Sự Rung Động Có Chủ Ý
Nguyệt Sơ Giảo Giảo
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 177: Cả người cuồng loạn – Kẻ g·i·ế·t người, phải đền mạng
“Aaaa—!” Hứa Lệnh Phong hét toáng lên, đẩy mạnh người trước mặt:
Tim đập loạn xạ, mồ hôi lạnh túa ra, Hứa Lệnh Phong nhìn Hạ Văn Lễ, vẫn dùng giọng ra lệnh như để che đậy sự hoảng sợ:
“Anh hình như rất không muốn nhìn thấy em? Vì sao? Sợ em đến đòi mạng sao?”
“Anh, lâu rồi anh không đến thăm em.”
Người phụ nữ vừa bị ông ta đẩy ngã đã đứng dậy.
Không ngờ lại là cô ta!
Lạnh.
Ngay sau đó—
“Tôi không làm gì hết! Mọi chuyện là do cô đáng bị như vậy!”
“Cút… cút đi!”
Hai chân ông ta mềm nhũn, nhưng vẫn cố gắng lần tới cửa.
“Cậu lập tức tránh ra cho tôi!”
Giọng cô ta lạnh buốt đến tận xương tủy.
Tay vặn nắm cửa điên cuồng, nhưng không cách nào mở được!
“Đương nhiên là muốn kéo anh cùng xuống địa ngục.”
Hứa Lệnh Phong sợ đến gần như vỡ mật.
“Nếu không phải vì anh, tôi tuyệt đối không thể chọn cách tự sát!”
Nhưng lúc này đây, Hứa Lệnh Phong sợ đến mặt trắng bệch như tờ giấy, cả người ép sát vào tường, như thể chỉ cần dính sát hơn chút nữa là có thể thoát khỏi ác mộng trước mắt.
“Không—là anh g·i·ế·t tôi!”
“Cô… cô rốt cuộc là người hay là ma!” Ông ta gần như muốn vãi cả ra quần.
“Ai cũng yêu quý cô, cô cao thượng, cô thanh khiết, cô hoàn hảo—còn tôi thì sao? Tôi là bùn nhơ, là rác rưởi, là sâu mọt… Là cô xen vào chuyện người khác! Cô có biết không, tôi thực sự rất ghét cô!”
Giọng nói vang lên từ người phụ nữ trước mặt—khuôn mặt ấy, quen thuộc đến mức khắc sâu trong máu thịt.
“Em à…”
Cả người đầy sát khí, giọng nói lại cuồng ngạo đến đáng sợ.
Là Giang Hàm! (đọc tại Qidian-VP.com)
Đây là một cái bẫy!
Một cảm giác lạnh thấu xương đột ngột bủa vây bốn phía, ùa vào từng lỗ chân lông.
Chương 177: Cả người cuồng loạn – Kẻ g·i·ế·t người, phải đền mạng (đọc tại Qidian-VP.com)
Hứa Lệnh Phong hoàn toàn không phòng bị—cả người bay thẳng về phía sau, đập mạnh vào giường sắt phía sau.
Hạ Văn Lễ vẫn không nhúc nhích.
“Tôi cảnh cáo cô, ra đây ngay cho tôi!”
Ánh sáng chiếu lên gương mặt Hạ Văn Lễ, nét mặt vốn sắc sảo lạnh lùng càng thêm u ám, như được chạm khắc bằng dao, trắng bệch đến vô hồn. Trong đôi mắt kia hiện rõ một tầng sát khí dày đặc.
Trong căn phòng trống trải, tiếng cười ấy vang vọng, như từng nhịp từng nhịp đập vào màng nhĩ, mỗi tiếng cười đều như một nhát dao sắc lẻm chém vào tim gan, càng khiến không khí thêm lạnh lẽo và ghê rợn.
“Có ai không? Cứu với——!”
Sao lại thế này?!
“Cô là tự sát, không liên quan gì đến tôi!”
“Hạ Văn Lễ, tôi bảo cậu tránh ra! Hai người các người định làm gì? Tin không tôi gọi cảnh sát đấy!”
