Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Sự Rung Động Có Chủ Ý

Nguyệt Sơ Giảo Giảo

Chương 31: Cái ôm - Đã muộn rồi, tôi đến đón em về.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 31: Cái ôm - Đã muộn rồi, tôi đến đón em về.


Hạ Văn Lễ sải bước đến trước mặt Chung Thư Ninh.

Vừa khô khốc, vừa sắc lẹm như dao cắt vào mặt.

“Sau khi em đủ tuổi thành niên, mấy ông anh trong nhà bảo em lớn rồi nên dẫn em ra ngoài mở mang tầm mắt. Tối hôm đó em uống say quá, anh cả đến đón em, em nôn hết cả ra người anh ấy.”

Lúc này, bên trong Dạ Vô Miên, trai gái ôm eo quấn lấy nhau trên sàn nhảy, nhạc xập xình đinh tai nhức óc, Hạ Văn Dã bất giác hắt hơi một cái.

Nhà có chị dâu, chẳng phải lo chuyện gì cả!

Hạ Văn Dã càng nói càng tủi thân, lại uống thêm chút rượu, cả người đều trở nên sầu não.

“…”

“Ngài Hạ…” Giọng cô hơi khàn nhưng hơi thở trở nên nóng rực vì men rượu, phả vào vành tai và cổ anh.

“Chị ơi, em thấy ở đây âm khí nặng quá, cứ hắt xì suốt.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Anh ấy bảo với bố em là không cần quản em, cứ để em lật xem. Lúc đó em cảm động lắm nhưng kết quả là…” Hạ Văn Dã nâng ly rượu, tu một hơi cạn sạch: “Kết quả là anh ấy bảo, với trí thông minh của em thì chắc không thi đỗ đại học nổi đâu nên cho em sờ thử sách giáo khoa đại học, coi như là mở mang tầm mắt rồi.”

“Em giỏi lắm!” Chung Thư Ninh cực kỳ hưởng ứng.

Ánh mắt của anh quá đỗi dịu dàng.

Chung Thư Ninh bị tiếng ồn làm cho đau cả đầu, may mà hai người đã vào một phòng riêng, cánh cửa đóng lại, ngăn cách hoàn toàn với sự ồn ào bên ngoài.

Vốn dĩ cô đã trắng trẻo xinh đẹp, với hàng mày thanh tú và đôi mắt long lanh, sở hữu một vẻ ngoài trời sinh đã thu hút người khác. Giờ đây, gương mặt ửng đỏ vì say lại càng thêm quyến rũ.

“Anh ấy bảo, không sợ em ăn chơi trác táng, chỉ sợ em có chí tiến thủ, muốn khởi nghiệp thôi. Anh ấy nói em sẽ làm nhà mình phá sản mất.”

Chung Thư Ninh thấy cậu ấy buồn, không dám cười quá lớn, đành đưa tay xoa đầu cậu ấy. Cô tiện tay cầm một ly nước trên bàn chạm nhẹ vào ly cậu ấy, an ủi cậu ấy đừng buồn nữa.

Chung Thư Ninh ngẩng gương mặt ửng hồng vì men say, nhìn chằm chằm Hạ Văn Lễ.

“Ngài Hạ…” Cổ họng Chung Thư Ninh vừa căng thẳng lại vừa nóng ran: “Không phải anh đang làm việc sao? Sao lại đến đây?”

Hạ Văn Dã vênh mặt đầy tự hào: “Nhưng mà năm nhất đại học, em muốn khởi nghiệp với bạn bè lại bị anh cả dội cho gáo nước lạnh.”

“Mỗi người đều có sở trường riêng, có thể em không có năng khiếu kinh doanh nhưng em sẽ giỏi ở những lĩnh vực khác.” Chung Thư Ninh an ủi cậu ấy.

“Chị không có ý đó.” Chung Thư Ninh vội vàng an ủi cậu ấy. Cứ thế qua lại, bất giác Chung Thư Ninh cũng đã uống rượu.

Hơi nóng truyền đến…

“Em hay đến những nơi thế này à?” Chung Thư Ninh nhìn về phía Hạ Văn Dã.

