Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Sự Rung Động Có Chủ Ý

Nguyệt Sơ Giảo Giảo

Chương 160: Trừng trị kẻ cặn bã (2) – Châm lửa, đánh đến da tróc thịt bong

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 160: Trừng trị kẻ cặn bã (2) – Châm lửa, đánh đến da tróc thịt bong


Nói xong, lão phu nhân chậm rãi ngồi xuống, tay vẫn còn nắm lấy thành ghế.

Chung Thư Ninh lần đầu gặp lão phu nhân nhà họ Hứa, không ngờ bà lại là người quyết đoán và cứng rắn đến vậy.

Chung Thư Ninh đứng bên líu lưỡi:Ngoại bà thế này… đúng là điển hình của tiêu chuẩn kép rồi!

Lời nói rành mạch, ngụ ý rõ ràng:Bà muốn đuổi Hứa Lệnh Phong ra khỏi nhà họ Hứa.

Hứa Lệnh Phong hoàn toàn không kịp phản ứng, cả người lảo đảo, chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.

“Chẳng qua là anh ấy cứ khăng khăng muốn giới thiệu đối tượng cho Văn Lễ, trong khi Văn Lễ thì đã có người mình thích rồi, thế nên mới sốt ruột, lo lắng… Rồi định bỏ thuốc để ‘nấu chín thành cơm sống’ đấy mà.”

Giang Vận Nghi không phải vì thương tiếc gì cái kẻ đàn ông phản bội kia,mà là thật lòng xót xa cho mẹ chồng.

“Khinh thường Tiểu Hàm à? Nó chí ít còn không dựa dẫm vào nhà, tự mình nỗ lực lập nghiệp. Còn anh thì sao, đến giờ vẫn chỉ biết ăn bám tổ nghiệp.”

“Cháu trai ư? Tôi không cần.”

Giang Hàm chỉ hận không thể:

“Đ* c*m th*! Tôi đã nói rồi mà, đang yên đang lành, tại sao Văn Lễ lại phải đoạn tuyệt quan hệ với anh chứ…” – lão phu nhân nghiến răng, ban đầu chỉ nghĩ là do ông ta nuôi tình nhân bên ngoài, nào ngờ còn có ẩn tình đê tiện như thế.

“Chỉ là Tiểu Hàm nó để tâm tới Văn Lễ quá, thành ra chuyện mới ầm ĩ vậy thôi.”

“Tôi có cháu gái,” – giọng lão phu nhân lạnh buốt – “không có cháu trai.”

“Mẹ, con đâu có làm gì nó, chỉ là chút hiểu lầm nhỏ thôi.” – Hứa Lệnh Phong cố nặn ra nụ cười lấy lòng, mặc cho hai bên má vẫn còn đang rát bỏng vì đau.

“Trong bụng Mộng Mộng, đang mang cháu trai của mẹ đấy!”

Lão phu nhân hít sâu một hơi, như thể đã hạ quyết tâm:

Cái tài “đổ thêm dầu vào lửa” này, không thua kém chút nào.

Gậy gỗ cứng rắn, lực tay lại mạnh, ngay lập tức truyền đến cơn đau rát bỏng!

“Mẹ, con không có ý đó!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Lão phu nhân cau mày, quay sang nhìn con trai:

Khí thế của lão phu nhân quá đáng sợ.

“Anh có tư cách gì mà phê bình nó!”

“Bấy nhiêu năm qua, anh đã cống hiến được gì cho công ty?”

Ánh mắt sắc bén, ra tay thì tàn nhẫn!

“Một xu một hào của nhà họ Hứa, tuyệt đối sẽ không để cho loại người tâm địa bất chính chạm vào!”

Giờ thì cô hoàn toàn chắc chắn:Hạ Văn Dã chính là con ruột của ông!

Câu nói còn chưa kịp dứt, một gậy giáng mạnh vào lưng hắn!

Hứa Lệnh Phong: (O_o)??

Không cho Giang Hàm nói, mà chính ông lại kể tuốt tuột không sót câu nào.

Hứa Lệnh Phong tái mặt, hoảng hốt muốn biện bạch:

“Hứa Lệnh Phong, rốt cuộc anh đã làm gì với Văn Lễ?”

Hồ Mộng đứng bên cạnh bị sự việc bất ngờ này dọa đến nỗi không dám hé miệng.