“Ai bảo cô mắc bệnh đó? Là cô yếu đuối quá thôi!”
Cộng thêm men rượu đang xộc lên, hơi nóng và cồn dồn tụ trong lồng ngực, làm những ký ức bị chôn giấu suốt bao năm bỗng chốc trào dâng. Ông ta mơ hồ nhớ lại lần cuối cùng gặp em gái…
Hứa Lệnh Phong dán chặt lưng vào cửa, đảo mắt nhìn khắp căn phòng, muốn tìm thứ gì đó làm vũ khí phòng thân.
Toàn thân Hứa Lệnh Phong như bị đông cứng, không thể nhúc nhích, chỉ có thể dốc sức khống chế hô hấp và nhịp tim, giọng run rẩy hét lên:
đã tháo tóc giả ra.
Tay ông ta run lên khi rút điện thoại, bởi hơn ai hết, ông ta biết rất rõ—chỉ cần chuyện cũ bị khơi ra, ông ta c·h·ế·t chắc.
“G·i·ế·t người—phải đền mạng.”
Ngực như cuộn sóng, ông ta ôm lấy ngực, cố gượng dậy, chỉ thấy Hạ Văn Lễ đang chậm rãi bước tới gần.
“Anh… sợ em sao?”
Ông ta lại xoay người vặn tay nắm cửa—
Hình như muốn bước xuống.
“Không, không phải! Tôi không biết gì cả!” Hứa Lệnh Phong liên tục lắc đầu, sợ đến mất cả hồn vía. “Cô muốn gì?!”
Giọng ông ta run như sắp khóc.
Trước mặt lại là một người khiến ông ta sợ đến hồn vía lên mây.
“Là người hay ma, chẳng phải anh rõ hơn ai hết sao?”
Màu xanh đó, trong không khí đặc quánh thế này, lại khiến người ta nghẹt thở vì rờn rợn.
Nhưng Giang Hàm chỉ cúi đầu, sửa lại mái tóc giả trong tay, gương mặt bình thản.
Điều này khiến ông ta càng thêm bối rối, định vung tay đẩy anh ra—nhưng không ngờ Hạ Văn Lễ bất ngờ tung một cú đá thẳng vào bụng ông ta!
Hứa Lệnh Phong gào lên:
Ông ta mừng rỡ như sống lại, chẳng kịp suy nghĩ gì thêm, chỉ biết là phải rời khỏi nơi quỷ quái này ngay lập tức!
Lần này “cạch” một tiếng—cửa mở.
Môi mím chặt, ánh mắt nheo lại, toàn thân bao phủ bởi sát ý băng giá.
“Em… Em gái?”
Một tiếng gọi khẽ khàng “anh” vang lên, lại như nhát dao đâm xuyên vào lớp vỏ phòng bị yếu ớt của ông ta.
Ngón tay ông ta mò mẫm lần theo mặt tường, cuối cùng cũng tìm được công tắc đèn, nhưng nhấn mấy lần, đèn vẫn tối đen như mực.
“Cô là tự sát, không phải tôi g·i·ế·t cô! Cô tìm tôi làm gì?!”
Đặc biệt là khi thấy người kia đã xuống giường, chầm chậm tiến đến gần mình.
“Hồ Mộng, cô đừng giả thần giả quỷ!” Hứa Lệnh Phong quát, giọng run lẩy bẩy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chỉ có từ khe cửa mỏng hẹp, ánh sáng xanh của đèn chỉ dẫn lối thoát hiểm mờ mờ chiếu vào phòng…
“Cậu điên rồi chắc?!” Ánh mắt ông ta nhanh chóng nhìn sang con gái, “Tiểu Hàm, mau ngăn cậu ta lại! G·i·ế·t người là phạm pháp, chẳng lẽ con muốn nhìn cậu ta ngồi tù sao?!”
“Cậu chưa từng nghe câu này sao?” Giọng anh trầm lạnh, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt như lưỡi dao đóng băng—sát khí tăng vọt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đúng lúc này, đèn trong phòng cũng bật sáng.
“Không liên quan sao?”
