Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Sự Rung Động Có Chủ Ý

Nguyệt Sơ Giảo Giảo

Chương 243: Cuộc gặp định mệnh — Chỉ một ánh nhìn, đã khắc sâu vào tim

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 243: Cuộc gặp định mệnh — Chỉ một ánh nhìn, đã khắc sâu vào tim


Đang nói chuyện, Chung Thư Ninh liếc điện thoại, thấy Hạ Văn Lễ và Chung Minh Diệu đều nhắn tin cho mình:

Lương Gia Nhân cạn lời, quay sang nhìn Hạ Văn Lễ:

Vậy mà dạo này không chỉ nói nhiều, còn biết cách khiến người khác phát cáu.

“Em có nhớ anh không?”

“Thôi đi, đại tiểu thư đâu có hứng ăn mấy bữa cơm bình dân với tụi mình.”

“Vậy càng tốt, hôm nay Tiểu Dã có hoạt động, con đi với nó đi.”

“Ai mà đứng cuối! Kỳ này em thi cũng khá tốt đấy chứ!” – Hạ Văn Dã lập tức phản bác.

“Cháu biết lỗi rồi ạ.”

“Thôi đi, vị đại tiểu thư đó chẳng qua chỉ muốn thể hiện bản thân thôi. Đừng tưởng cô ta ngoài mặt không tranh giành, chứ đến lúc biểu diễn xong rồi vẫn còn ở phòng tập luyện, làm vậy cho ai xem chứ? Chẳng qua là muốn được thầy khen thêm vài câu thôi.”

Thằng nhóc này, kiếp trước chắc là cái thùng cơm, ăn mãi không no!

“Anh ngủ rồi hả, vậy anh nghỉ tiếp đi, mai mình nói chuyện sau.”

Lúc này Dụ Hồng Sinh mới nhận lấy tách trà, nhấp một ngụm cho dịu cổ họng, rồi đột nhiên hỏi: (đọc tại Qidian-VP.com)

“Tụi mình đi ăn đi, có gọi cô ta không?”

Anh liếc nhìn đồng hồ—

Gần đây Hạ Văn Lễ quá mệt, chưa có thời gian điều chỉnh lại múi giờ nên ngày đêm đảo lộn. Giờ mọi chuyện liên quan đến Ngụy Lãng đã được giải quyết, ca phẫu thuật của Chung Minh Diệu cũng thành công, cuối cùng anh mới có thể thở phào nghỉ ngơi.

Lương Gia Nhân nấu cơm cho Hạ Văn Lễ, vậy mà phần lớn lại bị Hạ Văn Dã ăn sạch, khiến bà suýt nữa đánh cho một trận.

Hôm ấy Lương Gia Nhân dẫn em trai Hạ Văn Dã tới chỗ anh.

Con gái học múa thường có vóc dáng và khí chất đặc biệt, Hạ Văn Lễ ban đầu chỉ liếc qua.

“Dù có áp lực đến đâu cũng phải biết chăm sóc sức khỏe. Hay là con dọn về nhà ở đi.”

Cái mũi nghẹt mấy ngày của anh như cũng bất ngờ được khai thông.

“Con đã xin nghỉ vài hôm, dạo này đang ở nhà nghỉ ngơi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Đừng cúp máy. Anh muốn nghe giọng em một chút.”

Đó là đôi giày múa ba lê dự phòng,màu hồng nhạt, được bọc trong một túi nilon,đế giày dính đầy chất lỏng màu nâu sẫm, trông giống như cà phê.

“Dạo này thật sự bận quá.”

Dù chẳng hứng thú gì, nhưng Hạ Văn Lễ cũng không muốn phụ lòng bà. Vả lại, cảm cúm khiến đầu óc anh mơ màng, khó tập trung vào công việc.

Thực ra bà cố ý sắp đặt vậy, muốn để Hạ Văn Lễ ra ngoài thư giãn một chút.

“Giờ hạ sốt rồi.”

“Hôm nay con vẫn phải đi làm sao?”

“Đúng rồi, thằng họ Ngụy đó nói năm xưa bị Hạ Văn Lễ đánh là vì cháu? Hai đứa quen nhau từ sáu bảy năm trước rồi à?”

Dụ Hồng Sinh trầm giọng:

Có lẽ, đó chính là “tiếng sét ái tình”.

