Chương 37 : Về nước !
Đùa chứ !
Nhiều lúc Nam cảm giác máu mũi của hắn sắp phun ra đến nơi rồi cảnh mát mẻ của hai cô gái cứ như bộ phim gì gì đó của đất nước mặt trời mọc đang được hiện lên trong đầu nhất là những lúc các nàng đùa giỡn . Đã thế ăn mặc thì còn mỏng manh nữa chứ ngấm nước vào nó như ẩn như hiện trước mắt chỉ đôi lúc thoáng qua thôi đã đủ l·àm c·hết n·gười rồi .
Hắn ngán ngẩm trong không gian hơn một tiếng đồng hồ thì hai cô mới chịu đi về ngủ nhìn thoáng qua không gian một chút Nam đặt tay lên thân cây một cái mở mắt ra thì mình đã ở trong suối nước nóng rồi . Nam thử lại chui vào lần nữa nhưng không được, chắc có lẽ phải đợi để năng lượng hồi lại chăng vì giờ hắn cảm nhận được sự liên kết không còn mạnh mẽ như trước nữa.
Bò về phòng thay quần áo hắn đặt lưng lên giường là ngủ mất . Nhưng lần này không còn giấc mơ như hôm qua nữa hắn ngủ khá là ngon .
Hôm sau Nam cùng với hai bà du ngoạn và chơi các trò đến tận trưa mới về nhà để Nam chuẩn bị mọi thứ về nước . Sau bao ngày vất vả thì hắn cũng đã hoàn thành xong các mục tiêu mà mình đã đề ra .
Cái đáng để vui mừng nhất là Nam đã có kết nối được với không gian nó sau này có lẽ là lá bài tẩy có thể cứu mạng được hắn . Tiếp theo chờ đợi hắn là cả một hành trình dài đến một ngày trời trên máy bay mà cái duyên số hẩm hiu làm sao cô tiếp viên Triệu Yến cũng có mặt trên chuyến bay này .
Vậy là cả ngày hắn sẽ phải chịu đựng cô em này dày vò rồi . Từ khi thấy hắn thì cứ một lúc lại lượn qua chỗ hắn một lần khi thì hỏi cần gì không khi thì có mệt và cảm thấy say không . Cả ngày bị làm phiền như vậy tí thì làm hắn điên lên mất cũng may là khi hắn ngủ không bị gọi dậy để chém gió .
Đúng là cuộc đời là những chuyến đi gặp gỡ vừa là nhân duyên cũng vừa là ghiệt duyên . Cô nàng tiếp viên mải mê đeo bán hắn như những chú ong vậy chăm chỉ miệt mài dù sao chẳng ai biết lí do vì sao cả có lẽ là yêu cũng có thể là hám sự giàu có của gia đình hắn.
10 giờ đêm sảnh sân bay vẫn tấp nập người đến người đi lần này đi đón hắn chỉ có bố mẹ và Huyền không còn tập nập như lúc đưa hắn đi nữa . Do lúc đi mọi người có cảm giác không an toàn muốn đưa tiễn hay sao ý chứ về thì chỉ có bố mẹ hắn và Huyền là khá lo lắng mà thôi . Cũng không phải những người khác không lo lắng cho hắn mà có lẽ cảm giác lo sợ không có nhiều như lần đầu nữa càng về sau hắn đi nhiều có khi chẳng ai thèm ra đưa đón hắn cũng nên .
Nam đang bước từng bước ra sảnh lần đi thì đồ đạc không nhiều lắm nhưng về thì đến tận 4 vali đủ các thứ nhiều nhất là dụng cụ để tìm cách giải oan cho bố vợ . Hắn mất cũng kha khá tiền mới đưa được đống linh kiện này về nước hai ngày nữa có lẽ đống phu kiện tiếp theo mới được chuyển về .
Huyền là người nhìn thấy hắn đầu tiên vội vã hô to tên hắn rồi chạy đến gần . Nam còn đang bận kéo mấy cái va li đên không rảnh nhìn quanh mà hắn cũng không nghĩ sẽ được đi đón như này . Đang tính sẽ bắt taxi về cơ chắc là bà Ly lại nói cho mẹ hắn biết là tầm này hắn về đến đây mà .