Hứa Lệnh Phong uống rượu, máu dồn lên đầu, sát khí đè nén đến tận đỉnh óc, tim đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hứa Lệnh Phong bị cơn nóng trong đầu che mờ lý trí.
Lúc này ông ta mới thật sự hiểu ra:
Nhưng vừa lao ra ngoài—
Cô ta khẽ cong khóe môi cười, “Bởi vì… cái c·h·ế·t năm đó của em, anh biết rõ hơn bất kỳ ai!”
Ánh trăng trắng nhợt, như có trăm ma lượn lờ trong đêm.
“Tôi… tôi nói linh tinh, là, là có…”
Ở nhà xác bệnh viện, cô cũng mặc chính chiếc váy này—chỉ khác là, khi đó cả người cô đẫm máu, chiếc váy xanh lam bị nhuộm thành một màu đen ghê rợn.
Lúc này ông ta mới nhận ra—phòng này trống rỗng đến rợn người, ngoài giường, tủ và bàn ghế cố định thì chẳng còn gì khác.
“Cậu định làm gì? Hạ Văn Lễ, cậu đừng có điên!”
Trong mắt Hạ Văn Lễ tràn đầy sự u ám c·h·ế·t chóc, sát khí đan xen, hệt như một con sói sắp vồ mồi, hung hãn và tàn nhẫn.
Khi nói ra những lời đó, cô ta đã đứng ngay trước mặt ông ta, gần đến mức khuôn mặt trắng bệch ấy gần như áp sát vào mặt ông ta.
Cô ta quay người, bước ra khỏi phòng, tiện tay đóng cửa lại.
Cô ta từ từ vén chăn lên—
Nhưng anh vẫn đứng yên bất động.
Tiếng “cậu” này vang lên, như thể từ tầng địa ngục thứ chín vọng về.
“Anh…”
Ông ta định gọi cảnh sát—nhưng điện thoại không có tín hiệu.
“Sao lại là con?” Đồng tử Hứa Lệnh Phong co rút dữ dội.
Ma.
“Văn… Văn Lễ.”
Là đứa em gái mà ông ta đã chứng kiến lớn lên, lúc nào cũng dịu dàng, nụ cười ấm áp như ánh nắng đầu xuân.
Một chữ “ma” còn chưa kịp thốt ra miệng, Hứa Lệnh Phong quay đầu lại—thì phát hiện cái “ma” ban nãy…
“Đền mạng?” Hứa Lệnh Phong sợ đến tê liệt cả tay chân—thằng nhóc này chẳng lẽ thật sự muốn g·i·ế·t ông ta?!
“Cô c·h·ế·t rồi, c·h·ế·t là tốt! Lại còn không phải tôi g·i·ế·t, chẳng liên quan gì đến tôi hết!”
Như thể vừa từ địa ngục bò lên, toàn thân lạnh ngắt, ngay cả hơi thở cũng mang theo từng luồng khí lạnh như băng.
Gương mặt cô ta vốn đã giống Hứa Lệnh Di đến kỳ lạ, giờ lại thêm kỹ thuật hóa trang như thần, chỉ cần mời chuyên gia trang điểm chỉnh sửa đôi chút, cộng với ánh sáng lờ mờ trong phòng… hoàn toàn có thể giả làm người c·h·ế·t mà đánh lừa thị giác.
“Là hai người các người bày trò à? Muốn tạo phản đấy à!” Hứa Lệnh Phong cố ép bản thân bình tĩnh, đi tới trước mặt Hạ Văn Lễ, “Tránh ra.”
Hứa Lệnh Phong nhìn người nằm trên giường…
Ông ta đập mạnh vào cánh cửa:
Nếu thực sự là ma quỷ, sao lại bị ông ta đẩy ngã được?
“Cậu—vừa rồi cậu nói gì?”
Giường vô cùng kiên cố, chân giường va vào lưng ông ta, đau đến mức mồ hôi lạnh túa ra đầy trán.
“Hứa Lệnh Di, là cô tự chuốc lấy!”
Phía sau, người kia bỗng bật cười.
“Anh đang nói ai thế?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.