Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 29. Cuộc gặp bất ngờ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 29. Cuộc gặp bất ngờ


“Ừ thì, giờ thì anh thấy rồi đấy.”

“Vâng, gia đình em khá là thoải mái, họ ít khi quản thúc em.”

Tại sao lại gặp ông ấy ở đây chứ!

Có phải họ đã chiều chuộng tôi không?

“Không ạ, em khá ít khi ra ngoài.”

“Chú mày thường làm cái quái gì ở trong nhà thế?”

Không xong rồi! Tôi không được đào tạo để chuẩn bị cho tình huống này.

“Ở hội sát quái nhân cũng có phòng tập sao ạ?”

“Cả đời này anh mày chưa thấy thằng cha nào chạy bộ lúc 10 giờ sáng bao giờ cả.”

Giọng nói này!

“Đi thì đi.”

Trải nghiệm thế giới sao?

“Hừm, vậy được rồi, hai giờ chiều ta đợi nhóc ở sảnh hiệp hội.”

Ông anh mặt tái mét lại, đặt tay lên cằm suy nghĩ, mắt đảo qua đảo lại.

“Ừ thì, đúng ạ.”

Ông anh đang tung tăng bước đi trước mắt tôi chợt đứng hình, bất động tại chỗ.

Có lẽ tôi nên tập một mình thì hơn.

Chị Nhung bất chợt quay sang hỏi anh Hoàng.

“Thế nhé, lỡ mà gặp mặt Nhung thì nhớ nói vậy đấy.”

“Em tưởng anh đang đi làm cơ mà?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Tôi chỉ ngại ở đó có đông người thôi, thật phản cảm khi bắt họ xem một bộ xương di động nâng tạ.

Trên đường về anh đã gặp Tuấn, thấy thằng bé tập thể d·ụ·c lúc MƯỜI GIỜ SÁNG trông như cái xác khô. Mà em biết đấy, anh vốn là một người tốt bụng, làm sao anh lỡ lòng nào có thể để người hàng xóm mới quen của mình gục giữa đường được, đúng không? Vậy nên anh đã rủ Tuấn đi ăn và đó là lý do chúng ta gặp nhau ở đây.”

Sau vài giây im lặng, anh ấy bỗng cười nhẹ, nhưng hiện lên gương mặt không còn dáng vẻ đùa cợt như trước nữa, lần này có gì đó... Chân thành.

“... Vậy à...”

“Roger!... Cháu chào ông.”

“Chú mày thật sự ở nhà cả ngày chỉ để trải nghiệm thế giới qua mạng thôi đấy hả?”

“Cái đấy thì...”

“Có lẽ vậy...”

Tôi có nên ăn tiếp không?

Có nhất thiết phải dập tắt hi vọng của người ta xuống đáy vậy không.

“Ở nhà có hay tập thể d·ụ·c hay chơi thể thao không đấy mà sao trông mày yếu thế?”

“Vâng ạ.”

“Vâng, cháu biết rồi ạ.”

Chị Nhung nói, rồi dắt theo anh Hoàng đi.

Điều đó có gì hay ho đâu mà nói ra chứ...

“Để hôm nào anh rủ chú mày đi chơi.”

“Vậy sao, bao giờ rảnh cứ qua phòng anh chị chơi nhé, bọn chị về trước.”

“Sao nghe thấy mùi bốc phét thế?”

“Ừ thì... Đúng.”

“Bảo sao yếu thế, có chịu trải nghiệm thế giới thật bao giờ đâu.”

Hmm, thường thì không có vấn đề gì cả.

Nói rồi Roger bước đi, hòa cùng với dòng người vội vã của đô thị, trông ông ấy thật tếu táo khi mặc trên người chiếc quần đùi với cái áo ba lỗ và chạy lông nhông trên đường.

Suy nghĩ một hồi, tôi bắt đầu quay lưng bước đi... Cho đến khi tới trước cửa một phòng tập gym.

“Ừ thì, em với anh Hoàng vừa mới ăn phở xong, còn chị?”

“Dạ thôi, em còn có việc phải làm.”

“Thế định đứng đây đến bao giờ? Đi về thôi.”

Có chăng thì cũng chỉ là vài lời càu nhàu, về việc tôi suốt ngày cắm mặt vào cái màn hình ảo.

“Còn em thì sao Tuấn, về cùng với bọn chị luôn không?”

“Thì em đang ăn mà.”

“Thôi được rồi, lần này tạm tin hai người.”

Anh Hoàng bất chợt hỏi tôi.

Phải xui lắm mới bị chị ấy bắt gặp đấy, mà không phải ở quán net nên chắc không cần phải quá lo lắng.

Một giọng nói bất chợt vang lên phía sau.

“Giờ họ sao rồi?”

Với một thái độ tích cực hiện rõ trên gương mặt, anh ấy xua tàn bầu không khí ngại ngùng này.

“Hmm, nếu nhóc định tập thể d·ụ·c, thì ở Hiệp hội Sát Quái Nhân cũng có phòng tập riêng.”