“Vốn dĩ ngài là người tốt mà.” Chung Thư Ninh khẳng định: “Trông em có vẻ rất sợ anh trai mình.”

“Tại sao lại là anh ấy đi?”

“Em thấy em cũng đẹp trai mà, em đi làm livestream được không chị?”

Dù sao có xảy ra chuyện gì, cứ trốn sau lưng chị dâu là xong.

“Hạ Văn Dã!” Hạ Văn Lễ chỉ cảm thấy đau đầu.

Thật ra cô đã uống không ít. Nghe Hạ Văn Dã than thở, cô không khỏi nhớ lại những chuyện đã qua ở nhà họ Chung. Dù đã chuẩn bị tâm lý vững vàng nhưng bị Chung Triệu Khánh trách mắng một trận, trong lòng vẫn không thoải mái. Uống thêm chút rượu, lại càng thấy khó chịu hơn.

“…”

“Ừm?”

Chung Thư Ninh theo bản năng nín thở, men rượu càng khiến da thịt cô thêm bỏng rẫy.

Mẹ ơi, là anh cả thật!

Hạ Văn Lễ có trí nhớ rất tốt, anh lập tức nhận ra đây là quán bar nổi tiếng nhất Thanh Châu!

Chung Thư Ninh khẽ bật cười: “Anh ấy có giận không?”

“Tôi có thể… ôm anh một cái được không?”

“Chắc chắn là giận rồi nhưng anh ấy sợ em say xỉn thế này sẽ về nhà làm loạn, làm ồn đến bố mẹ nên đã đưa em về chỗ ở riêng của anh ấy.”

“Nói gì cơ?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Trần Tối đứng bên cạnh, nhìn sắc mặt ông chủ dần trở nên xanh mét, anh ấy hít sâu một hơi:

“Hử…” Hạ Văn Dã nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu nhìn ra cửa: “Chị ơi, chị xem, có người đến kìa.”

Khóe miệng Hạ Văn Lễ thoáng nét cười: “Được chứ.”

“Chúng ta về nhà thôi.” Giọng cô thì thầm ngay bên tai, sự cọ xát dịu dàng ấy khiến trái tim anh cũng phải nóng ran lên vì ngứa ngáy.

Cái miệng của Hạ Văn Lễ, ngay từ lần đầu tiên anh mắng Chung Triệu Khánh và Chung Minh Nguyệt là không có giáo d·ụ·c, cô đã được lĩnh giáo rồi.

“Một chút thôi.”

Ngay cả giọng nói cũng đặc biệt ấm áp và khoan thai. Nhất là khi đặt cạnh những lời quát tháo của Chung Triệu Khánh, cô bỗng thấy sống mũi mình cay cay. Có lẽ do men rượu đã ngấm, cô đột nhiên cúi đầu…

“Chắc chắn rồi, anh ấy lớn hơn em 10 tuổi, còn học giỏi nữa. Lúc em học tiểu học, người ta đã được tuyển thẳng vào đại học rồi, cho nên lần nào họp phụ huynh cũng là anh ấy đi.”

Hạ Văn Dã!

“Vậy thì chúng ta cùng nhau mở mang tầm mắt, coi như là ra ngoài thư giãn. Đời người mà, phải học cách hưởng thụ chứ.”

Lúc Hạ Văn Lễ tìm thấy hai người họ, mặt anh đã đen kịt.

Hạ Văn Dã làm gì có lá gan đó!

Chung Thư Ninh không thể nào chủ động đến đó được.

Hạ Văn Dã nghĩ, nếu ra đường mà gặp vật cản, hoặc xe bị hỏng giữa chừng thì đó chính là ông trời đang nhắc nhở rằng hôm nay không nên ra ngoài.

“Anh ấy nói gì?”

“Đúng rồi, có một lần anh ấy đang viết luận văn, em ngồi bên cạnh lật xem sách đại học của anh ấy, bố em bảo em đừng động vào đồ của anh ấy. Chị biết anh cả em nói gì không?”

“Cũng từ đó, em quyết tâm nỗ lực, cuối cùng cũng thi đỗ được đại học!”

