Sự Rung Động Có Chủ Ý
Nguyệt Sơ Giảo Giảo
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 449: Ghen tuông, người cô thích là người khác
Chỉ khi như vậy, anh ta mới thoát được khỏi người đàn bà đê tiện này.
Không chỉ vậy, anh ta còn có tư tâm, anh ta mong đứa bé trong bụng Tưởng Thư Nhan sẽ mất đi.
Khóe môi Thịnh Đình Xuyên khẽ nhếch, “Đi khám bác sĩ một chút là đúng rồi, em cứ ngoan ngoãn nghe lời cậu ấy đi.”
Khoảng cách giữa hai người gần đến mức — cô có thể cảm nhận rõ hơi thở hỗn loạn, nóng bỏng của anh phả vào một bên má và mái tóc. Nhịp tim anh cũng như truyền qua người cô, gấp gáp và dữ dội.
Dáng vẻ cao quý, tuấn tú. Nhìn bộ đồ cưỡi ngựa anh mặc là biết vóc dáng không tệ, ngón tay cầm vô-lăng xương khớp rõ ràng, thon dài – trước kia sao cô lại không nhận ra, đến cả bàn tay của anh cũng đẹp đến thế.
Lúc này, nhân viên của bãi cưỡi ngựa đã vội vàng tiến lên, để phòng ngừa tai nạn do ngã ngựa, dù là dịp Tết nhưng vẫn có bác sĩ trực 24/24, họ kiểm tra sơ bộ tình hình cho Tưởng Thư Nhan, “Xương sườn bị gãy, cần lập tức đưa đến bệnh viện.”
Ngay lúc đó, cô nghe thấy tiếng động phía sau, còn chưa kịp phản ứng thì eo đã bị siết chặt.
Vốn dĩ chỉ là đi chơi giải trí, ai ngờ lại xảy ra chuyện như thế này.
Kết quả là — anh bước thẳng vào nhà, nói: “Vậy anh không khách sáo nữa.”
…
Hình ảnh không nhìn rõ biểu cảm gương mặt, nhưng khi Kim Duệ hỏi, con bé lại không phủ nhận.
“Bà ngoại không có ở nhà?” Anh hỏi nhỏ.
Người lái xe là Thịnh Đình Xuyên, Tưởng Trì Vũ ngồi ghế phụ, lúc này cô mới cảm thấy không chỉ chân, mà cả phần ngực cũng đau âm ỉ do bị xóc khi cưỡi ngựa.
“Chỉ là cái tính giống thằng nhóc Tiểu Dã, ở bên lâu thì hơi ồn ào.”
Sau khi mở cửa, đúng là bà ngoại không có ở nhà. Tưởng Trì Vũ khách sáo hỏi, “Anh có muốn uống ly nước không?”
Xe nhanh chóng dừng trước khu nhà. Chân và hông Tưởng Trì Vũ đau nhức dữ dội, cô phải vịn cửa xe mới gắng gượng đứng dậy, chào tạm biệt Thịnh Đình Xuyên rồi định lên nhà.
Nếu mất đứa bé này, nhà họ Kim chắc chắn sẽ không chấp nhận cô ta!
Cảm giác mát lạnh ấy khiến cơ thể anh khẽ cứng lại, nhưng đồng thời cũng làm bùng lên một cơn nóng khác thường.
Không ai trả lời.
“Rồi ạ.”
Ông ta dứt khoát và cũng rất quyết đoán, căn bản không cho cô cơ hội từ chối.
Bởi vì phía nhân viên bãi ngựa nói rằng, khi phối hợp với cảnh sát kiểm tra camera, đã phát hiện một số điều đặc biệt có liên quan đến Tưởng Trì Vũ, muốn trao đổi riêng với ông, nên Dụ Hồng Sinh không đích thân tiễn cô.
“Hôm nay anh cưỡi ngựa, người không còn sức, nếu em sợ ngã thì có thể ôm lấy anh.” Giọng anh khàn khàn, nói sát bên tai, âm trầm mê hoặc.
Tới trước cửa nhà, Thịnh Đình Xuyên vẫn ôm cô bằng một tay để nhấn chuông.