Có thực thì mới vực được đạo, vậy nên tôi đã đi ăn phở cùng với anh Hoàng, để cứu lấy cái dạ dày đang kêu ọc ạch của tôi và cũng là để cứu lấy cái mạng của anh ấy.

Bát phở của tôi b·ốc k·hói nghi ngút, những sợi phở trắng mềm chìm trong lớp nước dùng trong veo nhưng đậm đà. Các lát thịt bò tái hồng hào nổi lên trên, được điểm xuyết bởi hành lá xanh rì và những lát hành tây mỏng tang. Một ít tiêu xay rắc lên bề mặt, hòa vào mùi thơm của nước cốt xương hầm suốt nhiều giờ.

Nhưng, tất cả những gì tôi trải qua đều không là gỉ cả so với người đang đứng bất động trước mặt kia.

Nói xong, tôi húp lấy húp để tô phở trên bàn. Vị ngọt thanh của xương, chút béo nhẹ, chút cay của ớt chín, tất cả hòa quyện lại thành một cảm giác ấm áp khó tả.

Thật ra còn cả đống ở bên nhà ngoại nữa, nhưng tôi không nhớ rõ về họ.

"Thế thì càng phải cố gắng lên, cho bọn họ trên kia nhìn xuống thấy mày khỏe mạnh, chứ yếu thế này thì có khi họ lại lo đấy."

Tôi quay người lại, một người đàn ông cao to mặc áo ba lỗ cùng cái quần đùi đang đứng nhìn tôi.

Được rồi, tôi hiểu lý do rồi, ai đó xích cha này lại đi.

Trả lời cái gì mới được? Tôi quên hết sạch kịch bản rồi!

Roger nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu, rồi quay sang nhìn vào cái phòng tập gym tôi đang định bước vào.

Thật ra là chín rưỡi sáng... Mà kệ đi.

Lúc này, tôi có thể nghe thấy âm thanh gió rít thoảng qua, cùng tiếng bước chân lặng lẽ sau lưng vang vọng bên tai ngày càng gần.

“Ha, trông có khác gì bộ xương di động cố nâng tạ không? Anh thậm chí còn tưởng tượng ra âm thanh lạch cạch khi mày vận động đấy.”

Mà, dù có muốn cũng chẳng còn thiết bị thực tế ảo để mà tôi dùng nữa.

Tôi không giám quay lưng lại, như cảm nhận được thần c·hết đang tới gần, từng giọt mồ hôi chảy dài trên má tôi và đôi chân như muốn bỏ thân trên chạy lấy mạng.

“Được rồi, giờ thì về thôi.”

Chị Nhung nhìn tôi với anh Hoàng với ánh mắt hoài nghi, rồi suy ngẫm gì đó trong đầu.

Chiều ư? Tôi cũng không chắc nữa...

...!

“Anh hay ra ngoài làm gì?”

“Trước tiên, anh đã vượt qua bao chông gai giông bão để đến chỗ làm, hì hục làm từ sáu đến chín giờ sáng. Chủ quán thấy cảm động bởi sự chăm chỉ, cố gắng và nhiệt huyết của anh nên đã cho anh một ngày nghỉ về sớm, mặc dù anh không muốn nhưng làm sao có thể từ chối tấm lòng của họ như vậy được.

“Tuấn?”

Tập gym cũng là một sách tốt để tăng cường sức khỏe, tôi có nên không?

Mà, chắc có Roger đi cùng nên không sao.

Tôi có khá í... Tôi không có bạn bè, vậy nên ra ngoài cũng chẳng để làm gì.

“Mà mày sống với ai đấy?”

Anh ấy muốn tôi trải nghiệm thứ gì chứ.

Không, có lẽ tôi không nên làm vậy thì hơn.

Tại sao đến giờ anh vẫn chưa có cái giải Oscar nào thế? Ngành diễn viên đã bỏ quên một tài năng.

Tôi miệng lắp bắp trả lời.

Phù, tôi thở phào nhẹ nhõm trong chốc lát.

Mặc dù dạo gần đây tôi bỏ rồi.

Đằng nào cũng không có gì để làm, thôi thì đi lượn chút vậy.

“À không, cháu không định...”

“Ít nhất chú mày cũng đã có sự cố gắng rồi, cứ tiếp tục đi. Nhưng nhớ ăn cho đủ chất vào, không là thành cái xác khô đấy.’ (đọc tại Qidian-VP.com)

“Vâng, mà em nghĩ chuyện đó sẽ không xảy ra đâu.”

Ông anh bỗng cười phá lên một cách khoái trí.

Anh ấy định rủ tôi đi đấm nhau với đua xe à?

Bố tôi tuy nghiêm khắc nhưng không quá khắt khe và thường đi làm nên không để tâm, bà thì dễ tính, ông nội thì đang trong cơn say.

“Dạ, cháu tính đi về nghỉ.”

Tôi nhìn ông anh với ánh mắt cầu cứu.

Nên nói gì bây giờ, nói với anh ấy rằng mối quan hệ của tôi với gia đình không được tốt, anh ấy không cần phải bận tâm ư?

“Mà chú mày thật sự định tập thể d·ụ·c kiểu đó hả?”

