Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Sự Rung Động Có Chủ Ý

Nguyệt Sơ Giảo Giảo

Chương 509: Phiên ngoại về Thương Sách (3) – Sống chung, phải làm bạn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 509: Phiên ngoại về Thương Sách (3) – Sống chung, phải làm bạn


Bữa ăn được sắp xếp tại một nhà hàng tư nhân khá kín đáo.

“Vậy hai người…” – ánh mắt Vinh Dịch đầy ẩn ý.

“Để tôi xem thử.” – Thương Sách cố gắng điều hòa nhịp thở, đưa tay kiểm tra, thấy trên trán cậu xuất hiện một mảng đỏ lớn. Dường như làn da cậu đặc biệt mẫn cảm, chạm nhẹ đã ửng đỏ.

“Thiếu gia Thương, em xin lỗi anh…”

Một người đàn ông lại dùng hương hoa? Hay là xịt nước hoa?

Kết quả…

Ba ngày sau, trong lúc ăn tối, Vinh Cẩm hỏi:

Khoảng cách gần như thế, mùi hương trên người cậu ta càng rõ rệt.

“Không cần.” – Vinh Cẩm đã đứng dậy khỏi người Thương Sách.

“Anh chắc là ba mươi tuổi, không phải ba tuổi đấy chứ?”

“Gì cơ? Anh muốn làm con trai tôi à?”

Thương Sách nhướn mày:“Chúng tôi thì sao?”

Khi quay trở lại sau khoảng hai mươi phút, vừa mở cửa phòng đã thấy một cảnh tượng khiến Vinh Cẩm muốn phát điên…

Ngay khoảnh khắc đó,Thương Sách cảm thấy cổ họng khô rát, mắt bắt đầu nóng lên.

Anh theo bản năng cúi người ngửi kỹ hơn. Có lẽ vì quá gần, hơi thở ấm áp của anh phả nhẹ lên da thịt Vinh Cẩm, khiến cả người cậu cứng đờ, gần như theo phản xạ đẩy anh ra.

“Anh làm gì vậy?”

Chương 509: Phiên ngoại về Thương Sách (3) – Sống chung, phải làm bạn

“Giọng điệu của cậu, thật sự rất giống mẹ tôi.”

Trán của Vinh Cẩm va mạnh vào cằm Thương Sách, đau đến mức anh khẽ rên một tiếng, hút mạnh hơi lạnh.

“Anh em…” – Vinh Dịch như muốn nói gì đó, nhưng nghĩ ngợi rồi lại thôi, chỉ đổi chủ đề hỏi – “Nghe nói gần đây anh ở nhà anh em? Hai người đang sống chung thật à?”

Trong lúc đang ở bếp, Vinh Cẩm nghe thấy một tiếng “bịch” nặng nề, tiếp theo là tiếng Thương Sách hút ngược một hơi lạnh.

Giọng điệu ấy khiến Thương Sách thấy quen quen, giống hệt mẹ anh lúc ăn kiêng – cũng nói kiểu như vậy, thế nên anh buột miệng:

Thương Sách cũng chẳng chịu kém: “Sau này em còn rủ anh, anh cũng là c·h·ó!”

Thật hiếm thấy – cậu ta gần như không có tiệc tùng, cuộc sống cá nhân cực kỳ gọn gàng, sạch sẽ, thậm chí không có lấy một chút quan hệ mập mờ với ai.

Vinh Cẩm đẩy cửa bước vào mới phát hiện ra là đầu gối Thương Sách không cẩn thận đập mạnh vào tủ đầu giường. Cú va không nhẹ, đến mức đi lại cũng khó khăn.

“Cậu sống một mình à?” – anh hỏi.

“Chân… chân gãy rồi.”

“Cậu không sao chứ?” – Thương Sách vội vàng kiểm tra tình hình của cậu ta.

“Ra là đào hoa tai họa của anh cậu.” – Thương Sách liếc nhìn Vinh Cẩm đang thảnh thơi uống trà – “Tôi đã bảo cậu ta rồi, đừng có dây vào mấy chuyện vớ vẩn.”

“Thì… làm bạn trai anh ấy ấy!”


“Lần trước chẳng phải người đó là bạn gái của hai anh em cậu à?”

