Sự Rung Động Có Chủ Ý
Nguyệt Sơ Giảo Giảo
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 41: Hơi ấm mềm mại, bất chợt tựa vào người.
Sau khi chắc chắn mu bàn tay cô không còn chảy máu nữa, Hạ Văn Lễ mới sang phòng bên cạnh tắm rửa. Anh vừa lên giường, Chung Thư Ninh đã xoay người, lại vô thức tìm đến hơi ấm mà dựa vào người anh. (đọc tại Qidian-VP.com)
…
[Không có muỗi à? Hay là do ông nội lớn tuổi rồi, da thô thịt dày nên không sợ bị đốt?]
Thân thể mềm mại ấm áp, thoảng hương thơm bất chợt áp sát vào người anh.
Nhưng lúc này trong lòng anh, lại là vợ của mình.
“Em cảm thấy thế nào?”
“Hai người vẫn luôn giữ liên lạc?”
“Con biết ạ.”
“Bà Hạ à, tối nay em rất đẹp.”
[Ông nội đáng sợ thật. Điện thoại bị gọi cho cháy máy xong, ông bảo không ngủ được, nửa đêm nửa hôm chạy ra vườn rau sau nhà chăm mấy luống cải thìa ông trồng.]
Tuy Chung Thư Ninh quen biết anh chưa lâu nhưng cũng hiểu được đôi chút về anh.
Anh chỉ cần khẽ dùng sức, cả người cô đã lọt thỏm vào lòng anh.
Cuối cùng Chung Thư Ninh cũng hoàn toàn trở mặt với nhà họ Chung, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn đi.
Nữ bác sĩ làm mẫu một chút, không ngờ Hạ Văn Lễ lại muốn tự mình làm thử.
"Lực thế này được không?" Hạ Văn Lễ hỏi Chung Thư Ninh.
Tuy cậu ấy còn nhỏ nhưng sao nghe đoạn đối thoại này cứ thấy kỳ kỳ.
Hạ Văn Lễ liếc nhìn cô một cái: “Em chuẩn bị đi, 10 phút nữa anh sẽ bảo bà ấy vào phòng ngủ.”
Cô không giãy ra được.
Hạ Văn Lễ ngồi bên giường, xử lý công việc bằng laptop.
Xem ra, chuyện giữa cô và Hạ Văn Lễ đã lan truyền còn nhanh hơn cô tưởng.
“Không buồn ngủ, còn chưa tới 10 giờ mà, em...”
Khi cô lơ mơ mở mắt vì cảm thấy hơi nhói, thứ đầu tiên đập vào mắt là gò má nghiêng của Hạ Văn Lễ, anh đang cúi người rút mũi kim trên mu bàn tay cô.
Hạ Văn Lễ đưa tay, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
“Không ạ.”
Bàn tay đang đặt trên vai cô của anh từ từ di chuyển xuống, dừng lại trên eo cô.
“Sao con không nói với mẹ? Mỗi lần mẹ đến nhà họ Chung thăm hỏi, con đều nói mình sống rất tốt, như thế mà gọi là tốt sao?”
Vòng eo thon gọn, mềm mại, vừa vặn trong tay.
Khi tay của Hạ Văn Lễ nắm lấy cổ chân cô, hơi ấm từ lòng bàn tay anh áp lên làn da hơi lạnh của cô, một luồng hơi ấm lan tỏa. Cô khẽ chau mày, muốn rụt về nhưng sức của Hạ Văn Lễ quá lớn.
“Em buồn ngủ rồi.”
Là người có mặt tại hiện trường, dĩ nhiên Hạ Văn Dã là người có quyền phát biểu nhất.
Ngay lúc cô định lên tiếng hỏi, có người đã gõ cửa phòng ngủ: “Anh ơi, em đưa bác sĩ tới rồi.”
Không ngờ rằng…
"Xoa bóp thế nào vậy?" Hạ Văn Lễ đã gập laptop lại.
“Không cần đâu ạ, hôm khác con đến thăm viện trưởng sau.”
