Sự Rung Động Có Chủ Ý
Nguyệt Sơ Giảo Giảo
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 514: Ngoại truyện về Thương Sách (8): Xác định, người đặc biệt
Cụ Thương vốn là người cổ hủ, bảo thủ, thật sự không thể chấp nhận chuyện này. Nhưng nhìn thấy lưng cháu trai bầm tím do chính tay mình đánh, mấy hôm nay lại không ăn nổi gì, cả người gầy rộc đi, ông cũng thấy xót xa vô cùng.
“Tuế Tuế đến rồi à?” Ông cười rạng rỡ, đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách.
Cụ Thương vừa nói vừa giơ gậy lên định đánh tiếp, lúc này người giúp việc thông báo Hạ Văn Lễ đã đến, còn dẫn theo cả tiểu thư nhỏ nhà họ Hạ, ông mới chịu buông gậy xuống.
Chỉ là… đang yêu mà thôi.
Xa người ấy, lại cảm thấy trống trải, hụt hẫng.
Có lẽ… đã dần hiểu ra, trong lòng anh, Vinh Cẩm thực sự không giống với bất kỳ ai khác.
Bé gái vừa ngọt ngào vừa mềm mại, còn giả bộ vỗ vỗ lưng ông như đang dỗ dành, cho dù ông có tức giận đến đâu, giờ phút này cũng dần nguôi ngoai, nhưng khi nhìn sang cháu trai thì trong lòng vẫn còn vừa giận vừa thương.
Kết quả, tối hôm đó đã nhận được điện thoại từ mẹ Thương Sách:
Ông cụ xót cháu, cuối cùng vẫn mềm lòng. Nhưng chưa kịp thở phào, cháu trai lại tiếp tục “ném” cho ông thêm một cú sốc nữa:
Nhưng cuối cùng, vẫn chọn chấp nhận nó.
“Ông nội, cháu nghiêm túc đấy, không phải viện cớ!”
Vì vậy, hơn mười giờ tối, anh gọi cho Hạ Văn Lễ một cuộc điện thoại.
Thật ra, từ đầu anh đã nhận ra Thương Sách có phần đặc biệt để tâm đến người kia của nhà họ Vinh, hơn nữa lần xảy ra chuyện ở đồn cảnh sát, anh đã mơ hồ đoán ra, người kia… e rằng chính là nhân vật đã khiến Thương Sách năm đó say rượu thất thố.
Hạ Tuế là một cô bé rất biết nhìn sắc mặt người lớn:
“Vì Tuế Tuế nhớ ông, nên nhờ ba dẫn con đến thăm ông.”
Nuôi dạy một đứa trẻ thành người vốn chẳng dễ dàng gì, đều là đặt cả tâm huyết, yêu thương trong lòng bàn tay—làm gì nỡ để nó sống nửa đời sau bên một người mình không yêu?
“Chắc chắn không phải là hứng lên.” Thương Sách quả quyết, “Cậu không tò mò tôi thích ai à?”
“Ông nội, cháu không có bệnh!”
“Vậy cậu sợ cái gì?”
Cụ Thương hít sâu một hơi:
“Yêu? Sao nó không c·h·ế·t chìm luôn trong cái thứ tình yêu ấy đi cho rồi!”
“Nhà họ Thương sao lại sinh ra cái thứ mất nết như cháu!”
Cụ Thương còn đích thân gọi trợ lý Tăng tới hỏi han. Trợ lý Tăng chỉ thành thật kể lại những chuyện gần đây xảy ra với Thương Sách. Nghe xong, ông cụ chìm vào trầm tư.
Một số chuyện trong đời là không thể kiểm soát.
Người khiến anh ta rung động—Vẫn luôn là cùng một người.
Những người khác trong nhà họ Thương nghe chuyện đều mù mờ khó hiểu. Thì ra là Thương Sách có người trong lòng? (đọc tại Qidian-VP.com)
Tên ngốc này điên rồi chắc!
“Chuyện với bà nội và ba mẹ, giao cho ông giải quyết nhé!”
Chỉ là, anh không ngờ rằng—
“Lão Hạ, cậu có phải đang coi thường tôi không đấy?” Thương Sách nhíu mày.
“Ông nội, trong nhà ông là người có tiếng nói tuyệt đối, ngoài thương trường cũng là bách chiến bách thắng. Ông luôn là hình mẫu, là mục tiêu con học theo và khao khát vươn tới.”
“Chuyện gì?”
Dù có giàu đến đâu, một ngày cũng chỉ ăn ba bữa cơm mà thôi.
“…”
Bởi nếu thật sự muốn theo đuổi một người, thì cũng cần phải toàn tâm toàn ý, không thể để vướng bận phía sau.
