Sự Rung Động Có Chủ Ý
Nguyệt Sơ Giảo Giảo
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 166: Quỳ xuống hôn cô ấy – Hạ tiên sinh tập kích bất ngờ
Cô đầu óc nhức nhối, vừa áp điện thoại lên tai, giọng vẫn còn ngái ngủ:
“Vậy em vào luôn nhé.”
Có vẻ như cậu ta không phải loại nhân cơ hội chiếm lợi, mà nhà cũng không mất mát gì, thậm chí còn nấu ăn, dọn bếp sạch bong, mang theo rác ra ngoài, cho mèo ăn, đổ nước, dọn khay cát…
Nghiện thật đấy!!
Bình thường có mời mấy cũng chẳng chịu nán lại.
“Em ăn sáng chưa? Nếu chưa thì dùng chút luôn nhé?”
“À, chị thuê một cô giúp việc nấu ăn ấy mà.” — Giang Hàm vừa buộc tóc, vừa nhìn quanh tìm chiếc dây buộc hay dùng — nhưng không thấy. Cô đành tạm dùng chiếc kẹp cá mập ghim gọn tóc lên.
“Em là sếp, có muộn cũng chẳng sao.”
Đúng lúc ấy, Hạ Văn Lễ đã vào nhà, liếc mắt nhìn cô, ánh mắt dừng lại ở bàn chân trần của cô:
Fanta nhìn người đàn ông, rồi nhìn quả bóng cỏ bạc hà kia, do dự vài giây… rồi l**m một cái.
“Chị cần gì đó để tỉnh rượu không?”
Ánh mắt anh dừng lại trên bàn ăn:“Chị nấu bữa sáng à?”
Mấy giây sau —
Giang Hàm nghiến răng.
“Chị đang ở nhà?”
Đến một cái… liên lạc cũng không có.
Giang Hàm vừa nói, vừa nhanh chóng nhìn quanh phòng.
Ấy vậy mà cậu ta lại rời đi lặng lẽ, không lưu lại bất cứ thông tin gì.
Khi cậu lùi người lại, Giang Hàm cũng dịch mông, chậm rãi trượt xuống khỏi tủ giày, đầu óc choáng váng, đi vài bước lảo đảo rồi ngả xuống ghế sofa.
May thật.
Cô là ai chứ, người muốn tiếp cận, bám lấy cô không thiếu, đặc biệt là đám người mơ ăn chực nhà họ Hứa.
Giang Hàm nghiến răng —
C·h·ó con sẽ thành c·h·ó c·h·ế·t.
“Em còn phải đi làm đúng không? Vậy đi nhanh đi, đừng để muộn.”
“Alo? Có chuyện gì thế?”
Giang Hàm dập máy xong liền vứt điện thoại sang một bên.
“Ừ.”
Quan trọng nhất là — biết điều.
“Cái gì mà không làm được? Chỉ cần chịu khó thì kiếm tiền không khó. Cùng lắm đi rửa bát, bưng bê cũng có lương. Vấn đề là ông ta không muốn chịu khổ.”
Fanta thấy anh liền xù lông, ánh mắt đầy cảnh giác.
Fanta giãy dụa kháng nghị, nhưng khi đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của cậu, nó lập tức… lùi lại.
“Là chị đã đưa tôi về… dù có xảy ra chuyện gì, chị cũng phải chuẩn bị tâm lý trước.”
Đây là nhà nó!
“Thật vậy sao?” — Hạ Văn Lễ nghe mà vẫn thấy có gì đó sai sai, nhưng không bắt được điểm mấu chốt.
Nếu mà Hạ Văn Lễ bắt gặp cảnh cô nằm ngủ cùng một gã đàn ông xa lạ trên sofa…
Hạ Văn Lễ nghiêng đầu đánh giá cô. Anh luôn cảm thấy hôm nay chị họ có gì đó là lạ — rõ ràng đã hẹn sang nhà anh ăn sáng với Ninh Ninh, tự dưng lại nói thuê người nấu ăn, cảm giác cứ như… trúng tà.
Hôm sau.
Sau đó — cậu nhẹ nhàng bế Fanta ra khỏi lòng cô.
Suýt thì c·h·ế·t đứng!
Cô rất chắc chắn — tối qua không có chuyện gì “quá mức” xảy ra với chú c·h·ó mắt trà kia.