Cũng may là có bố mẹ ở đây không thì không biết cô nàng này sẽ làm ra những cử chỉ điên rồ mất không những là Huyền mà có khi cả hắn cũng rất có thể làm ra những động tác thừa dù sao hai người cũng tách nhau ra chục ngày rồi không nhớ là giả . Cả nhà xúm lại giúp hắn lôi kéo mấy chiếc vali ra xe được cái con hàng này khá biết hưởng thụ sau khi lên xe mượn có mệt gối ngay đầu vào đùi Huyền mặc kệ ông bà bô nhìn chằm chằm qua gương chiếu hậu . Mẹ hắn nhìn mà nghiến răng ken két thằng con mất dạy không thấy còn bố mẹ ở đây hay sao ý tự nhiên như ruồi .
Haizzz !!
Bà thở dài một cái định bụng về phải dạy lại thằng con chứ để như này thì không ổn chút nào có khi không để ý cái là tai họa con nhà người ta lúc đó bà biết ăn nói với bạn thân thế nào .
Bố cố ý tạt qua nhà Huyền để cho cô bé xuống chứ ngủ lại nhà Nam thì cũng được nhưng không hay cho lắm . Nhà mình thì không sao nhỡ có hàng xóm nhìn thấy có khi làm mất giá con dâu thì toi .
Về đến nhà chưa kịp vào đến cửa thì bị cô em gái chạy nhảy thẳng lên người đùa chứ lớp 6 rồi mà vẫn chưa lớn được . Có lẽ sự chiều chuộng của cả nhà dành cho cô bé nên chẳng cần phải lớn chăng ?
Dù có đi đâu chăng nữa thì nhà vẫn là nơi ta trở về chỉ có gia đình mới mang lại sự ấm áp và tình thương kiếp trước hắn đã chìm đắm ngoài xã hội quá lâu . Hi vọng kiếp này khi cảm thấy vừa ổn thì sẽ chẳng cầm gì nữa cả sống bên gia đình với niềm vui nho nhỏ là đủ . Nam bế cả đứa em trên người cứ thế đi vào phòng khách cô bé được cưng chiều thì cười khanh khách như ngô rang vậy mồm thì líu ríu đòi quà hắn hẹn sáng mai nhưng nhất quyết không chịu .
Cái gì cũng phải ngay và luôn mới được ai bảo em là công chúa trong nhà cơ chứ không chiều có khi lại tập xác định với bố cũng nên áo bông nhỏ của ông mà lị .
Hắn đang loay hoay lấy quà cho em gái thì giọng mẹ cất lên làm cho hắn như được đại xá vậy . Thực sự hắn quá mệt mỏi rồi
Thôi con đi tắm đi !
Để đó mẹ lấy cho em nhìn mày như sắp ngất đến nơi rồi đó !
Nam ngước lên nhìn mẹ vâng dạ một câu rồi đứng lên đi tắm . Nhìn con trai mỏi mệt như này bà cũng đau lòng lắm chứ hắn cũng nhìn ra mẹ đau lòng nên không cố nữa mà chiều theo ý mẹ . Trước khi vào phòng tắm còn cố nói với ra ngoài là " Quà của bố mẹ con để ở chiếc va li màu xanh ạ " .
Sau khi tắm xong hắn về phòng ngủ một mạch đến 8h sáng mới tỉnh lần này khỏi mơ mộng gì luôn . Cảm giác lúc đó cơ thể như không còn tí năng lượng nào để hoạt động vậy như kiểu người ta chết lâm sàng ý . Cũng may sau một đêm thì cơ thể đã hồi được khá nhiều rồi Nam ngồi húp xì xụp bát cháo đậu xanh mà mẹ hắn nấu đậu xanh bí đỏ thêm ít xườn lợn, cái mùi vị của mẹ chẳng ai có thể nấu giống được cả.
Ngày xưa khi hắn đi làm xa về đều được mẹ nấu cho ăn vì mẹ biết hắn ăn đặc biệt ngon và nhiều với món này. Ngay đến cả hắn cũng không ý thức được, hắn dù có trưởng thành đến đâu chăng nữa hay tài phú ngập trời quyền lực ngập trời thì món cháo bí ngô của mẹ vẫn mãi mãi trong tâm chí hắn mỗi khi đi xa về đều sẽ mong muốn được thưởng thức.
Cái hương vị của mẹ dù có cách xa bao lâu vẫn thế với hắn đã từng cách một kiếp người . Nhưng mẹ vẫn mãi mãi là mẹ người yêu thương hắn từ trong xương trong máu mọi điều tốt đẹp luôn dành cho hắn.
0