Cảm giác đó… đến cả khi ở cạnh Giang Hàm, anh cũng chưa từng có.
Cả gia tộc đều đặt kỳ vọng vào anh ta.
“Chuyện của ông nội, đúng là phải nghĩ ra một cách giải quyết thật ổn thỏa.”
…
“Vậy là bí mật kết hôn?”
Chương 514: Ngoại truyện về Thương Sách (8): Xác định, người đặc biệt
“Không có.”
Thương Sách lúc này đã được đỡ dậy, sau lưng bị đánh sưng tím cả một mảng, khiến Thương phu nhân và lão phu nhân xót xa vô cùng. Nhưng khi hỏi nguyên do, cả hai ông cháu đều không ai chịu nói.
“Ông ơi, ông lạnh à? Để con giúp ông ủ tay nhé.”
Hạ Văn Lễ lắc đầu, “Tôi chỉ sợ cụ Thương không chịu nổi thôi.”
Nhưng vì Thương Sách quá kiên quyết, cụ Thương liền buông lời nặng nề:
“Tiểu Sách dạo này chẳng chịu về nhà, hôm nay đột nhiên về, rồi vào thư phòng nói chuyện với ông cụ. Không biết hai người nói gì mà ông cụ tức giận đến mức ra sân nhặt cây gậy lên, còn nói muốn đánh c·h·ế·t nó!” Giọng Thương phu nhân run rẩy vì lo lắng.
Gu thẩm mỹ của Thương Sách, chưa từng thay đổi.
Anh nằm trên giường, trằn trọc mãi không ngủ được.
“Nếu cháu không muốn xem mắt, không muốn yêu đương, thì cứ nói thẳng! Bịa ra lý do này khác là muốn chọc ông tức c·h·ế·t à?!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Mà chuyện đó… đã là chuyện bốn, năm năm trước.
Hạ Văn Lễ lập tức thấy đau đầu.
Cậu ấy hoàn toàn không có bệnh.
Đó chẳng phải là chuyện tốt lành sao?
Thương gia từ lâu đã lập sẵn quỹ tín thác, cho dù giờ có phá sản, cũng đủ để mấy đời sau sống sung túc không lo cơm áo.
“Xong rồi… ông nội tôi là người rất truyền thống, chắc chắn sẽ đánh gãy chân tôi mất!”
Luôn tồn tại một người.
Anh vốn là người hành động, không cố chấp, không quanh co. Đã nghĩ là làm, đã nhận định rồi thì sẽ bắt tay thực hiện. Giống như năm xưa theo đuổi Giang Hàm, mãnh liệt dồn dập, dù cuối cùng bị từ chối nhưng vẫn rất đàng hoàng, nếu không, cũng sẽ không thể trở thành bạn với Hạ Văn Lễ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong khoảng thời gian đó, ông cũng đi gặp bác sĩ tâm lý.
Hạ Văn Lễ nghĩ, Thương Sách ít nhất sẽ lựa chọn phương pháp vòng vo hơn một chút.
Cụ Thương vốn cho rằng cháu mình chỉ là nông nổi nhất thời. Nhưng sau khi mời vài bác sĩ tâm lý đến kiểm tra tư vấn, kết luận họ đưa ra lại khiến ông sững sờ:
Có lẽ…
Khi ấy, ông nội còn hỏi: “Gần đây Thương Sách bận gì thế?”
Chỉ cần nghe thấy giọng người ấy thôi, trong lòng cũng sẽ bất giác hân hoan.
Có lẽ đời người chính là như vậy—
Xem danh sách chương
Nếu không gọi là duyên, thì còn là gì nữa?
“Bình thường ông cụ thương nó nhất nhà, giờ không biết xảy ra chuyện gì… Cứ tiếp tục thế này, sợ là chuyện lớn mất rồi!”
“Còn nói nó làm mất mặt cả gia tộc… Dì thật sự không biết phải làm sao, hy vọng cháu có thể đến giúp khuyên nhủ.”
“Thật ngoan.”
Hạ Văn Lễ không đáp, chỉ đưa tay day trán. Anh đoán ra rồi.
Hạ Văn Lễ nào phải người ngốc, tự nhiên đoán được bảy tám phần.
Sáng hôm sau, hai người gặp mặt.
Giọng bé con mềm mại, non nớt, nghe thôi cũng khiến người ta tan chảy. Cụ Thương tức giận đến mức tim gan run rẩy, tay chân cũng run lẩy bẩy. Hạ Tuế thấy tay ông run, còn nắm chặt gậy, liền thổi nhẹ vào tay ông rồi hỏi nhỏ:
Cái gọi là “cách hay” của Thương Sách, chẳng lẽ là trực tiếp ra mặt luôn rồi sao?
