Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Sự Rung Động Có Chủ Ý

Nguyệt Sơ Giảo Giảo

Chương 90: Đăng ký kết hôn: Hạ phu nhân, chúc mừng em

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 90: Đăng ký kết hôn: Hạ phu nhân, chúc mừng em


Lần đầu tới chơi, cậu ăn mặc khá chỉnh tề, áo sơ mi trắng phối với quần tây, trông đã đủ trang trọng với người ở độ tuổi cậu.

Trần Tối không giấu được nụ cười rạng rỡ:Từ tận đáy lòng, anh ta thật sự đang rất vui.

Lúc này, Chung Thư Ninh mới nhận ra… người đó nói là Hạ Văn Lễ.

Cậu muốn xem thử, cái gã khốn ấy rốt cuộc đang định giở trò gì?

“Đến lúc em kết hôn sẽ được tới thôi.”

Có đôi lần, anh thật sự rất muốn nói:

Cậu ra mở cửa thì thấy Chung Minh Diệu đứng ngay ngưỡng cửa.

【Trả lại tiền!】

Hạ Văn Lễ nói thẳng.

Cô gái đội một chiếc voan trắng đơn giản, tay ôm lấy cánh tay bạn trai, cười tươi rạng rỡ.

Sau đó, Hạ lão gia còn đặc biệt nhắn riêng cho cậu, đòi ảnh chụp lúc đăng ký kết hôn.

Studio rất chuyên nghiệp, giúp Chung Thư Ninh thay vài bộ trang phục, trang điểm lại nhiều lần, Hạ Văn Lễ cũng cực kỳ kiên nhẫn phối hợp.

Hôm nay là một ngày thường trong tuần, không phải lễ tình nhân, cũng chẳng phải 520.

Giọng anh vẫn lạnh nhạt, nhưng dịu hơn thường ngày đôi phần.

Lúc cầm thẻ căn cước và sổ hộ khẩu của Chung Thư Ninh, họ còn nhìn cô vài lần—như thể đang xác nhận đây có đúng là “cô ấy” không.

Chung Minh Diệu tới lần này là để xem thử gã đàn ông cặn bã kia lại đang muốn giở trò gì nữa.

Trong thời gian quen biết, cô đã nhìn ra anh không thích giao thiệp, càng hiếm khi chủ động mời người khác.

“Gọi điện cho Chung Minh Diệu đi, mời cậu ấy tới nhà ăn tối.

Niềm vui ấy trào dâng như lũ cuốn, như muốn nuốt chửng cả lý trí và cơ thể anh.

“Chào cậu, chúng ta từng gặp rồi, tôi là Chung Minh Diệu, chị tôi mời tôi đến chơi.”

Cánh cửa vừa khép lại, Hạ Văn Lễ liền lấy hai quyển sổ đăng ký kết hôn ra, xem đi xem lại mấy lần rồi mới đặt ngay ngắn trên bàn, cẩn thận chụp vài tấm ảnh, gửi vào nhóm chat riêng của nhà họ Hạ: 【Nhóm nghị sự nhà họ Hạ (phiên bản chính thức)】.

Cái tên đàn ông khốn khiếp kia lại đang giở trò gì vậy?

Hạ Văn Dã lùa tay vào đống tóc tổ quạ của mình, “À, thì ra là chị dâu mời, mời vào.”

Lúc đó Hạ Văn Lễ mới tiếp quản công ty, thỉnh thoảng Hạ lão gia sẽ gọi riêng Trần Tối tới hỏi tình hình. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô tưởng anh lại đi làm việc nên cũng không nghĩ nhiều.

Cả ngày hôm đó, tâm trạng của Hạ Văn Dã đều không tốt nổi.

Anh sẽ vào bếp.”

“Chị dâu, chị với anh em là… đăng ký xong rồi ạ?”

Khi định nhìn kỹ hơn, lại bị ánh mắt của Hạ Văn Lễ làm cho sợ tái mặt.

Chung Minh Diệu đè nén sự nghi hoặc trong lòng, khách sáo nói.

Chung Minh Diệu như bị sét đánh trúng, há hốc miệng, hồi lâu mới lắp bắp hỏi: “Cậu vừa gọi chị tôi là gì?”

Tiền đã cầm rồi, chẳng lẽ phải trả lại?

“Có.”

“Mời em tới nhà chơi?”

“Mời A Diệu tới nhà?”

“Anh, hai người đi đăng ký sao không gọi em chứ?”

Chung Thư Ninh thì bảo phải hỏi thử xem Chung Minh Diệu có rảnh không.

Hạ Văn Dã cúi nhìn mình: áo thun trắng, quần đùi, tóc còn rối bù như ổ gà.

Chung Thư Ninh mỉm cười đón lấy hoa, “Cảm ơn anh.”