“Bỏ thuốc? Đúng là loại s·ú·c sinh! Đấy là cháu ruột của anh đấy!”

Chung Thư Ninh cúi đầu, suýt nữa thì bật cười trong hoàn cảnh căng thẳng thế này.

Chương 160: Trừng trị kẻ cặn bã (2) – Châm lửa, đánh đến da tróc thịt bong

Cơn đau như xé thịt, da rách, máu ứa ra, đau đến thấu tim gan.

Má hắn sưng phồng lên, khóe miệng bị rách, trong miệng đầy mùi máu tanh.

Bà vừa nói, vừa liếc mắt nhìn Hạ Văn Lễ đang im lặng từ đầu tới giờ:

Dù lão phu nhân tuổi đã cao, ra tay quá mạnh khiến cổ tay cũng đau ê ẩm…

“Mẹ, ý mẹ là sao ạ?” – Hứa Lệnh Phong không còn để tâm đến cơn đau sau lưng, vội vàng từ dưới đất lồm cồm bò dậy.

Giang Hàm cắn môi, nhẫn nhịn không nói thêm.

“Tất cả những gì anh có bây giờ, có thứ nào không phải do tôi và ba anh để lại?”

“Con…” – Hứa Lệnh Phong ngẩn người, rõ ràng là nó đuổi mình ra khỏi nhà, sau đó còn xông tới căn hộ, tát cho ông ta một cái – “con không có! Là con nhóc c·h·ế·t tiệt kia mách lẻo với mẹ sao? Hoàn toàn bịa đặt, chính nó đánh con trước!” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Bà ngoại, chuyện cũng qua rồi.”

Là con trai thì quan trọng đến vậy sao?

“Mẹ, mẹ nghe con giải thích, Văn Lễ là con của em gái con, là đứa cháu duy nhất của mẹ, con sao có thể hại nó được? Mẹ xem, nó muốn tìm đối tượng nào mà chẳng được, sao lại cố chấp chọn một đứa mồ côi…”

“Nhưng đứa con tôi dạy dỗ ra, không nên trở nên vô liêm sỉ thế này. Anh đã thay đổi rồi, đến mức tôi không còn nhận ra.”

“Anh nói anh yêu thật lòng đúng không? Cảm thấy cô ta tốt đúng không? Vậy tôi thành toàn cho anh!”

“Dù gì thì Văn Lễ cũng chẳng tổn thất gì, con không muốn Tiểu Hàm nói ra, chỉ sợ mẹ lại nổi giận thôi.” – Giọng Hạ Bá Đường có chút mềm mỏng, nhưng lại lộ rõ vẻ… “trà xanh.”

Đánh c·h·ế·t ông ta luôn cho rồi! (đọc tại Qidian-VP.com)

Mọi người trong nhà trước giờ vẫn giữ kín chuyện này, cũng là vì lo cho sức khỏe của lão phu nhân, không dám nói sớm.

“Gia nghiệp nhà họ Hứa hôm nay, là tôi và ba anh cùng nhau gây dựng. Di chúc của ông ấy, chắc anh vẫn còn nhớ rõ. Ngoài phần quỹ tín thác dành cho Văn Lễ và Tiểu Hàm, còn lại tất cả đều thuộc về tôi.”

“Giang Hàm là con gái, lại không mang họ con, chẳng lẽ mẹ định để con bé thừa kế gia nghiệp?”

Tất nhiên cũng chẳng ai đứng ra can ngăn.

Phân chia tài sản rồi sao?

“Văn Lễ, cháu nói đi!”

Lão phu nhân càng nghĩ đến cô con gái đã khuất, lại càng tức đến mức không kiềm chế nổi.

Hồ Mộng bên cạnh sợ đến mức hít mạnh một hơi, cứng người, không dám thở mạnh.

“Giang Hàm, mày im miệng cho tao…”

“Tôi sẽ thu hồi toàn bộ chức vụ và quyền hạn của anh trong công ty, đồng thời đóng băng tất cả tài sản đứng tên anh. Anh giỏi giang thế cơ mà, thì tự đi nuôi người tình và đứa con trong bụng cô ta đi.”

“Người không có tam quan đúng đắn thì dạy ra cũng chỉ là một con sói con, tôi có cháu gái, có cháu ngoại là đủ rồi.”

Giọng điệu của lão phu nhân nghe ra rõ ràng là chưa hề biết chuyện đã xảy ra trước đó.