Tốt lắm.
Thế cái bữa sáng kia từ đâu chui ra?
Bữa sáng này… là c·h·ó con nấu thật sao?
Có một số chuyện, đã bắt đầu rồi thì thật khó dừng lại.
Giang Hàm đầu ong ong, cũng chẳng buồn quan tâm. Cô nằm dựa vào sofa, nhìn chú c·h·ó nhỏ đang loay hoay trong bếp, còn Fanta thì leo lên đùi cô, nằm dài, đôi mắt không rời khỏi người đàn ông xa lạ kia.
Trong không gian quen thuộc, hương thơm dịu nhẹ khiến Giang Hàm hoàn toàn buông lỏng đề phòng. Cô không hề phát hiện — có người đang nhẹ nhàng tiến lại gần.
Cậu chống một đầu gối quỳ xuống bên sofa, lặng lẽ nhìn cô rất lâu.
“Đi nhanh đi, khỏi tiễn.”
Dù gọi là “em họ”, nhưng Hạ Văn Lễ nghiêm túc đến mức còn hơn cả anh trai, cái gì cũng muốn quản.
“Em đoán là chẳng mấy nữa ông ta chịu không nổi đâu. Mà chưa chắc đến lượt ông ta gục, cái cô kia đã sắp giở trò rồi. Chị cứ cẩn thận là được.”
Âm thanh ấy mềm mại, mê người — như cố ý trêu chọc cậu.
A~~~
Giang Hàm xác nhận lại quần áo không có gì lộn xộn, rồi chân trần lao ra khỏi phòng ngủ.
Nếu để cậu ta phát hiện, thì con c·h·ó kia chắc chắn sẽ bị xử lý đầu tiên.
…
Mùi này…
“Ừ, được.”
Tên đó còn biết nấu ăn?
“Cô giúp việc nhà chị dậy sớm thật. Chắc trời còn chưa sáng đã tới nấu xong bữa này rồi.”
“Chị… làm chuyện gì mờ ám à?” — Hạ Văn Lễ vừa nói, vừa đặt hộp bánh hoa quế xuống bàn.
“Bà nội nói chị ăn uống thất thường, nên chị thuê người nấu cho đúng giờ.”
Cậu cúi đầu, hôn xuống bờ môi mềm mại gần trong gang tấc.
Cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đuôi dựng đứng lên, sẵn sàng chiến đấu.
Giang Hàm biết nấu, nhưng từ trước đến nay hiếm khi làm bữa sáng đàng hoàng.
Người đàn ông đứng bên cạnh ghế sofa, nhìn cô rất lâu.
Giang Hàm vốn nghĩ cậu ta sẽ cúi xuống hôn mình — nhưng không, khi cậu tiến sát lại, hơi thở cậu chỉ nhẹ nhàng lướt qua vành tai cô. Giọng nói trong trẻo, dịu dàng, lại lướt qua bên tai mang theo một tia nóng rẫy khiến người tê dại.
Môi cô,vừa mềm, vừa nóng.
Điều đáng nói nhất: (đọc tại Qidian-VP.com)
Hôm nay ngược lại, ở lì không chịu đi.
Giây tiếp theo —
“Chị chẳng phải đã hẹn với Ninh Ninh sáng nay qua nhà em ăn sáng à? Cô ấy còn cố tình dậy sớm làm bánh hoa quế. Gọi chị mãi không bắt máy, không trả lời tin nhắn, lo quá nên nhờ em qua xem.”
Trong khi chính người làm ra bữa sáng ấy —rõ ràng mới từ trên giường bò dậy.
Bình thường cô chỉ uống tí cà phê, ăn qua loa vài lát bánh mì. Thế mà hôm nay trên bàn lại có cháo trắng nóng hổi, một đĩa há cảo hấp, cùng hai món dưa muối ăn kèm, bày biện gọn gàng.
Chú c·h·ó nhỏ mắt trà liếc nhìn về phía bếp:
“Không cần.”
Ngay sau đó, bị thả lại cái ổ nhỏ của mình.
Giang Hàm cầm ly nước ấm, vừa uống vừa mở hộp bánh hoa quế ra nếm thử, rồi ngồi xuống bàn bắt đầu ăn.
Fanta ôm bóng cỏ lăn lộn mà hít lấy hít để, hoàn toàn quên mất chủ nhân vẫn đang ngủ trên sofa.
