Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Sự Rung Động Có Chủ Ý

Nguyệt Sơ Giảo Giảo

Chương 27: Miệng bôi thuốc độc à? Người cùng bệnh hiểu nhau.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 27: Miệng bôi thuốc độc à? Người cùng bệnh hiểu nhau.


“Không sao.” Hạ Văn Dã liếc nhìn về hướng đám người Chung Minh Nguyệt rời đi: “Tôi không gây thêm phiền phức cho chị đấy chứ?”

Được một người con gái bảo vệ…

“Có những người rõ ràng vừa rẻ tiền vừa thấp kém, lại cứ tưởng mặc lên người bộ đồ hàng hiệu có logo thì có thể biến thành hàng cao cấp.”

Dây xích c·h·ó ư? Xích cho kỹ vào?

Hạ Văn Dã sững sờ một lúc, cậu ấy cúi đầu, nhìn bàn tay đang bị nắm của mình, rồi lại nhìn Chung Thư Ninh đang che chắn trước mặt.

Chung Thư Ninh chẳng buồn để ý đến hắn ta.

“Sao cậu nhóc này còn nhỏ tuổi mà nóng nảy thế?”

“Chị…” Chung Minh Nguyệt nghiến răng, muốn giãy ra nhưng sức lại không bằng cô: “Chung Thư Ninh, chị buông ra. Nếu không tôi về sẽ mách bố mẹ, nói chị liên kết với người ngoài để bắt nạt tôi.”

“Cậu là ai!” Mặt Chung Minh Nguyệt hơi tái đi, cau mày nói.

“Vậy mà còn có người đến tận trước mặt chính chủ để dương oai giễu võ.”

Người Chung Minh Nguyệt mềm nhũn, vậy mà cô ta lại ngã phịch xuống đất.

“Chính cô ta thừa nhận, không kiểm soát được bản thân đấy thôi.” Hạ Văn Dã chép miệng.

Tay còn lại, lập tức siết chặt cổ tay đang vung tới của Chung Minh Nguyệt!

“Khi nãy anh tôi gọi điện dặn tôi ra ngoài phải chú ý, nói là tạm thời chưa muốn công khai quan hệ giữa hai người.” Cho nên khi đó Hạ Văn Dã mới gọi cô là “chị”.

“Nhưng chị cũng đừng để bụng quá, dù gì hai người cũng đã dọn về ở chung, người nhà cũng biết cả rồi. Tính cách anh tôi không phải kiểu qua cầu rút ván đâu.”

“Anh em có người trong lòng chưa?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Cậu nhóc này, miệng có bôi thuốc độc hay sao?

Sao lại có cảm giác, khờ thế này!

“Ăn cơm?” Chung Minh Nguyệt giận đến bốc hỏa, giơ chân đá hắn ta một cái: “Ăn ăn ăn, suốt ngày chỉ biết ăn, ăn cho c·h·ế·t luôn đi!”

“Tranh thủ lúc người ta gặp khó khăn để chen chân vào, chẳng phải là tiểu tam thì là gì?”

Người ta đã không muốn công khai quan hệ với chị, chị còn nói anh ấy là người tốt?

Chung Minh Nguyệt bị cô nói cho câm nín, cô ta cắn môi, gấp đến mức suýt khóc.

Vợ chồng nhà họ Phùng vội vàng đuổi theo, còn ánh mắt Phùng Thụy Dương vẫn cứ lởn vởn trên người Chung Thư Ninh.

Ngón tay đang cầm vô lăng của Chung Thư Ninh khẽ siết lại: “Ngài Hạ nói anh ấy không muốn công khai à?”

“Anh…” Chung Minh Nguyệt tức đến mức muốn bốc khói.

“Cậu…”

“Em hỏi đi.” Lúc này tâm trạng của Chung Thư Ninh khá tốt.

Hạ Văn Dã gào thét trong lòng: Chị dâu của tôi ơi, chị có thể đừng dùng từ đó để khen anh tôi không, nghe sợ lắm luôn á!

Hạ Văn Dã nhướng mày: “Có liên quan đến cô à?”


“Các người mới là người ngoài!”