“Hôm nay, mọi người đều có mặt đông đủ. Tôi cũng đã già, đến lúc phải sắp xếp lại tài sản cho rõ ràng.”

Câu vừa dứt, cả phòng khách lặng ngắt như tờ.

Giang Hàm lập tức gật đầu phụ họa: “Bà nội đúng là nhìn thấu mọi chuyện, sáng suốt vô cùng.”

“Mẹ, mẹ bớt giận đi ạ.” – Giang Vận Nghi chủ động bước lên, đỡ lấy gậy trong tay bà, dìu bà ngồi xuống ghế.

Điều quan trọng nhất là:

“Tiểu Hàm!” – Hạ Bá Đường kịp thời lên tiếng ngăn lại – “Chuyện cũng đã qua rồi, đừng nhắc lại nữa.”

“Nghe nói anh còn định ra tay với Tiểu Hàm?”

“Tiểu Hàm là do tôi nuôi lớn, tính cách thế nào tôi rõ hơn ai hết. Nếu con bé ra tay, thì nhất định là vì bị anh ép quá đáng.”

“Nhưng con cũng là do mẹ nuôi lớn mà?” – Hứa Lệnh Phong cãi lại.

Hạ Văn Lễ bất đắc dĩ đáp:

Lúc này, mắt Hồ Mộng sáng rực cả lên.

Lời Hứa Lệnh Phong khiến ánh mắt Giang Hàm thoáng chốc trở nên u ám.

“Nghe lời!”

“Những lời Bá Đường nói, có thật không?” – Lão phu nhân hít sâu một hơi, quay người cầm lấy cây gậy chống đặt bên cạnh.

“Mẹ à,” – Hứa Lệnh Phong bị mẹ mình đánh đến choáng váng, lúc này mới hoàn hồn lại, chỉ thấy gò má rát bỏng như bị lửa thiêu – “rốt cuộc mẹ đang nghĩ cái gì vậy? Chẳng lẽ mẹ thật sự muốn trơ mắt nhìn cốt nhục nhà họ Hứa bị người ta nói thành con riêng sao?”

“Anh sợ là quên mất, tôi cũng đâu có mang họ Hứa. Chẳng lẽ anh còn muốn cưỡi lên đầu tôi, làm chủ nhà tôi à?”

Sắc mặt lão phu nhân càng lúc càng khó coi.

Trán Hứa Lệnh Phong toát mồ hôi lạnh, sắc mặt lập tức trắng bệch. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hình tượng Hạ Bá Đường trong lòng cô từ trước đến nay luôn rất chững chạc, chính trực. Nhưng giờ nhìn ông như thế này… sao lại có phần giống Hạ Văn Dã đến vậy?

Giọng lão phu nhân đột ngột cao lên khiến sắc mặt Hứa Lệnh Phong tái mét.

Tay nâng gậy, lại quật xuống thêm một phát.

Hứa Lệnh Phong lập tức biến sắc, đồng tử chấn động:

“Phải đấy, thật sự không có gì đâu.” – Hạ Bá Đường cũng mỉm cười hòa giải. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Chỉ bằng cái bản lĩnh này của anh… mà cũng mơ có con trai nối nghiệp?” – Lão phu nhân lạnh lùng hừ một tiếng, nhìn Hứa Lệnh Phong –

Mấy đòn liên tiếp, đến mức ông ta không còn cảm nhận được đau đớn, toàn thân tê dại.

Giang Hàm lại tiếp lời: “Thực ra chuyện ông ấy lén lút ong bướm bên ngoài, trong lòng cháu biết rất rõ. Không vạch trần, chỉ là còn giữ thể diện cho nhà họ Hứa. Chỉ trách ông ấy giở trò với Văn Lễ, cháu mới không nhịn được!”

Hoàn toàn giống hệt Giang Hàm.

Chung Thư Ninh cũng phải ngỡ ngàng.

“Gia nghiệp? Đó là thứ anh gây dựng ra à?”

“Chú à.”

“Giở trò với Văn Lễ cái gì?”

Câu này, như một cái chốt cuối cùng, khẳng định toàn bộ là thật!

“Nhưng mẹ yên tâm, anh ấy không thành công.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 160: Trừng trị kẻ cặn bã (2) – Châm lửa, đánh đến da tróc thịt bong