Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Sự Rung Động Có Chủ Ý

Nguyệt Sơ Giảo Giảo

Chương 179: Mối tình rối ren, khiến ông ta rơi vào địa ngục

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 179: Mối tình rối ren, khiến ông ta rơi vào địa ngục


Cú này nối tiếp cú kia, không chút nương tay!

Hứa Lệnh Phong vừa bị đánh tơi tả, sức lực không còn, căn bản không thể đuổi kịp chiếc xe.

“Mẹ…” – ông ta nghẹn giọng, cổ họng khô khốc, run rẩy gọi.

Trong bóng tối,như thể muốn hoàn toàn—

“Không phải con g·i·ế·t nó…”

Đèn xe bật sáng, lộ ra hình dáng dữ tợn và những chiếc nanh sắc nhọn.

“Mày đoán xem, ba có giao công ty cho nó không?”

Không phải bị kéo về hiện thực — mà là rơi thẳng xuống địa ngục.

Thế nhưng sự việc đã đến nước này, ông ta cũng chẳng còn đường lui, cứ thế phó mặc.

“Mẹ! Mẹ ơi—”

Bên cạnh bà là Giang Vận Nghi. “Mẹ, nghe con nói đã, vừa nãy con bị dồn vào đường cùng nên mới buột miệng nói bậy thôi.”

xé xác ông ta thành trăm mảnh!

Lúc này Hứa lão phu nhân đã lên xe, tài xế sớm đã chờ sẵn, chỉ một cú đạp ga, xe lập tức rời khỏi trung tâm điều dưỡng.

Ngón tay Hạ Bá Đường siết chặt thành nắm đấm, ông tiến lên một bước, túm lấy cổ áo Hứa Lệnh Phong, xách cả người ông ta lên: “Ông nói thêm một câu thử xem.”

Bà giơ tay lên, nhưng rồi lại buông xuống trong vô vọng.

Ngay sau lời đó— (đọc tại Qidian-VP.com)

Lúc này Hứa Lệnh Phong mới chợt nhận ra — mẹ thật sự đã hoàn toàn buông bỏ ông ta rồi.

… (đọc tại Qidian-VP.com)

Do bệnh tật kéo dài, Hứa lão phu nhân vốn đã trông già hơn người cùng tuổi, giờ phút này lại như già đi thêm mười tuổi.

Có lẽ, sự tuyệt vọng sâu sắc… chính là như vậy.

Sức mạnh áp đảo hoàn toàn, ông ta thậm chí không thể giãy giụa nổi.

“Chuyện gì mẹ cũng hiểu cả.”

Ra tay cực kỳ tàn nhẫn, lực đạo cũng nặng nề.

“Chúng ta xin lỗi con!”

Hứa Lệnh Phong lồm cồm bò dậy, từ dưới đất lăn lộn đứng lên, đuổi theo ra ngoài.

Nhưng ngay lúc ấy, một chiếc xe đen kịt như mãnh thú ẩn mình lâu ngày, phá tan sương mù núi đêm lao thẳng đến.

“Mẹ, mẹ tin con đi, cái c·h·ế·t của em gái thật sự không liên quan đến con. Nó c·h·ế·t ở nhà họ Hạ, là lỗi của bọn họ!”

Chuyện hai mươi mấy năm trước, không có bằng chứng, họ sẽ không làm gì được ông ta. Nhưng ông ta biết rõ, với thủ đoạn của nhà họ Hạ, có hàng trăm hàng ngàn cách khiến ông ta sống không bằng c·h·ế·t.

Thậm chí lúc rời đi, bà không hề liếc nhìn Hứa Lệnh Phong lấy một lần.

Nhưng bà chưa từng nghĩ, điều đó lại gây ra một nghiệp chướng lớn đến vậy.

“Hừ, không dám nghe à?”

Giống như có người dùng gậy phang mạnh vào đầu, trước mắt tối sầm, ngực nghẹn thở, huyết áp tăng vọt.

“Rất hận tao chứ gì.”

Nhưng khóe mắt ông ta bỗng thoáng thấy một bóng người quen thuộc, cả người chợt run lên, cứng đờ quay đầu nhìn sang — đó là một bóng dáng già nua nhưng vẫn thẳng lưng, oai nghiêm.

Đến nước này rồi mà vẫn còn nói năng xằng bậy!