Hạ Văn Dã cúi đầu, lúc này Chung Thư Ninh mới nhận ra mình vẫn đang nắm lấy cổ tay cậu ấy. Khi nãy, vì cô căng thẳng nên dùng sức hơi mạnh, đến mức để lại vết đỏ trên tay cậu ấy: “Xin lỗi nhé.”

“Cậu nói bậy bạ gì thế, sao con gái tôi lại là tiểu tam được chứ?” Vợ chồng nhà họ Phùng và Phùng Thụy Dương cũng vội vàng đi tới.

Cô ta già sao?

Chung Minh Nguyệt siết chặt túi xách, tức đến mức người cũng run lên: “Họ đã hủy hôn ước rồi.”

“Người ngoài ư?” Chung Thư Ninh cười giễu: “Đối với tôi, cậu ấy là người thân…”

“Không sao, là tôi tự nguyện dính vào mà.”

“Bố, không phải đâu, cô ta nói bậy đó.” Chung Minh Nguyệt muốn giải thích: “Cô ta là con gái nuôi của bố mẹ con, cô ta chỉ đang ghen tị với mối quan hệ của con và anh Bách Vũ thôi!”

Nhân viên tư vấn cũng chỉ cúi đầu không nói gì, liếc nhìn Hạ Văn Dã:

“Chúng ta coi như người cùng bệnh hiểu nhau.”

Phùng Thụy Dương nghe tiếng bố mẹ gọi, lúc này mới miễn cưỡng rời đi.

Nói xong, cô ta giật lấy túi xách rồi chạy ra ngoài.

Vài nhân viên tư vấn xung quanh suýt nữa thì bật cười thành tiếng, rồi vội vàng bước lên đỡ Chung Minh Nguyệt dậy.

Chung Thư Ninh khẽ đáp một tiếng, giọng hơi trầm: “Ngài Hạ đúng là một người tốt.”

“Được rồi, dù gì cô ấy cũng là con gái chú Chung, vậy chẳng phải cũng là người một nhà sao?” Lúc này, Phùng Thụy Dương chen vào. Từ lúc Chung Thư Ninh xuất hiện, mắt hắn ta chưa rời cô lấy một giây.

Chung Thư Ninh chỉ cúi đầu mỉm cười.

Khi Chung Thư Ninh dứt lời, cô cũng buông tay đang nắm chặt cô ta ra.

Thằng nhóc thối ở đâu ra vậy, thật vô lễ!

Sau khi chọn xong ghim cài áo vest, trên đường rời khỏi trung tâm thương mại để về biệt thự Lan Đình, Chung Thư Ninh nhìn sang Hạ Văn Dã: “Em và người nhà đều biết chuyện của chị rồi à? Chị vừa mới huỷ hôn, còn là một đứa trẻ mồ côi.”

“Tôi…”

Chị bị tẩy não rồi à? (đọc tại Qidian-VP.com)

Chung Thư Ninh trợn tròn mắt:

“Chị hỏi đi.”

Không cần phải giả vờ khách sáo với Chung Minh Nguyệt nữa, Chung Thư Ninh thấy nhẹ nhõm vô cùng.

“Người khác làm tiểu tam, chỉ thiếu điều giấu mình đi.”

Đây là đang ví Chu Bách Vũ với c·h·ó ư?

Cả Thanh Châu này ai cũng biết chuyện của cô ta và Chu Bách Vũ.

Nhân viên tư vấn thấy hai bên sắp cãi nhau, vội vàng bước lên khuyên can. Hạ Văn Dã chỉ liếc nhìn Chung Minh Nguyệt một cái: “Quyến rũ chồng chưa cưới của người khác, còn có mặt mũi mà nói à. Bây giờ xã hội bị sao thế này, đến cả tiểu tam cũng lộng hành như vậy sao?”

“Tôi hỏi chị một chuyện được không?” Hạ Văn Dã nghiêng đầu nhìn Chung Thư Ninh.

“Đó chẳng phải là nhờ ơn cô ban cho sao!”

Cậu nhóc này, cũng dám nói thật.

Tuy hai anh em nhìn kỹ có đôi chút giống nhau nhưng tính cách thì quả thật khác một trời một vực.

