Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Sự Rung Động Có Chủ Ý

Nguyệt Sơ Giảo Giảo

Chương 313: Chú út: Còn muốn chạy? Cháu định đi đâu?

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 313: Chú út: Còn muốn chạy? Cháu định đi đâu?


Họ… Tô?!

“Tôi bật rồi!”

Anh mở điện thoại, tìm số liên lạc mà Chung Thư Ninh đã gửi cho mình, soạn một tin nhắn:

“Chuyện nhỏ vậy cũng cần nhờ anh sao?”

Xác nhận địa điểm xong, cô liền nói với Hạ Tuần:

Mặt đường là đá lát, trời lại tối, không nhìn rõ đường là chuyện bình thường.

Đối phương là khách hàng của cô, hơn nữa cô còn muốn làm ăn lâu dài. Nếu chú út mà đi giao hàng rồi tỏ thái độ khó chịu, lỡ đắc tội người ta thì biết làm sao?

“Anh, anh tan làm rồi à?”

“Tôi có hẹn với người khác, đang vội.”

Nhìn vào những tòa nhà xung quanh trong ảnh, rõ ràng là gần ngay quán cà phê. Hạ Tuần vốn đang sốt ruột, liền khoác áo khoác lên rồi rời khỏi quán.

Hạ Tuần cúi đầu nhìn đồng hồ — đã quá giờ hẹn 5 phút.

“Tính khí chú út cháu ấy, đúng là cần có người kiềm lại.”

Mũi va mạnh xuống đất, lập tức chảy máu.

Vừa nói xong đã xoay người tính rời đi, nhưng lại bị ngăn cản.

Nghe vậy, trong lòng Hạ Tuần khẽ động.

Máu mũi đã chảy ra rồi!

“Nhưng chú chưa nói lời xin lỗi.”

Ánh chiều mùa đông nghiêng đổ, gió lạnh gào thét, màn đêm nhanh chóng bao phủ lấy cả thành phố. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Đang nói gì đấy?” Đúng lúc ấy, Thịnh Đình Xuyên xuất hiện.

Không sao cái đầu anh ấy!

“Phí sơn lại, thu chú 250.”

Không phải là đang đi gặp người trong lòng thì còn là gì?

Cái nghiệp gì đây!

Từ xa, anh đã trông thấy một cô gái mặc áo dạ màu kem đang đôi co với người khác.

“Có chuyện gì à?”

“Nếu chú không tin, mình có thể kiểm tra lại camera hành trình.”

“Còn.”

Vụ va chạm xảy ra cách quán không đến trăm mét, ở khu vực đỗ xe gần đó. Tại hiện trường, có đến mười mấy người đứng vây quanh.

Khu Tây thành phố – Quán cà phê Vạn Thiên.

Trầy sơn thôi cũng chỉ là va chạm nhẹ, báo cảnh sát không đáng, lại mất thời gian. Người đàn ông biết mình có lỗi, rốt cuộc cũng nghiến răng nói: “Xin lỗi!”

Mới tắm xong, tóc còn chưa sấy khô đã vội vàng lao ra cửa.

Người đàn ông bực đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn đưa tiền. Trong miệng còn lẩm bẩm: “Trẻ thế này đã ăn mặc đẹp thế, chắc được bao nuôi rồi…”

“Anh, em có chuyện muốn nhờ anh giúp.” Chung Thư Ninh cười nói, “Em muốn gửi một ít sản phẩm dùng thử cho khách.”

Chừng hơn bốn mươi phút sau, Hạ Tuần xuất hiện ở tiền sảnh, trên người đã thay đồ chỉnh tề. Trong tay anh xách theo túi giấy in chữ 【Tam Bình Nhị Mãn】, rõ ràng là chuẩn bị ra ngoài.

Bàn tay Hạ Tuần đang đút trong túi quần khẽ siết lại.

“Giờ này rồi còn đi đâu nữa?”

“Trước chú đặt loại nhang thanh lọc không khí, bên chú còn dư không?”

“Thế à?”

Chung Thư Ninh hơi do dự, ngập ngừng không quyết.

“……”

“Cô lại muốn gì nữa?”

Ông cụ sững người vài giây, sau đó bật cười ha hả: “Nếu thật sự có người trị nổi nó, ông lập tức mời người đó về làm bà tổ nhỏ mà thờ!”