Tim như bốc lửa, máu nóng dồn lên, khiến cổ anh bắt đầu đỏ ửng.

Thương Sách không nói gì nữa. Đợi đầu gối dễ chịu hơn, anh trở về phòng rửa mặt. Khi ra đến phòng ăn, Vinh Cẩm đã bày xong bữa sáng.

“Không đói.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong đáy mắt Vinh Cẩm thoáng qua một tia cảm xúc lạ, nhưng Thương Sách đang lo xoa đầu gối, không để ý tới, chỉ nghe thấy cậu nói:

Cái miệng thằng nhóc này đúng là không phải dạng vừa!

Khác xa hoàn toàn với hình ảnh công tử phong lưu, đa tình mà anh từng nghe về cậu.

“Da dẻ hồng hào, sáng sủa hẳn ra.”

“Hửm?” – Vinh Cẩm nghi ngờ, vừa mới bước lại gần, Thương Sách bỗng đưa tay khoác lên vai cậu ta, khiến Vinh Cẩm bất giác cứng người. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thương Sách vì cổ đầy vết cắn mà đã nhốt mình trong nhà nhiều ngày, giờ vết thương cũng gần như lành hẳn, anh đã sớm buồn chán. Được ra ngoài là mừng hết biết, tất nhiên gật đầu đồng ý.

“Lần trước cũng là do anh, làm tôi ướt hết cả người, anh quên rồi à?”

“Phụt—” Thương Sách suýt phun cả ngụm cà phê vừa uống.

“Cậu làm đấy à?”

Mùi này… là hương lan?

Chỉ là tay Thương Sách khoác lên vai cậu ta, mới phát hiện thiếu gia nhà họ Vinh vóc dáng thật nhỏ nhắn, lưng rất gầy, ngay cả bờ vai cũng mảnh khảnh đến mức như có thể gió cuốn đi.


Ngủ một giấc mà cũng có thể gãy chân sao?

Thương Sách nghe mà cứ thấy sai sai. Gì cơ? “Người đàn ông đầu tiên”?

Vì ngủ muộn nên tất nhiên dậy cũng muộn. Điện thoại đổ chuông, anh mơ màng tắt báo thức, mắt còn chưa mở, tay đã lần mò rời giường. Nhưng anh quên mất… đây không phải nhà mình.

“Có cô giúp việc đến dọn dẹp định kỳ. Thời gian riêng, tôi thích tự quản lý, không muốn bị người khác làm phiền.” – Vinh Cẩm đáp.

“Cái gì cơ?”

“Sao lần nào gặp anh, cũng chẳng có chuyện gì tốt.” – Cậu lẩm bẩm.

Vừa gặp Thương Sách, Vinh Dịch đã đỏ mặt, gãi gãi đầu, nhớ lại chuyện lần trước bị chuốc thuốc rồi làm loạn với người ta, chỉ hận không thể tìm lỗ mà chui vào:

Vinh Cẩm nhíu mày lườm em họ, ánh mắt đầy cảnh cáo:Cân nhắc từ ngữ cho cẩn thận!

“Rảnh.”

Mấy ngày sau đó, Thương Sách vẫn ở nhà Vinh Cẩm. Vì cổ bị “tàn phá” quá thảm, anh không tiện đến công ty. Còn vị thiếu gia nhà họ Vinh thì mỗi ngày đều đi sớm về muộn, nhưng vẫn luôn dùng bữa sáng và tối tại nhà.

Nghe vậy, Vinh Dịch sững sờ liếc nhìn Vinh Cẩm một cái, rồi mới nhận ra Thương Sách hiểu lầm, vội vàng giải thích:

Cả hai cùng ngã nhào xuống thảm!

“Thương Sách? Anh không sao chứ?”

“Thiếu gia, dạo này anh sống sung túc ghê ha?”

Thương Sách vội vàng nắm lấy cậu ta để giữ thăng bằng, ai ngờ…

“Cậu ăn sáng ít thế à?” – anh hơi ngạc nhiên.

“Lại đây một chút?”

“Đỡ tôi với, đau quá, đi không nổi.”

“Tôi không sao.” – Vinh Cẩm bị va vào đầu, vẫn còn choáng váng.

Là chuyện công việc, lại không dễ xử lý.