“Chị không nói, em không nói thì anh ấy sẽ không biết đâu. Chúng ta về sớm một chút là được mà.”

Hạ Văn Lễ bật cười trầm thấp. Anh, một người tốt trong mắt cô, lúc này trong đầu lại toàn nghĩ đến những chuyện xấu xa…

Giọng nói lạnh lẽo, cực kỳ thờ ơ. Đặc biệt là ánh mắt của anh, quá sắc bén, hệt như ngọn gió buốt giá giữa mùa đông khắc nghiệt.

“Em uống rượu à?” Chung Thư Ninh cau mày.

“Đó là vì điều hòa lạnh quá thôi.”

“Sao chị không nói gì, chị thấy em xấu trai à?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Chung Thư Ninh lắc đầu. Cô hơi có năng khiếu vũ đạo nhưng cũng không thể tách rời việc khổ luyện chăm chỉ, làm gì có thời gian mà đi chơi đây đó. Hơn nữa, chi tiêu ở đây rất đắt đỏ, mà nhà họ Chung lại kiểm soát tiền bạc của cô rất gắt gao nên cô không có khả năng đến những nơi như thế này.

“Anh cả của em ấy mà, chị đừng thấy anh ấy có vẻ ngoài khắc nghiệt thế thôi, chứ thực ra anh ấy là người tốt lắm.”

Cậu Văn Dã, cậu hãy bảo trọng nhé!

Không khí trong phòng dường như bị hút cạn trong chốc lát, khiến người ta cảm thấy ngột ngạt. Trần Tối và Lý Khải đứng ở cửa, không ai dám bước vào. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Uống rượu rồi à?”

Dẫn chị dâu đi uống rượu ư?

Chung Thư Ninh thực ra vẫn chưa say hẳn. Cô định buông vòng tay đang ôm cổ anh ra thì Hạ Văn Lễ đã bất ngờ đưa tay, một tay luồn qua khoeo chân, tay còn lại ôm lấy eo cô.

Nhưng hiếm khi được quậy một bữa thế này, cậu ấy đời nào chịu về. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mềm mại và ấm áp.

Chung Thư Ninh đưa tay ra, vòng qua ôm lấy cổ anh, vùi đầu vào lồng ngực anh. Một phần gương mặt cô áp vào vùng cổ của anh.

Trái tim Chung Thư Ninh chợt đập lỡ một nhịp.

“Phụt…” Chung Thư Ninh thật sự không nhịn được cười nữa.

Hạ Văn Lễ liếc mắt nhìn em trai mình, rồi khuỵu gối ngồi xuống trước mặt Chung Thư Ninh, để tầm mắt ngang bằng với cô. Anh đỡ lấy ly rượu trong tay cô đặt lên bàn: “Muộn rồi, tôi đến đón em về nhà.”

“Ngài Hạ à, anh là người tốt.”

Cậu nhóc sợ đến phát điên rồi!

“Anh trai em có cho em đến đây không?”

“Anh ấy hơi giống anh trai em.” Hạ Văn Dã nói xong, còn ngây ngô cười mãi.

Giây tiếp theo, cô tựa đầu lên vai Hạ Văn Lễ.

Hạ Văn Dã gọi đồ uống, những ly rượu đủ màu sắc được bày ra trước mặt, nhìn mà hoa cả mắt.

“Chị, chị từng đến đây bao giờ chưa?” Hạ Văn Dã tò mò hỏi.

“Bố mẹ em không muốn đi, sợ mất mặt.”

Hạ Văn Lễ chỉ cảm thấy cổ họng mình trở nên khô khốc.

“Không phải, trực giác mách bảo em là vía ở đây không hợp với em.”

Anh bế bổng cô lên khỏi ghế sofa.

Chương 31: Cái ôm - Đã muộn rồi, tôi đến đón em về.

“Em từng đến đây vài lần với mấy ông anh trong nhà rồi.” Cậu ấy vừa nói vừa đưa một ly cocktail cho Chung Thư Ninh: “Em đặc biệt gọi loại không cồn đấy, chị thử đi.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 31: Cái ôm - Đã muộn rồi, tôi đến đón em về.