Thương Sách lúc này cảm thấy lưng mình không còn đau nữa, hào hứng chạy thẳng đến chỗ Vinh Cẩm.
Giải quyết xong vướng bận trong lòng—anh có thể xông lên rồi!
“Tôi hình như… thích một người rồi.”
“Cháu …”
Cụ Thương dịu dàng vuốt tóc bé con. Khóe mắt ông lướt qua nhìn đứa cháu trai đang bị đánh cho gần như không nhấc nổi người, vừa giận vừa đau lòng.
Tình cảm là thứ không thể ép buộc.
Bởi mấy hôm trước, cụ Thương từng đến nhà anh, cùng ông nội anh uống trà chuyện trò, thấy Hạ Tuế và Hạ Tinh Tinh chạy chơi trong sân, còn cảm khái rằng Thương Sách đến giờ vẫn một mình, chưa có bạn gái.
Nhà họ Thương qua bao đời gây dựng sự nghiệp, chưa từng lấy hôn nhân con cháu ra để mở rộng thế lực kinh doanh.
Rốt cuộc thì còn chưa đâu vào đâu, cháu trai nhà mình đã “một mình phát sốt”, còn chạy tới ra mặt, quả thật là không biết trời cao đất dày! (đọc tại Qidian-VP.com)
“Bắt đầu từ mai, ông sẽ mời bác sĩ tâm lý cho cháu!”
Dù sao thì, Thương Sách là truyền nhân duy nhất của đời này trong nhà họ Thương.
“Cũng không.”
Nếu Thương Sách thật sự tìm được người mình yêu, chẳng phải là điều đáng mừng sao?
Không liên quan đến giới tính hay tuổi tác, chỉ là đúng lúc khiến trái tim bạn rung động.
Cụ Thương chỉ cảm thấy choáng váng đầu óc—
“Tuế Tuế, có phải chú làm ông giận không? Ông đừng giận mà.” Bé con vừa nói vừa dang tay ôm lấy cụ Thương, “Ôm một cái là hết giận nha.”
…
Hạ Văn Lễ lúc này ra hiệu bằng ánh mắt, ý bảo Thương Sách đừng làm ông cụ nổi giận thêm nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Dì ơi, xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
Cụ Thương chỉ cười nói: “Dạo này cứ quấn lấy cậu nhóc nhà họ Vinh.”
Ông hiểu rõ, Hạ Văn Lễ dẫn bé đến đây, chắc chắn là người nhà họ Thương đã báo tin, mời “cứu viện” tới.
Hạ Văn Lễ bật cười, “Gì vậy? Cậu đừng nói là làm ai có bầu rồi đấy nhé.”
Cả nhà đều không hiểu tại sao ông cụ lại nổi giận đến vậy.
Cụ Thương suýt nữa giơ gậy đánh gãy chân nó!
“Lão Hạ, có chuyện rồi!”
Dù là trong cơn say, hay khi tỉnh táo—
“…Cháu không biết.”
“Thế người ta có thích con không?”
Đón chờ mình lại là một đòn trí mạng mới toanh!
Hạ Văn Lễ nhấp một ngụm cà phê, nghiêng đầu hỏi: “Cậu đã nghĩ cả đêm, xác định rõ tình cảm của mình chưa? Thật sự suy nghĩ kỹ rồi, chứ không phải hứng lên nhất thời?”
“Ông ơi, cháu nghĩ kỹ rồi.”
“Văn Lễ, cháu mau qua nhà một chuyến, ông nội của Tiểu Sách quý cháu nhất, cháu mau đến khuyên giúp đi!”
Có lẽ, chính bản thân Thương Sách cũng từng vật lộn với cảm xúc ấy—
Thay vì ngăn cản, chi bằng học cách chấp nhận.
Hạ Văn Lễ chần chừ vài giây, rồi bế con gái chạy thẳng đến nhà họ Thương. Lúc đến nơi, cụ Thương đang tức giận đến mức dọa nhốt cháu trai vào viện điều dưỡng, mời bác sĩ tâm lý đến điều trị, trong tay còn cầm nguyên cây gậy:
Ông phải chấp nhận rằng, mỗi người đều là một cá thể duy nhất, đặc biệt không thể thay thế.
Cụ Thương nhíu mày: “Bớt nịnh đi, nói trọng điểm!”
“Thời gian này, cháu cứ ngoan ngoãn ở nhà, không được đi đâu hết! Nghĩ kỹ rồi hẵng nói chuyện với ông!” Cụ Thương trừng mắt nhìn cháu trai.
“Thưa ông——” Một tiếng gọi ngọt ngào vang lên, gương mặt cụ Thương lập tức dịu xuống.
Ở bên người ấy, bỗng dưng thấy vui vẻ không lý do.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.