“Đón em mà gấp vậy à? Cả dép cũng không kịp mang?”
Một lúc sau, khi cậu bưng một cốc nước vỏ quýt ấm ra, thì Giang Hàm đã ngủ mất.
Anh đảo mắt nhìn quanh phòng khách, lướt qua cả phòng bếp một vòng…
“Chị quên mất tiêu…”
Hạ Văn Lễ vốn định đi luôn cho nhanh, nhưng lúc này lại không muốn đi nữa.
“Bữa sáng ai làm?” — Hạ Văn Lễ hỏi lại.
Hơi thở anh trở nên dồn dập…
“Không. Chị chặn hết rồi.” — Giang Hàm trả lời thẳng.
Chương 166: Quỳ xuống hôn cô ấy – Hạ tiên sinh tập kích bất ngờ
“Chị biết rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô bật dậy khỏi giường như lò xo, chợt nhớ tới chú c·h·ó mắt trà tối qua.
Hơi thở nóng rực phả lên gương mặt cô…
Hạ Văn Lễ gật đầu:
“Vậy em đi đây.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Chị bị rối tóc rồi.”
Thế nhưng Hạ Văn Lễ đã phát hiện một điểm bất thường.
May thật —chú c·h·ó nhỏ mắt trà đã không còn ở đây.
Thật tiếc. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trước khi ra cửa, Hạ Văn Lễ lại liếc nhìn cô một cái:
Cậu nhìn đến cổ họng khô khốc, khẽ thì thầm:
Không có ai.
Fanta tức muốn bốc khói! (đọc tại Qidian-VP.com)
“Cậu biết nấu à?”
“…”
C·h·ó nhỏ đi rồi.
“…”
Cậu kìm nén h*m m**n đang cuộn trào nơi đáy lòng, ôm lấy cô từ ghế sofa, bế thẳng về phòng ngủ chính!
“Gì?”
Hạ Văn Lễ đi rồi, Giang Hàm mới thở phào một hơi, thả người xuống ghế.
“Dạo này ông ta có liên lạc với chị không?” — “Ông ta” ở đây, tất nhiên là nói đến Hứa Lệnh Phong.
Giang Hàm cảm thấy khó chịu, người khẽ nhúc nhích.
Giang Hàm bị tiếng chuông cửa đánh thức. Còn chưa kịp ra mở, điện thoại đã rung lên — là Hạ Văn Lễ gọi tới.
Nếu bị cậu em họ nghiêm túc của cô bắt gặp, thì toang thật rồi.
“Chị.”
Giang Hàm rửa mặt chải đầu qua loa, điều chỉnh lại tâm trạng, rồi bước ra khỏi phòng ngủ.
Nhưng…
Cô trông… rất hoảng.
Cô nằm nghiêng, ôm lấy con mèo mập lông cam kia, ngủ rất yên.
Sao cô cảm thấy người này rõ ràng là cố tình trêu chọc mình?!
Đẹp trai, lại biết chăm sóc — thật đúng là giống c·h·ó nhà người ta.
“Nghe nói ông ta đang nhờ vả khắp nơi để tìm việc, sống quen sung sướng rồi, giờ chẳng làm được gì đâu.”
“Ừ.”
Cậu quỳ gối bên sofa, vừa chân thành, vừa nghiêm túc.
Cảm giác nóng bỏng, mềm mại, như muốn thiêu rụi toàn bộ lý trí.
Cậu ta vươn tay, vén lọn tóc rối ở bên tai cô ra phía sau.
“Chị còn có thể làm gì?” — Giang Hàm cười giả lả, nhanh chóng chuồn vào nhà vệ sinh rửa mặt, tránh ánh mắt như tia X-quang của cậu em họ.
Như lửa cháy trên thảo nguyên, nóng đến mức khiến người nghẹt thở.
“Sao em lại đến bất thình lình thế?!”
Mấy sợi tóc che mất gương mặt cô, cậu đưa tay vén ra sau tai — đầu ngón tay mang theo một tia lạnh, chạm vào làn da đang nóng rực của cô, một nóng một lạnh, khiến cô khẽ rên một tiếng.
Tên c·h·ó hoang ở đâu tới lại dám… ném nó đi?!
Chắc nổ tung nhà mất!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.