“Đã đưa con bé về nhà an toàn chưa?”
“Được.” Dụ Hồng Sinh là người sảng khoái, “Vậy để Thịnh Đình Xuyên đưa cháu về trước đi, hôm khác ta hẹn.”
Tưởng Trì Vũ ra hiệu để anh đặt mình xuống, rồi lấy chìa khóa trong túi ra, giọng có chút ngượng ngùng, “Chắc là bà ra ngoài rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Thịnh Đình Xuyên liếc mắt nhìn ra phòng khách, Tưởng Trì Vũ đã vào phòng ngủ, hình như đang thay đồ, “Không ạ, có chuyện gì sao?”
“Không sao rồi, anh đang đưa cô ấy về nhà.”
Đây vốn là phép lịch sự, theo tính cách của Thịnh Đình Xuyên thì đáng ra anh nên từ chối.
“Chuyện của cô ấy, cháu không rõ.” Giọng anh lạnh đi vài phần.
“Nhưng mà, Thương Sách dù bề ngoài cà lơ phất phơ, nhưng đến lúc cần thiết thì cũng đáng tin đấy, chưa từng dính dáng tới chuyện ong bướm, bản chất không tệ.”
“Anh từng học cưỡi ngựa vài năm với cậu, nhưng sau này gia đình gặp chuyện, anh cũng không còn tâm trí để theo đuổi mấy thứ đó nữa. Lại thêm học thiết kế, bài vở nhiều, nên chẳng còn thời gian. Nhiều năm rồi anh chưa đụng vào ngựa.”
“Bà ngoại cháu vẫn đang chờ ở nhà, để hôm khác cháu mời chú vậy.” Tưởng Trì Vũ mỉm cười nói.
Chỉ ba tầng thôi, không cao lắm, nhưng với tình trạng bây giờ của cô, việc nhấc chân cũng đã rất khó khăn. Khi cô nắm tay vịn trèo được ba, bốn bậc thang thì cái cảm giác đau nhức rã rời ấy, có lẽ mấy cô gái từng chạy 800 mét hồi đi học đều hiểu rõ.
Ngón tay Thịnh Đình Xuyên siết chặt ly thủy tinh, lực siết đến mức như muốn bóp nát nó.
Cô ta nói Tưởng Trì Vũ câu kết với nhân viên bãi ngựa, mưu sát cô ta, cố ý khiến cô ta sảy thai.
“Để chú mời cháu một bữa?” Dụ Hồng Sinh cảm thấy có lỗi, ban đầu là ý tốt, ai ngờ lại thành ra thế này.
Mùi hương quen thuộc phả vào mũi khiến cô nghẹn thở, “Tiểu Tổng giám đốc Thịnh…”
“…”
Chẳng lẽ… cô thật sự thích Thương Sách?
“Thì ra là vậy.”
Dụ Hồng Sinh và Thịnh Đình Xuyên luôn ở bên cô suốt quá trình đó.
—— (đọc tại Qidian-VP.com)
Dụ Hồng Sinh còn chưa kịp biểu diễn cưỡi ngựa thì đã nghe nói Tưởng Trì Vũ suýt gặp chuyện, cũng toát cả mồ hôi lạnh.
Tưởng Trì Vũ nghiến răng: Đồ hèn nhát.
…
Tưởng Trì Vũ khẽ đáp một tiếng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tưởng Trì Vũ lặng lẽ nghe hai anh em họ đùa cợt, đồng thời liếc nhìn người ngồi bên cạnh qua khóe mắt.
Chương 449: Ghen tuông, người cô thích là người khác
Cô đưa tay ra, dè dặt, dò xét…
“Vậy thì tốt, em sợ c·h·ế·t đi được.” Dù ở khá xa nhưng Thịnh Thư Ninh đã chứng kiến mọi chuyện, chắc hẳn vẫn còn sợ hãi trong lòng.
“Ừm.” Anh đáp nhẹ một tiếng, bế cô bước lên cầu thang. Dáng đi có vẻ không vững, chẳng lẽ là cô quá nặng? Tưởng Trì Vũ sợ bị rơi, trong lòng cũng căng thẳng.