Ông chủ nhà mình, người luôn mang bộ mặt lạnh nhạt như núi băng quanh năm suốt tháng…

Những năm gần đây tỷ lệ kết hôn và sinh con đều giảm mạnh, nên cục dân chính cũng không đông.

Hạ Văn Dã cảm thấy tiêu thật rồi, lần này chắc ông sẽ g·i·ế·t cậu mất.

Hay là…

Xin chúc mừng Hạ tiên sinh, cuối cùng anh cũng đã được như ý nguyện.

Phô trương thanh thế?

Chung Minh Diệu cau mày.

Chung Thư Ninh gật đầu.

Hạ Văn Dã nhìn thấy tin trong nhóm, gần như muốn phát điên.

Tiêu thật rồi, tiêu thật rồi.

Và giờ đây, cuối cùng ông chủ cũng toại nguyện.

“Cậu ấy đã giúp chúng ta giải quyết một chuyện lớn như vậy, là chồng, anh chẳng phải nên bày tỏ chút lòng biết ơn sao?

“Bọn anh đi đăng ký, gọi em làm gì?”


Chung Thư Ninh hỏi.

Giọng Hạ Văn Lễ lần này nghe có vẻ còn vui hơn cả bình thường.

Tối qua Chung Minh Diệu vừa về nhà, lại bị vợ chồng Chung Triệu Khánh kéo ra “tâm sự”, khuyên cậu đừng cố chấp, đến khuya mới ngủ.

Khi hai người vừa bước vào, cả phòng đều quay lại nhìn.

Trời của tôi… hình như cũng sụp rồi.

rungtruyen.com (đọc tại Qidian-VP.com)

Muốn diệt khẩu?

Có lẽ, chỉ khi thật sự lấy được người mình yêu, người ta mới có thể nở nụ cười hạnh phúc đến thế.

“…”

Nhưng cô từ trước đến giờ chưa từng hỏi đến công việc của anh.

Chương 90: Đăng ký kết hôn: Hạ phu nhân, chúc mừng em

Nhiếp ảnh gia chụp không ít ảnh, cả hai đều có ngoại hình nổi bật, gần như không cần chỉnh sửa.

. Chúc vui vẻ!!!

“…”

Ông già rồi, người nhiều tiền thế rồi, có cần phải chấp nhặt tí xíu đó không…

Chung Thư Ninh hơi ngạc nhiên nhìn Hạ Văn Lễ.

Bạn đang đọc truyện tại

Ký tên, đóng dấu tròn, nhận sổ đỏ—Khi cầm lấy tờ giấy đăng ký kết hôn, Chung Thư Ninh vẫn có cảm giác… hơi mơ hồ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Định diễn vai người chồng mẫu mực?

Trần Tối đã theo Hạ Văn Lễ nhiều năm, từ khi Chung Thư Ninh còn là “hoa đã có chủ”, anh ta đã từng lén đến Thanh Châu xem cô tập luyện.

Anh nhận lấy hai cuốn sổ, xoay người bước đi.

“Vậy em gọi thử xem.”

“Á—”

“Anh đang cười đấy.”

Khi đó, Trần Tối từng nghi ngờ:Ông chủ nhà mình, có khi là một kẻ b**n th** cũng nên.

Nhân viên nhanh chóng làm theo quy trình. (đọc tại Qidian-VP.com)


“Giấy kết hôn để anh giữ, được chứ?”


Lần trước gặp nhau cũng quá vội, chưa kịp chào hỏi hay làm quen tử tế.”

“Hạ tiên sinh, anh cười một chút đi.”

Lúc ra khỏi cục dân chính, họ vừa vặn gặp một cặp đôi trẻ đang đến đăng ký.

Từ nay về sau, ông chủ của anh cuối cùng cũng đã “chính danh” rồi.

Đúng lúc đó, Trần Tối đang đợi bên ngoài nhìn thấy rất rõ ràng—

Giống như đang rất căng thẳng.

Cậu đã cài báo thức lúc sáu giờ, vậy mà lại lơ mơ tắt đi mất.

Chụp xong, Hạ Văn Lễ nghiêng người ghé sát tai cô: “Em nghỉ chút đi, đợi họ in ảnh xong chúng ta đi.”

Khi cậu đầu bù tóc rối chạy xuống tầng, Chung Thư Ninh đang chỉnh lại bó hoa hồng, thấy cậu liền mỉm cười:

“Hạ tiên sinh cũng có ở đó?”

Yết hầu anh khẽ chuyển động, tay cầm giấy đăng ký kết hôn siết lại từng chút một.

C·h·ế·t rồi!

Vậy mà liếc mắt một cái, lại thấy người kia đang nấu ăn trong bếp kiểu mở.

“Em rảnh không?”

Trên đường đi, Chung Thư Ninh cảm thấy không khí trong xe có chút gượng gạo.

Lúc Chung Thư Ninh đang chỉnh bó hoa, Hạ Văn Lễ đã trở về thư phòng.