Chung Thư Ninh khẽ cười: “Cả thành phố Thanh Châu này đều là nhân chứng.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Còn nhìn nữa, tin tôi móc mắt anh không?” Hạ Văn Dã nhíu mày.

Chung Thư Ninh bật cười thành tiếng.

Chương 27: Miệng bôi thuốc độc à? Người cùng bệnh hiểu nhau.

Cảm giác đó, hơi kỳ diệu.

Nói những thứ khác thì còn nhịn được, chứ kiểu công kích này thì người phụ nữ nào chịu nổi.

Chung Thư Ninh thấy đau đầu, cậu nhóc này mặc vest xuất hiện, cầm bình giữ nhiệt, cứ tưởng cũng chững chạc như Hạ Văn Lễ.

“Chị đừng nhìn nhà tôi đông người thế mà hiểu lầm, tôi sống trong nhà cũng chẳng khác gì một đứa trẻ mồ côi.”

“Cách mấy vạn dặm tôi cũng ngửi được mùi ‘trà xanh’ đó rồi.”

Cô ta vừa tức vừa uất ức, vợ chồng nhà họ Phùng không hiểu rõ chuyện ở Thanh Châu, bố nuôi Phùng Vĩ Chính liền xông thẳng lên: “Cô gái này làm sao thế! Con gái tôi đã làm gì? Tiểu tam gì chứ, cô có bằng chứng không!”

“Nếu đã không liên quan thì đến lượt cậu ở đây chỉ tay năm ngón à?”

“Đó, đó là do vốn dĩ giữa hai người đã có vấn đề.” Chung Minh Nguyệt cãi chày cãi cối.

Vốn dĩ cô không biết nói những lời này, cũng không nghĩ ra được những từ ngữ này.

“Sao cơ?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Chung Minh Nguyệt gần như theo phản xạ đưa tay định đánh cậu ta. Hạ Văn Dã đâu có sợ nhưng Chung Thư Ninh lại nhíu mày, lo lắng cậu ấy bị thương, bèn nắm lấy cánh tay Hạ Văn Dã, kéo cậu ấy ra sau lưng mình.

Hạ Văn Dã chép miệng: “Trông còn già hơn cả chị của tôi, lại còn cố giả giọng để gọi chị ấy là chị bằng cái giọng điệu õng ẹo đó, cô đúng là không biết xấu hổ.”

“Anh tôi nói rồi.”

“Ừ, tôi cũng thấy khó hiểu.”

Chung Minh Nguyệt tức đến nổ tung, vậy mà cậu ấy dám nói…

“Cũng trễ rồi, hay là chúng ta cùng nhau ăn bữa tối đi?” Phùng Thụy Dương cười nói, rồi quay sang Chung Thư Ninh: “Cô là Chung Thư Ninh phải không? Tôi là Phùng Thụy Dương, tôi là… là anh trai của Minh Nguyệt.”

“Tôi không phải tiểu tam!” Mặt Chung Minh Nguyệt đỏ bừng lên.

“…”

Dù không nói, với năng lực của nhà họ Hạ, tất nhiên cũng có cả trăm cách để tra ra mọi chuyện về cô.

“Chị có thể hỏi em một chuyện không?” Chung Thư Ninh bỗng lên tiếng.

“Bây giờ chú cứ ra ngoài, túm bừa một người mà hỏi xem rốt cuộc Chung Minh Nguyệt và Chu Bách Vũ là quan hệ gì.”

Tham lam, nhơ nhuốc, khiến người ta buồn nôn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hạ Văn Dã chép miệng: “Cô ngã thì cũng ngã rồi, sao còn ngã ra cả chuyển động chậm thế. Bây giờ khắp nơi đều có camera giám sát, cô định ăn vạ ở đây đấy à!”

Chung Thư Ninh nhướng mày: “Cô đã bao giờ thấy vợ chưa chính thức nào lại đi ghen tị với tiểu tam chưa?”

Đợi họ đi khuất, Chung Thư Ninh mới quay sang nhìn Hạ Văn Dã, khẽ cười: “Em không sao chứ? Xin lỗi nhé, để em bị cuốn vào chuyện này.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 27: Miệng bôi thuốc độc à? Người cùng bệnh hiểu nhau.