“Anh và Vận Nghi đã ly hôn, từ nay về sau, nhà họ Hứa… không còn đứa con nào như anh nữa.”

Ông ta bị đánh ngã lăn xuống đất, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị nắm cổ áo lôi dậy, cả người bị ấn mạnh vào tường.

“Hạ Văn Lễ, chính vì sinh ra cậu mà nó mới phát bệnh. Còn ông, Hạ Bá Đường, với tư cách là chồng mà không chăm sóc tốt cho vợ, để nó có cơ hội tự sát…”

“Vậy mà sau khi nó qua đời, mày lại dan díu với mụ đàn bà họ Lương kia, thậm chí còn có con riêng. Ai biết hai người lén lút từ bao giờ? Biết đâu Lệnh Di tự sát không phải vì phát hiện tao ngoại tình, mà là phát hiện mày sống sa đọa thì sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Bàn tay bà siết chặt hơn, giơ gậy chống lên cao.

“Hơn nữa, nó là tự sát mà!”

Hứa Lệnh Phong không còn sức phản kháng, bị đánh đến mức sắp ngất lịm, lúc Hạ Bá Đường buông tay, ông ta mềm nhũn như bùn trượt dần xuống bức tường, ngã sõng soài dưới đất.

Bà liếc nhìn Hạ Bá Đường đang đứng một bên, nói: “Bá Đường, gả Lệnh Di cho con, ba mẹ chưa từng hối hận. Con đã chăm sóc con bé rất tốt… Là nhà họ Hứa chúng ta nợ con…”

“Mẹ?”

Ông ta định nhảy lên xe mình, nhưng lại phát hiện không biết vứt chìa khóa xe ở đâu rồi.

Thì ra, tất cả… chỉ là một giấc mộng đẹp.

Không mắng, không đánh…

Hạ Bá Đường hít một hơi thật sâu, nói: “Dù sao thì cô ấy cũng là em ruột ông.”

Ngón tay Hạ Bá Đường khẽ siết lại, nắm thành quyền: “Được, để tôi toại nguyện cho ông.”

“Nếu không phải vì sinh con, nó đã không phát bệnh trầm cảm.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Hoặc cũng có thể, từ sau khi ra khỏi trại tạm giam, mọi thứ ông ta trải qua chỉ là một giấc mộng ảo huyền. Ông ta phối hợp làm đủ thủ tục, kể cả ly hôn.

Ánh mắt bà nhìn ông ta nặng nề, rồi lại thở dài thật sâu.

“Vậy nên nó càng phải che giấu giúp tao. Tao là anh nó, vậy mà nó lại muốn khiến tao nhà tan cửa nát, có người em nào như thế không?”

“Về nhà thôi.” – Bà nói, giọng run rẩy.

Thì còn quan trọng gì nữa đâu.

Vì con gái từng bị b·ắ·t· ·c·ó·c, mắc trầm cảm, bà và chồng quả thật đã dành nhiều tâm sức hơn cho con bé. Còn Hứa Lệnh Phong – với tư cách là con trai, là anh cả – cũng từng được kỳ vọng rất nhiều, nên đôi khi đối xử nghiêm khắc, hà khắc là điều không tránh khỏi.

“Vậy thì g·i·ế·t tao đi, ha ha!”

Đập vào mắt là gương mặt già nua đang rơi lệ của mẹ ruột mình.

Giờ đây, mộng tan.

“Là mẹ không dạy dỗ tốt con trai.”

Khoảng thời gian ấy, mọi chuyện như trở về thời điểm trước đây — mẹ vẫn từ ái, vợ vẫn đảm đang, mọi người gặp ông ta vẫn cung kính gọi: “Hứa tiên sinh”.

Gương mặt ấy, đầy đau đớn, sốc nặng và mỏi mệt.

Hạ Văn Lễ nghiến răng:

“Phịch” — Gậy chống rơi xuống đất, thân hình bà loạng choạng, may mà có Giang Vận Nghi kịp thời đỡ lấy.

Hứa lão phu nhân nắm chặt cây gậy, trong lòng đau nhói, bước lên một bước.

Toàn thân không ngừng run lẩy bẩy.

“Tôi là hung thủ g·i·ế·t người? Vậy các người không có lỗi gì à?”