Chốn hiểm địa, không bước chân tới là an toàn nhất.

Cậu cũng tò mò về trạng thái sống chung của hai người, và muốn xem chị gái mình đang sống như thế nào.

“Tiểu Dã, em dậy rồi à?”

Hạ Văn Dã cảm thấy trời đất sụp đổ.

Anh ngồi im, không nói gì, nhưng ánh mắt sắc bén, khí thế đè ép, khiến người ta cảm thấy như đang bị thẩm vấn, làm nhân viên vội cúi đầu tăng tốc thao tác.

Vừa nói vừa tiện tay nhận lấy quà trên tay đối phương.

Hạ Văn Lễ đi ngang qua, không nói không rằng đá cậu một cú: “Đang yên đang lành, làm cái gì mà như lên cơn thế?”

Hạ Văn Dã vội vàng đánh răng qua loa, tạt nước rửa mặt, mặc nguyên đồ ngủ lao ra ngoài như bay.

【Ông ơi, nếu con nói lúc đó con xúc động quá nên quên chụp ảnh, ông có tin không?】

Hạ Văn Dã gần như sắp khóc, giờ phải giải thích sao với ông đây?

“Hay là ngài tìm cho ngài ấy một bác sĩ tâm lý đi, cứ thầm mến như thế này, sớm muộn gì cũng sẽ bị vặn vẹo tâm lý mất thôi.”

Đã mười giờ rưỡi rồi! (đọc tại Qidian-VP.com)

Trần Tối đứng bên cạnh, ngáp dài ngáp ngắn.

Không ít lần, lời nói đã lên đến miệng, anh ta lại cố nuốt xuống.

Không ai biết được, sau vẻ ngoài bình tĩnh ấy, trong lòng anh đang cuồn cuộn như sóng dâng.

Gì đây?

Mọi thứ đều được chuẩn bị chu đáo, trôi chảy như thể… mọi chuyện vốn phải như vậy.

Cái người này, đúng là đỉnh cao ngụy trang.

Hạ Văn Dã hét lên một tiếng chói tai, hai tay ôm đầu như sắp phát điên.

Khóe môi khẽ cong, nụ cười chẳng đáng giá chút nào—nhưng lại rực rỡ đến mức khiến người khác chấn động.

Chọn xong, ảnh được in tại chỗ để mang theo đến cục dân chính.

Đã hứa với ông là hôm nay sẽ cùng đi tới Cục dân chính, chắc chắn là trễ rồi, cũng không biết họ đã đi chưa.

“Em chưa bao giờ tới Cục dân chính, tò mò mà!”

Đúng là chuyện đáng mừng!


Chẳng lẽ công ty có chuyện gì sao?

Em trai nhà họ Chung: o(Д)っ!

Tuyên bố chủ quyền?

Anh ta thề, cả đời này anh ta chưa từng nghĩ… có một ngày mình phải đứng nhìn sếp chụp ảnh cưới như một phần công việc!

Hạ Văn Lễ hỏi.

Hạ Văn Dã ngủ một giấc tới khi tự tỉnh, nhìn thấy giờ trên điện thoại thì chỉ muốn hét lên: Trời đất sắp sập rồi!

Chung Minh Diệu ngập ngừng một chút, rồi cắn răng nói: “Rảnh.”

Trần Tối thấy thật sự mãn nguyện, trên mặt vô thức nở nụ cười y hệt một ông bố hiền từ.

Cô vội nghiêng người, nhỏ giọng nhắc:

Mãi đến hơn 9 giờ, buổi chụp hình mới kết thúc.

Khi hai người rời khỏi nơi đăng ký kết hôn, không biết từ đâu Trần Tối lấy ra một bó hoa hồng, Hạ Văn Lễ nhận lấy rồi đưa tới trước mặt Chung Thư Ninh.

Không biết vì sao, hôm nay Hạ Văn Lễ trông có vẻ… không được bình thường.

Cho đến khi hoàng hôn buông xuống, mây chiều hòa vào ánh nắng rực rỡ, chuông cửa vang lên.

Sáng sớm nhận được cuộc gọi của chị gái, cậu không khỏi bất ngờ.

“Biểu cảm đừng cứng như vậy, có thể cười lên một chút không ạ?”

Cùng lúc đó.

“Chúc mừng kết hôn, Hạ phu nhân.”

Nhiếp ảnh gia cố gắng dịu dàng nhắc nhở.

Ngoài mặt—vẫn bình thản như thường.

Lý do của Hạ Văn Lễ hoàn toàn hợp lý.

“Chị… chị dâu?”

“Ừ.”

Chú út nhà họ Hạ: 【Chúc mừng.】Ba: 【Chúc mừng.】Chú hai: 【Chúc mừng.】…

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 90: Đăng ký kết hôn: Hạ phu nhân, chúc mừng em