Hạ Văn Dã ngẩng cái đầu nhỏ lên, nhìn chằm chằm vào anh trai và chị dâu.
Vốn dĩ, cô khá sợ anh nhưng chẳng hiểu vì sao, tối nay khi anh xuất hiện, cô lại có một cảm giác an toàn đến lạ, cứ thế mơ màng thiếp đi.
Cơ thể cô ấm mềm, mang theo hương thơm ngọt ngào của cam và bưởi, từng chút một len lỏi, quấn quýt, trêu đùa mỗi một tấc dây thần kinh của anh. Mưa làm ướt nhòe ánh đèn đường bên ngoài, ánh sáng khẽ lọt vào phòng, khiến không gian như ngập trong ánh nước lung linh.
Chỉ cần uống chút thuốc giảm đau, cố gắng chịu đựng qua đêm nay, ngày mai trời tạnh là sẽ đỡ hơn thôi.
Chân cô đúng là đang rất đau, có lẽ vì phải đi giày cao gót nên càng đau hơn mọi khi.
“Trại trẻ mồ côi sẽ đến các gia đình nhận nuôi để thăm hỏi định kỳ. Trước đây nhà họ Chung là nhà tài trợ lớn nhất, mỗi năm Chung Triệu Khánh đều đưa em về đó l*m t*nh nguyện, sau đó chụp ảnh để quảng bá cho công ty.” Chung Thư Ninh giải thích: “Thế nên em và viện trưởng Hách chưa từng mất liên lạc.”
"Hạ Văn Dã." Bỗng nhiên bị gọi tên, cậu ấy giật nảy mình.
Anh lại hiểu hết.
“Ninh Ninh à, mẹ đã nghe chuyện nhà họ Chung rồi. Mẹ không thể ngờ chuyện năm đó chân con bị thương lại có nội tình như vậy…” Viện trưởng Hách nói rồi thở dài.
[@Hạ Văn Lễ, anh cả, anh ngầu thật đấy! Giờ cả giới thượng lưu thủ đô đang dậy sóng, em đoán chẳng mấy chốc mà gốc gác của chị dâu sẽ bị người ta đào lên sạch sành sanh.]
Viện trưởng Hách mỉm cười: “Cũng được. Trời lại mưa rồi, nếu chân con đau thì nghỉ ngơi sớm đi nhé. Đừng quên, dù có xảy ra chuyện gì, nơi này vẫn mãi là nhà của con.”
“Hay là con cho mẹ địa chỉ đi, ngày mai mẹ đến thăm con nhé?”
Sao tự dưng lại quan tâm đến trại trẻ mồ côi như vậy?
Anh cúi đầu, hôn nhẹ lên trán cô. “Quên chưa nói với em...”
Chung Thư Ninh về đến nhà, cô thay lễ phục, tẩy trang rồi đi tắm. Lúc mặc đồ ngủ bước ra, cô thấy Hạ Văn Lễ đang ngồi bên mép giường, đặt laptop trên đùi, tay đang gõ gì đó trên bàn phím.
Hạ Văn Dã câm nín, đúng là ngang ngược mà, thế mà ban nãy cậu ấy còn lên nhóm khoe anh trai là người chồng tốt.
Khi anh tắt đèn, tiếng mưa ngoài trời rả rích. Hạ Văn Lễ vẫn chưa ngủ, Chung Thư Ninh lại vô thức dịch người sát vào anh hơn nữa. Cô quá thiếu cảm giác an toàn, luôn muốn tìm kiếm một nơi ấm áp và thoải mái.
[Trong nhóm chuyên bàn việc nhà họ Hạ (Bản pha-ke).]
Tối nay, anh trai cậu ấy gây ra chuyện chấn động cả giới thượng lưu thủ đô.
“Viện trưởng Hách…” Hạ Văn Lễ lẩm nhẩm lại ba chữ này.
Hạ Văn Lễ thấy cô cúp máy mới hỏi một câu: “Ở trại trẻ mồ côi à?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Điều đó khiến anh lần đầu tiên cảm nhận được một thôi thúc. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau khi rút kim, Hạ Văn Lễ lấy một miếng bông gòn ấn giữ lên chỗ vừa tiêm để cầm máu.
