quấn lấy nhau suốt cả một buổi chiều.

Hạ Văn Lễ nhướng mày: “Không được.”

Chung Thư Ninh không nói gì, chỉ lặng lẽ lắng nghe.

Hứa Lệnh Phong khẽ gật đầu.

Thì ra là đang “sa vào ôn nhu hương” ở nhà.

“Chuyện xé rách mặt nạ với ông ấy chỉ là sớm muộn, nhưng vẫn cần một cái cớ rõ ràng.”

“Ông ấy luôn muốn có con trai, nhưng mợ không chịu sinh thêm.”

Hạ Văn Lễ muốn xem, vị cậu ruột này của mình, vì muốn “nhét” một người phụ nữ vào cuộc đời anh, có thể đi xa đến mức nào.

“Cậu anh như vậy, sao lại có thể có một người vợ và cô con gái tốt như mợ và chị họ anh chứ?” – Chung Thư Ninh thở dài – “Ấy vậy mà ông ấy lại chẳng biết trân trọng.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 141: Ninh Ninh, em có muốn tìm lại người thân không?