Hạ Văn Lễ khẽ bật cười: “Ông nội, nhà mình có khi sắp có hỷ sự rồi đấy.”

“Chắc là sẽ làm phiền chú một chút, muốn nhờ chú tiện đường giúp cháu giao đồ cho khách hàng.”

“Tôi đưa tiền rồi, cô còn muốn gì nữa?”

Ngã sõng soài như c·h·ó cạp đất!

Hạ Tuần khẽ cười: “Giờ tôi là bậc trưởng bối của cậu, cậu nên nói năng lễ phép một chút.”

Chung Thư Ninh vốn đã có số của đối phương, liền gọi một cuộc điện thoại.

Cô gái nghe tiếng nhìn sang, vừa liếc một cái đã thấy Hạ Tuần trong đám đông.

Để chứng minh bản thân đúng là có hẹn thật, cô lấy điện thoại ra, gọi một cuộc.

【Va quẹt xe à?】

“Cháu làm sao biết chú nhất định sẽ tiện đường?”

Vừa càm ràm, ông ta vừa không nhịn được quay đầu lại nhìn cô thêm lần nữa — dù sao thì cô gái kia đúng là rất xinh đẹp. Nhưng cũng vì thế mà không nhìn đường, không biết vấp phải cái gì, loạng choạng —

“Xin lỗi.”

Chẳng lẽ… không phải cô?

Chậm rãi mở miệng: “Để tôi đi cho.”

Nhà cũ nhà họ Hạ

“……”

“Nói đi.”

Hạ lão gia gật đầu, nhưng lại hiểu nhầm ý — tưởng anh đang nói đến hôn lễ của chính mình. Dù sao thì Chung Thư Ninh cũng đã nhận tổ quy tông, hôn lễ hẳn cũng nên sớm được đưa vào lịch trình.

Mọi người xung quanh kinh hô. Bên cạnh ông ta, một người đàn ông khom lưng hỏi nhỏ: “Anh gì ơi, anh không sao chứ?”

“Thật ạ?” Chung Thư Ninh mừng rỡ, “Vậy cháu liên hệ cô ấy rồi báo cụ thể cho cô sau.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Đã ngoài ba mươi rồi, còn hấp tấp luống cuống như thế, coi có ra thể thống gì không!” – Hạ lão gia hừ lạnh một tiếng – “Mấy hôm nay nói năng cũng kỳ quặc, không biết lại bị đả kích ở đâu rồi.”

“Chủ yếu là em đã hứa với cô ấy từ lâu, cứ trì hoãn mãi nên thấy áy náy. Nếu không phải vì em không tiện ra ngoài, thì đã tự đi rồi.” Chung Thư Ninh cau mày, “À, lần trước cô ấy cũng có đến dự tiệc nhận thân.”

【Cô Tô, xin hỏi cô còn đến không? Tôi vẫn đang đợi ở quán Vạn Thiên.】 (đọc tại Qidian-VP.com)

Thịnh Đình Xuyên cạn lời: Anh ta mà cũng xứng làm trưởng bối chắc?

“Cô ấy họ Tô, địa điểm là một quán cà phê bên phía Tây thành phố. Nhà cô ấy ở gần đó, cháu hẹn gặp khoảng 6 giờ chiều. Cháu sẽ gửi vị trí và số điện thoại cô ấy cho chú sau.”

“Cô…”

“Tối nay, em định ăn tối với anh?”

“Có việc.”

“Đã vậy chú không muốn giải quyết riêng, tôi đành phải báo cảnh sát.”

Người đàn ông bị chặn họng, tức quá hừ lạnh: “Không phải chỉ trầy tí sơn thôi sao? Xe cô cũng chẳng đáng bao nhiêu, đưa điện thoại đây tôi quét mã, hai trăm đủ chưa? Tôi đang vội.”

“Một ngàn!”

Tuy cô không sống trong nhà, nhưng Hạ Văn Dã từng nhắn tin nói gần đây Hạ Tuần lúc nào cũng mặt lạnh như tiền, ai gặp cũng phải né, tâm trạng thất thường vô cùng.

Đến đây cũng đụng mặt được anh ta!