“Cậu thấy một đoạn camera giám sát ở bãi ngựa, là cảnh nó tranh cãi với Kim Duệ. Con bé đó thích thằng nhóc nhà họ Thương à?”
Trong lúc đó, Thịnh Đình Xuyên nhận được cuộc gọi từ em gái, hỏi thăm tình hình của Tưởng Trì Vũ.
Tình huống bất ngờ khiến cả bãi cưỡi ngựa trở nên hỗn loạn, lập tức tạm ngưng hoạt động.
“…Không ngờ, anh lại biết thuần ngựa?” Tưởng Trì Vũ thấy không khí hơi ngượng ngùng, bèn mở lời.
Dụ Hồng Sinh gật đầu, “Cũng đúng, hai đứa đâu thân thiết gì mấy, chắc cháu cũng không biết đâu.”
Anh đang rót nước thì tay khựng lại, nước nóng tràn khỏi miệng cốc, bỏng cả mu bàn tay mà anh vẫn như không hề hay biết, “Cậu nói gì cơ?”
“Đau… đau quá…” Tưởng Thư Nhan ôm lấy vị trí bị vó ngựa đá trúng, co rúm người lại, toàn thân run rẩy vì co giật, mùi máu tanh dần dần lan tỏa, “Cứu… cứu con tôi với!”
Tưởng Trì Vũ cứ mải nhìn Thịnh Đình Xuyên, đến khi xung quanh vang lên tiếng hô hoán mới bàng hoàng hoàn hồn.
Cô hít sâu một hơi:Tưởng Trì Vũ, mày tiêu rồi.
Điều nghiêm trọng nhất là—Tưởng Thư Nhan lại còn giành trước mà tố cáo, thậm chí báo cảnh sát!
“Anh là anh trai em, hay anh ấy là anh trai em vậy?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tưởng Trì Vũ buộc phải đến đồn công an để phối hợp điều tra, nhưng do có rất nhiều người chứng kiến, chứng minh là Tưởng Thư Nhan khiêu khích trước, rồi sau đó lại dùng đạo đức để trói buộc người khác. Hơn nữa, nhân viên bãi cưỡi ngựa đã nhiều lần nhắc nhở về nguy hiểm, chính cô ta cố chấp không nghe. Cảnh sát còn trích xuất camera giám sát, nên nhanh chóng cho cô rời đi.
Nhưng điều khiến cô muốn sụp đổ đã tới — đây là khu nhà cũ, không có thang máy, phải leo cầu thang bộ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Những câu sau Thịnh Đình Xuyên cũng không nghe rõ nữa, bởi vì Tưởng Trì Vũ đã từ phòng ngủ đi ra, anh liền vội vàng cúp máy.
“Con bé đó có phải thích Thương Sách không?”
“Chị ấy không sao chứ? Có cần đến bệnh viện kiểm tra không?”
“Nó không có ở bên cạnh cháu chứ?”
Rụt rè ôm lấy cổ anh. Đầu ngón tay cô vô tình lướt qua sau gáy anh.
“Cậu cứ tưởng nó sẽ thích kiểu người như cháu, hoặc như Văn Lễ – điềm đạm, chín chắn. Sao lại có hứng thú với thằng nhóc nhà họ Thương chứ?”
Cơ thể đột nhiên nhẹ bẫng — cô đã bị bế bổng lên.
Cô ta đưa tay về phía Kim Duệ không xa để cầu cứu, nhưng anh ta chỉ đứng yên nhìn con ngựa đã bị khống chế gần đó, sợ hãi không dám bước lên.
“Hạ tiên sinh đã lôi em đi bệnh viện rồi.” Thịnh Thư Ninh thở dài, cô cảm thấy không cần thiết, nhưng Hạ Văn Lễ lo cô đang mang thai lại bị hoảng sợ quá mức, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Chỉ là vì chuyện kéo dài nên khi rời khỏi đồn cảnh sát thì trời đã nhá nhem tối.
Bây giờ nhìn anh ở đâu cũng thấy thuận mắt.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.