“Vinh Dịch!” – Vinh Cẩm xoa trán, vừa lúc điện thoại reo. Vinh Cẩm lườm em họ một cái rõ ràng, rồi đứng dậy rời khỏi phòng bao.

Thay đổi môi trường, Thương Sách không sao ngủ được, lôi kéo Hạ Văn Dã chơi game đến tận nửa đêm. Vật lộn hơn hai tiếng đồng hồ, kết quả vẫn là thua cuộc. Hai “tân binh” yếu ớt lao vào cuộc “cắn xé” lẫn nhau.

“Chuyện lần trước của em họ tôi nhờ anh giúp, cậu ấy vừa hay cũng rảnh, muốn mời anh một bữa để cảm ơn.”

“Cậu nói gì cơ? Lần nào?” – Thương Sách cũng đã ngồi dậy, đầu gối vẫn còn đau, anh xoa nhẹ mấy cái.

Thằng em họ quý hóa của mình đang khoác vai Thương Sách, hai người vừa cười vừa trò chuyện rất thân thiết.

Chị dâu anh – Thịnh Thư Ninh làm nghề điều hương, để ủng hộ công việc của cô ấy, Thương Sách từng mua không ít loại hương khác nhau, đối với mùi hương cũng xem như có chút hiểu biết.

Anh rõ ràng cảm nhận được tim mình đập càng lúc càng nhanh…

“Phụ… phụ nữ?” – Vinh Dịch nhíu mày.

Nhưng đầu gối Thương Sách vẫn đau, mất trọng tâm, sắp ngã nhào!

“Không phải đâu! Là em tình cờ phát hiện cô ta có ý đồ không tốt với anh em, còn cứ đeo bám không chịu buông, nên mới tìm cô ta ra để cảnh cáo, bảo tránh xa anh em ra. Ai ngờ cô ta lại giở trò với em!”

“Ừ.”

Anh cau mày bước tới cửa phòng khách:

Thương Sách dường như vừa nhận ra một điều: tuy anh thường ra ngoài đều có vệ sĩ đi kèm, nhưng nơi ở lại chẳng có lấy một người giúp việc nấu ăn.

“Không sao, tôi biết cậu cũng bị ép thôi.” – Thương Sách vốn chẳng để bụng – “Nhưng sau này chọn phụ nữ, nhớ nhìn cho kỹ.”

“Phải.” – Thương Sách gật đầu.

Cả người cậu ta đè lên người anh, vì đau nên hơi thở rối loạn, lúc nhẹ lúc gấp, tất cả đều rơi xuống nơi cổ anh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sống cùng Vinh Cẩm, sinh hoạt của Thương Sách cũng bắt đầu có quy luật. Người kia ăn ít, anh lại ăn nhiều hơn để “bù”. Thành ra, trợ lý Tăng khi tới đưa tài liệu còn phải thốt lên:

Thương Sách gật đầu. Đến lúc này mới chú ý thấy bữa sáng của Vinh Cẩm chỉ là nửa cái sandwich croissant kẹp cá hồi hun khói và một ly cà phê Americano. Đúng kiểu… bao tử con mèo?

Vinh Cẩm không nói gì thêm, đỡ anh ra ngoài phòng khách.

Trán đỏ, hơi thở loạn, dáng vẻ cũng chẳng lấy gì làm khá hơn.

“Anh là người đàn ông đầu tiên mà anh em đưa về nhà sống cùng đấy.” – Vinh Dịch cười hì hì nhìn anh.

“Anh Sách, em nói này, anh em em tính tình tốt lắm, anh có muốn cân nhắc một chút không?”

Vinh Cẩm nhướn mày:

“Rõ ràng là do anh, còn không chịu nhận! Sau này mà còn chơi game với anh nữa, em là c·h·ó!” – Hạ Văn Dã buông lời đanh thép. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Cân nhắc gì cơ?”

“Tối mai anh có rảnh không?”

Vì va chạm, khóe mắt Vinh Cẩm đỏ ửng, ánh mắt ánh lên hơi nước.

Tiếng rên khe khẽ của cậu, gần như chạm ngay vào ngực Thương Sách, k*ch th*ch từng nhịp tim.

“Sao vậy?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Đầu Vinh Cẩm như muốn nổ tung!

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 509: Phiên ngoại về Thương Sách (3) – Sống chung, phải làm bạn