Dụ Hồng Sinh nhìn thằng cháu trai mà tức không thở nổi. Thằng nhóc này bình thường có đánh mấy roi cũng chẳng nói nổi một câu, suốt ngày mặt lạnh như tiền, cứng đầu cố chấp.

Vở kịch được trình diễn tại Nhà hát lớn, là một chương trình dành cho thiếu nhi. Hạ Văn Lễ thật sự không có hứng, dù đang nghỉ nhưng thỉnh thoảng vẫn phải nhận điện thoại công việc.

Chương 243: Cuộc gặp định mệnh — Chỉ một ánh nhìn, đã khắc sâu vào tim (đọc tại Qidian-VP.com)

Lúc này bà mới yên tâm, vào bếp nấu cho anh ít cháo:

Tay cầm túi nilon nắm chặt đến nỗi khớp tay trắng bệch, nhưng lưng lại giữ thẳng tắp, mắt không liếc ngang liếc dọc, bước chân dứt khoát, như một cơn gió lướt qua anh.

“Đợi thằng nhóc Hạ Văn Lễ về Bắc Kinh, bảo nó đến gặp ta.”


“Cháu hoàn toàn không có ấn tượng gì.”

Cũng nói chuyện kiểu này sao?

“Cậu uống trà đi, không uống là nguội mất.” – Chung Thư Ninh cười nhẹ.

Chung Thư Ninh lắc đầu.

“……”

Trái tim khẽ gợn sóng.

“Nhớ nhiều không?”

Cô gái ấy—

Hạ Văn Lễ ra nước ngoài đã mấy ngày, giọng nói như mang chút uể oải nhưng cũng đầy mong nhớ:

“Dì vốn hứa hôm nay sẽ cùng Tiểu Dã đi xem kịch, nhưng dì có việc gấp, con đi với em nhé.”

Trên người cô có mùi cam quýt thoảng nhẹ, như đang lơ lửng trong không khí.

“Đúng đó, người ta sắp có bạn trai tới đón rồi, chắc là đi ăn tối dưới ánh nến ở khách sạn năm sao đấy. Mau tẩy trang, thay đồ thôi.”

Thịnh Đình Xuyên khẽ liếc mắt ra hiệu cho em gái. Chung Thư Ninh lập tức dịch người sang bên cạnh, hai tay đưa tách trà tới:

Từ sau khi kết hôn, đây là lần đầu tiên hai người xa nhau lâu như vậy.

“Cậu là trưởng bối.”

Thương trường là nơi bầy sói tụ tập, nhất là khi đối diện với một lũ cáo già đầy mưu mẹo.

“Vậy em đứng thứ mấy trong khối?”

“May mà có Chung Thư Ninh giúp cậu đấy.”

Bên kia bán cầu, trời đã về khuya. Khi cô gọi sang, Hạ Văn Lễ vừa chợp mắt, bị đánh thức, giọng trầm khàn, thấp mà gợi cảm.

“Mẹ ơi, con đang tuổi lớn, nhanh đói lắm.”

“Cháu đang muốn dùng đạo lý để ép ta à?” – Dụ Hồng Sinh cau mặt, giọng lạnh tanh.

“Cậu à, chuyện này ba mẹ cháu sớm muộn cũng biết, lẽ nào cậu muốn để họ trách mắng em gái cháu?” – Thịnh Đình Xuyên thẳng thắn nói. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bình thường hai người họ…

Chung Thư Ninh ngẩn người—

Hạ Văn Dã bĩu môi, rõ ràng cảm thấy mình đang bị anh cả mỉa mai, nhưng lại chẳng dám nổi giận, đành giận dỗi ngồi xuống ăn cơm.

Đúng lúc ấy— (đọc tại Qidian-VP.com)

Anh ra hành lang nghe máy, bước tới gần cửa sổ. Những vấn đề rắc rối trong công việc khiến anh cau mày không dứt.

Chỉ trong một khoảnh khắc—

“Cậu, cậu uống trà đi ạ.”

Hạ Văn Lễ chỉ nghe loáng thoáng vài câu, rồi tiếp tục nghe điện thoại. Gọi xong, anh lại mở hộp thư, xử lý mấy email công việc.

Nơi nào có người, nơi đó khó tránh thị phi.

“Có chứ…”

Dụ Hồng Sinh không trả lời, chỉ cúi đầu tiếp tục lau máy ảnh.