“Là do chú quẹo mà không bật xi-nhan, tôi đâu có biết chú định rẽ trái.”

Hạ lão gia sững lại — nó? Chạy việc vặt? Chuyện này mà nói ra chắc chẳng ai tin nổi.

Có điều, Chung Thư Ninh xưa nay vốn không giỏi che giấu cảm xúc, Hạ Tuần liếc một cái đã nhìn thấu.


【Thật sự xin lỗi, xe tôi vừa bị va quẹt, có thể sẽ tới muộn một chút.】

Phía bên kia nhanh chóng phản hồi: (đọc tại Qidian-VP.com)

“Nếu chú bận thì thôi vậy.” Chung Thư Ninh cắn môi, hơi hối hận vì lúc nãy đã mở lời.

“Việc gì cũng để ăn xong đã rồi hẵng đi.”

Điện thoại của Hạ Tuần… đổ chuông.

“Thật mà, tôi đã trễ hơn mười phút rồi, ngại lắm. Tôi còn định mời người ta ăn cơm để tạ lỗi, thật sự không rảnh.”

Chương 313: Chú út: Còn muốn chạy? Cháu định đi đâu?

Cô vội xoay người mở cửa xe muốn lên xe rời đi, nhưng cửa vừa mở ra, phía sau đã có một bàn tay thò tới — “Rầm!” một tiếng, đóng cửa lại.

Bộ dạng chú út anh lúc này…

Gửi một món đồ, gọi dịch vụ giao hàng nội thành là xong.

Dạo gần đây, Hạ Văn Lễ không quá bận rộn với công việc. Vừa đi công tác vài hôm trở về, anh liền thấy chú út nhà mình vội vã quay về phòng, trông có vẻ rất gấp gáp.

Anh cao ráo, chân dài, phong thái nhàn nhã thanh tú, nổi bật giữa đám đông như thể không cùng một thế giới với người ta. Cô lập tức cảm thấy tim đập lệch một nhịp.

Hôm đó anh bận xử lý mớ hỗn độn Thịnh Tú Hoa để lại, không rảnh để ý đến chuyện người khác.

“Bịch——”

“Anh vừa gặp một khách hàng, xong sớm nên ghé ngang tiệm bánh mang ít đồ ngọt cho em.” Thịnh Đình Xuyên cưng chiều nhìn cô như trẻ con, rồi liếc sang Hạ Tuần, “Anh đừng bắt nạt em gái tôi đấy.”

Chỉ chốc lát sau —

Chung Thư Ninh cười gượng, thầm toát mồ hôi lạnh — dạo này chú út đúng là tâm trạng không tốt chút nào.

“Lại chạy?”

“Chạy việc giúp cháu dâu của ba đấy.”

Anh nhướng mày, khóe môi cong lên:


Biết mình sai nhưng lại không muốn cúi đầu xin lỗi một cô gái trẻ, hơn nữa xung quanh lại có người đứng xem bàn tán, khiến ông ta cảm thấy mất mặt. Ông ta nghiến răng, gằn giọng: “Đưa mã cho tôi, năm trăm, được chưa?!”

Hẹn gặp lúc 6 giờ, vậy mà Hạ Tuần đã đến nơi từ 5 giờ. Anh đứng bên cửa sổ tầng hai, lặng lẽ nhìn dòng xe cộ bên dưới không ngừng qua lại, thời gian từng phút từng giây trôi qua.

“…Cô gái này là sao vậy? Rõ ràng là cô va vào xe tôi, thế mà còn dám cãi lý?”

“Cô…”

Thằng nhóc này rõ ràng là có chuyện. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thịnh Đình Xuyên nhíu mày: “Vậy à?”

Hạ Văn Lễ nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói: “Có khi là thất tình cũng nên.”

Cô sợ đối phương không tin, còn gửi kèm cả ảnh chụp hiện trường.

Chung Thư Ninh mỉm cười, nói: “Cháu có chuyện nhỏ muốn nhờ chú giúp một tay.”

“Cô bé này chẳng lẽ định giở trò ăn vạ tôi? Một ngàn còn chưa đủ, cô đừng quá đáng!”

“Tôi nói rồi, tôi chỉ cần một câu xin lỗi.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 313: Chú út: Còn muốn chạy? Cháu định đi đâu?