Hạ Văn Lễ vẫn luôn cho rằng mình là một người đứng đắn.
“Cái chân này của cô là bệnh cũ, tốt nhất là nên làm một cuộc phẫu thuật.” Nữ bác sĩ đề nghị: “Bình thường nên xoa bóp chân nhiều hơn, đến những ngày âm u mưa gió cũng có thể đỡ hơn.”
Khi cậu ấy rời đi, nữ bác sĩ cũng đã đi rồi. Dì Trương bưng một ly sữa nóng tới, trong phòng đốt loại tinh dầu giúp dễ ngủ.
Nhóc Dã: [Vườn rau của ông chỉ toàn là cỏ dại, làm gì có cải thìa?]
Chương 41: Hơi ấm mềm mại, bất chợt tựa vào người.
Chỉ là cảnh tượng này, cô có cảm giác quen thuộc đến lạ.
Cô đã làm phiền Hạ Văn Lễ quá nhiều rồi, chuyện gì tự mình giải quyết được thì cô không muốn nói với anh.
"Em buồn ngủ rồi!" Hạ Văn Lễ nhấn mạnh, ánh mắt liếc qua, rõ ràng đã mang ý đe dọa.
Mọi người: Thằng nhóc này, không có trận đòn nào là bị ăn oan cả.
Một thôi thúc không thể nào kìm nén. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chung Thư Ninh sửng sốt.
Chung Thư Ninh gật đầu.
“Đều qua cả rồi ạ.” Chung Thư Ninh mím môi.
Thấy cô bước ra, anh hỏi: “Anh gọi bác sĩ cho em rồi. Em muốn truyền dịch trong phòng ngủ hay ra phòng khách?”
Anh siết chặt vòng tay, khiến hai cơ thể áp sát vào nhau không một kẽ hở.
“Anh?”
Chung Thư Ninh cảm thấy buồn ngủ rũ rượi, rồi mơ màng nhắm mắt lại. Bởi vì cô không hề biết, trong chai dịch truyền, ngoài thành phần giảm đau, Hạ Văn Lễ đã cố tình dặn bác sĩ cho thêm một ít thuốc an thần.
Lúc Chung Thư Ninh đang dưỡng da thì điện thoại rung lên. Giám đốc trung tâm đào tạo cũ nhắn tin hỏi cô có muốn quay lại dạy không vì có một vài học sinh vẫn luôn do cô phụ trách. Ý của giám đốc là hy vọng cô có thể dạy cho đến hết kỳ nghỉ hè.
Hạ Văn Dã nhíu mày, trước đây cậu ấy thật sự không biết chân của chị dâu mình có vấn đề.
“Được.”
Là Hạ Văn Dã!
Mọi người: [...]
“Cũng được ạ.”
“Anh à, nếu anh bận làm việc thì em ở đây với chị dâu là được rồi.” Hạ Văn Dã đã tìm một chỗ ngồi xuống, bắt đầu vào cuộc tán gẫu.
Sau khi tiêm thuốc giảm đau, đợi thuốc phát huy tác dụng, Chung Thư Ninh mới cảm thấy dễ chịu hơn.
"Anh làm em đau à?" Giọng anh trầm xuống, ánh mắt dịu dàng.
Một người phụ nữ trung niên khoảng 40 tuổi bước vào phòng, Hạ Văn Dã đi theo sau, tay xách giúp bà ấy chai truyền dịch và các dụng cụ khác.
Ngay cả viện trưởng Hách của trại trẻ mồ côi cũng gọi điện tới.
“Vậy bây giờ con…” Viện trưởng Hách thăm dò: “... Đang ở đâu thế?”
Hạ Văn Lễ học rất nhanh, ngay cả nữ bác sĩ cũng khen kỹ thuật của anh rất tốt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lúc này, cậu ấy đang “làm mưa làm gió” trong các nhóm chat.
Hạ Văn Lễ không phải là người thích nói lời thừa thãi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.