Tiếng cười nói rộn ràng vang lên. Một nhóm các cô gái mặc trang phục múa ba lê từ xa đi tới, bước chân vội vàng, có lẽ là vừa kết thúc buổi biểu diễn.

Sau này, mỗi lần nhớ lại lần đầu gặp gỡ ấy, Hạ Văn Lễ đều thấy kinh ngạc—

Bởi vì đôi giày trong tay cô.

“Thì… cũng khá nhớ.”

Vì đang cảm, anh đeo khẩu trang. Bắc Kinh lúc này đã được sưởi ấm toàn thành phố, anh hơi kéo khẩu trang xuống một chút, cảm thấy dễ thở hơn.

Vì anh vẫn nhớ rõ hôm đó cô mặc gì, thậm chí cả lớp trang điểm trên mặt là màu gì cũng in sâu trong trí nhớ.

Chung Thư Ninh khẽ v**t v* chiếc nạng trong tay, liếc nhìn về phía anh trai và cậu mình ở cách đó không xa:

Chính điều đó khiến Hạ Văn Lễ nhìn kỹ cô thêm vài lần.

“……”

“Lại không ăn uống gì à?”

Mùi hương ấy khiến anh hít thở cũng thấy dễ chịu, mang theo chút vị ngọt thanh.

“Hạ Tiểu Dã, con ăn nhiều quá rồi đấy!” Lương Gia Nhân nhíu mày.

Áp lực lúc ấy quá lớn, khiến anh dần hình thành thói quen hút thuốc.

Chỉ một ánh nhìn,

Chắc buổi diễn cũng sắp kết thúc, đang định quay trở lại khán phòng thì chợt thấy một cô gái trẻ bước từ bên hông đi tới. Cô mặc đồ tập múa ba lê, khoác thêm một chiếc cardigan lông dài bên ngoài.

Hạ Văn Dã thấy anh cả đồng ý, suýt nữa ngất ngay tại chỗ.

“Ý gì? Cháu không quen cậu ta à?”

Vì nể mặt ông nội và chú hai nên người ta trước mặt có thể cười nói vui vẻ, sau lưng lại chẳng ngần ngại đâm một dao.

“Lại họp phụ huynh à? Kỳ này em xếp hạng bao nhiêu?” Hạ Văn Lễ hỏi xong liền liếc sang, giọng đầy châm chọc.

Năm đó, Hạ Văn Lễ hai mươi ba tuổi, vừa mới bước chân vào công ty.

Nhưng ánh mắt lại vô thức dừng lại—

Hạ Văn Lễ lúc mới vào giới thương nghiệp từng chịu không ít thiệt thòi.

“Vậy thì là cậu ta thầm thích em.” – Thịnh Đình Xuyên nói thẳng – “Cậu ta từng nói với anh rằng cậu ấy đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên.”

“Mẹ!” – Khi đó Hạ Văn Dã mới học cấp hai, nghe vậy liền bật dậy kêu trời.

“Cậu, anh… cháu gọi điện một chút.”

Hạ lão gia không để anh vào thẳng ban quản lý mà bắt đầu từ vị trí cơ bản nhất. Sau khi hoàn thành công việc của mình, anh còn phải theo chân chú hai Hạ Trọng Thanh đi gặp gỡ các đối tác kinh doanh, làm trợ lý cho ông để học hỏi kinh nghiệm.

đã khắc sâu vào tim.

Đúng là có em gái rồi, tính cách cũng thay đổi theo.

“Con cảm cúm sao rồi?” Lương Gia Nhân liếc thấy nhiệt kế đặt trên bàn, cau mày: “Con bị sốt à?”

Ăn uống thất thường, ngày đêm đảo lộn, cơ thể sao có thể chịu nổi. Mùa đông năm đó vừa mới bắt đầu, đúng mùa cúm, Hạ Văn Lễ không may nhiễm bệnh.

“Dù trong tình huống nào, cũng đừng tự đẩy mình vào nguy hiểm.”

Nhưng sự xuất hiện của Ngụy Lãng lại khiến anh nhớ về quãng thời gian sáu, bảy năm trước…

“… Vừa nãy suýt nữa xảy ra chuyện, làm tớ sợ c·h·ế·t khiếp.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 243: Cuộc gặp định mệnh — Chỉ một ánh nhìn, đã khắc sâu vào tim