Giang Hàm bước vào, nhặt gậy lên, đỡ lấy cánh tay còn lại của bà. Hứa lão phu nhân liếc nhìn cô, khẽ thở dài: “Có lẽ đời này của tôi là số phận không có con cái. Những năm qua, tôi cũng đã đối xử không tệ với anh…”

Cúi người thật sâu, khi bà ngẩng dậy, lưng như không thể thẳng nổi nữa.

Ngay sau đó, một cú đấm khác lại giáng thẳng vào mặt Hứa Lệnh Phong.

Bà hất tay Giang Vận Nghi và Giang Hàm đang đỡ lấy mình, rồi cúi người thật sâu trước mặt ông.

Lục lọi khắp túi áo, cuối cùng cũng tìm thấy chìa khóa.

Hứa Lệnh Phong vừa trông thấy Hạ Bá Đường, tim ông ta như ngừng đập.

“Lệnh Di mới mất được mấy năm? Nếu mày thật sự yêu nó , lẽ ra nên thủ tiết vì nó.”

“Chuyện này không liên quan đến mẹ, mẹ vẫn phải giữ gìn sức khỏe.”

“Mẹ! Con là con trai mẹ! Chẳng lẽ mẹ thật sự mặc kệ con sao? Mẹ! Con không ngờ em gái lại tự sát, mẹ tin con đi, tin con mà…”

Hứa Lệnh Phong lập tức choáng váng, đầu óc trống rỗng.

“Cho dù là tôi khiến nó bị kích động, vậy các người không có trách nhiệm gì à?”

Cổ áo bị siết chặt, gần như nghẹt thở.

“Ông không xứng làm anh cô ấy.”

Lần trước bị đánh, Hứa Lệnh Phong như bị ám ảnh, lập tức thu mình lại, sợ hãi lùi về sau liên tục. Gậy chống giơ lên, treo lơ lửng trên đầu ông ta…

Ánh mắt bà chạm vào ông ta, khiến ông ta th* d*c, trong lòng rối loạn, sợ hãi.

Hứa Lệnh Phong cười như kẻ điên dại.

Hứa lão phu nhân đang siết chặt cây gậy chống, sắc mặt trắng bệch, không còn chút máu.

Hạ Bá Đường vung một cú đấm mạnh mẽ vào mặt ông ta.

Ngửa mặt nhìn cha con Hạ Bá Đường trước mắt, ông ta bỗng nhiên bật cười thành tiếng: “Các người… cuối cùng vẫn không dám g·i·ế·t tao!”

Biết được sự thật là một chuyện, nhưng nghe chính miệng ông ta thừa nhận, lại là một chuyện hoàn toàn khác.

Nơi này lạnh đến thấu xương, ông ta cảm giác bản thân như đang bị ngâm trong dòng sông băng, sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy.

Bà đã tin Phật bao năm nay, tin vào luật nhân quả, rằng yêu thương rồi tan vỡ, sao rơi mưa tạnh, cuối cùng cũng có báo ứng.

“Mẹ!” – Hạ Bá Đường vội vàng đỡ lấy bà, “Mẹ làm gì vậy chứ?”

Ông ta sợ đến gần c·h·ế·t, nhưng cây gậy kia vẫn không giáng xuống. Ông ta nhắm chặt mắt, phải một lúc lâu sau mới dám mở ra.

Hứa lão phu nhân đến mức muốn ra tay g**t ch*t ông ta.

“Giờ còn giả bộ si tình gì chứ? Nếu thật sự yêu nó như vậy, tại sao không c·h·ế·t theo luôn đi!”

“Vì ba từ lâu đã nhìn ra, ông chẳng làm nên trò trống gì!” – Hạ Bá Đường nghiến răng nói.

“Thì sao chứ… Cuối cùng, nó vẫn c·h·ế·t rồi, họ chỉ còn một đứa con trai là tao. Không giao cho tao, còn có thể giao cho ai?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Hứa Lệnh Phong bật cười khinh bỉ, “Từ nhỏ đến lớn, nhiều người đều nói như vậy. Nó xinh đẹp, tính tình tốt, chỉ là mắc bệnh trầm cảm. Nếu không thì…”

“Hạ Bá Đường, mày có bản lĩnh thì đánh c·h·ế·t tao đi! Ra tay đi, tao là hung thủ, nhưng mày cũng vậy—”

Chương 179: Mối tình rối ren, khiến ông ta rơi vào địa ngục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 179: Mối tình rối ren, khiến ông ta rơi vào địa ngục