“Nhớ đến sớm đấy.”

Khoan! Ông ấy vừa nói gì cơ?

“Ừ, nếu nhóc muốn ta sẽ giúp nhóc tập.”

Tôi lặng người nhìn bóng lưng hai người rời đi, giờ chỉ còn mình tôi đứng lẻ loi trên vỉa hè. Với những chiếc xe bay cứ thế vụt qua trên bầu trời, từng người hối hả vội vã lướt qua.

Một quán phở nằm trong con phố nhỏ, không quá rộng rãi nhưng đủ ấm cúng. Bước vào quán, mùi nước dùng thơm lừng bốc lên từ những nồi hầm lớn đủ để kích thích vị tác của tôi ngay lập tức.

“Chào Tuấn, hai người đang làm gì thế?”

Anh ấy nói dối không chớp mắt luôn.

“Em có một người chị họ.”

Anh Hoàng nói rồi bước đi về phòng. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Con một sao, vậy chắc họ chắc chiều chú mày lắm à.”

“Vâng ạ, em cảm ơn.”

“Em sống với bố và ông bà nội.”

“Chị đang đi chợ ở gần đây, mà sao hai người gặp được nhau hay thế?”

Hay tôi cũng hỏi về gia đình của anh Hoàng?

Có nên từ chối không?

“Có đúng không Tuấn?”

Giờ, tôi nên đi đâu bây giờ? Tôi vừa ăn xong vậy nên chắc cũng không cần ăn trưa làm gì, bát phở ban nãy sẽ là bữa trưa của tôi.

“Giờ nhóc định làm gì không?”

Anh hoàng, cứu em!

Chứ không phải anh trốn người yêu đi net chơi game, c·hết liên tục và để đồng đội gánh à?

Ngay lúc nguy cấp thì anh Hoàng quay lại trợn mắt nhìn tôi, như muốn nói rằng mạng sống của hai người phụ thuộc vào lời nói tiếp theo của tôi.

Bỗng chốc một giọng nói quen thuộc vang lên, nhưng lần này là của một người đàn ông.

“Cũng được ạ.”

Sau khi ăn xong, tôi rời khỏi quán với cái bụng lo, còn anh Hoàng thì đi với cái thẻ cá nhân bị trừ tiền.

Tôi không biết bố và ông bà nghĩ gì, hay cảm xúc của họ về tôi ra sao.

Có nên không? Mà thôi, tốt nhất nên để họ riêng tư đi thì hơn...

Mãi tôi mới có chút hứng tập thể d·ụ·c mà...

“Mà gia đình chú mày thì sao? Đừng bảo với anh người nhà mày cứ để vậy đấy.”

“Vâng.”

Chương 29. Cuộc gặp bất ngờ

“Ước gì nhà anh được như chú mày đấy, cái nhà anh lúc éo nào cũng quản không cho anh ra ngoài, mãi mới thoát được.”

“Cái gì đây, ý trời à?”

Tôi sai gì sao?

“Ừ thì, đắm chìm vào thế giới ảo ạ.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Tôi đang định mở lời, thì hai bát phở nóng hổi được bưng ra đặt trên bàn, hơi nước bốc lên nghi ngút, mang theo hương thơm nồng nàn của nước dùng được ninh kỹ.

Tiếng đũa chạm vào tô, tiếng húp xì xụp, cùng với âm thanh người gọi món xen lẫn những nhát dao thớt từ bếp vọng ra, tạo thành một âm thanh quen thuộc của những quán ăn... Và tất nhiên, là cả tiếng nói chuyện của anh Hoàng xì xào bên tai tôi.

“Hừm, đua xe, đi net và thỉnh thoáng oánh lộn với chúng nó.”

Anh Hoàng nói rồi chạy sát lại người của chị Nhung.

Sau cuộc đối thoại, anh Hoàng có vẻ trầm xuống, ánh mắt anh ấy thoáng chút ngập ngừng. Bầu không khí bỗng chìm trong im lặng và khó xử.

Tôi lạnh sống lưng khi một bàn chạy chạm vào vai mình. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Thế anh chị em?”

“Họ... Mất trong t·hảm h·ọa rồi.”

“Ừ thì, em...”

Vì đã lỡ nhận hối lộ, tôi đành cắn rứt lương tâm nói dối theo anh Hoàng.

“... Hừm, đó là một câu chuyện dài.”

Ngay khi định bước vào đó, thì tôi khựng lại trong chốc lát.

“Hai người trông vui nhỉ.”

Dãy bàn ghế gỗ đơn giản, có phần cũ kỹ nhưng sạch sẽ, được xếp ngay ngắn. Mỗi bàn đều có sẵn lọ giấm tỏi, tương ớt, chanh cắt sẵn và một rổ ớt tươi, để khách có thể tự nêm nếm theo ý thích.

“Anh cam đoan đấy là sự thật, không tin thì em hỏi Tuấn xem, nhỉ Tuấn.”

Tôi cũng không biết nên đi đâu nữa, nên chắc cũng sẽ theo anh ấy đi về.

Chị Nhung trông có vẻ không tin mấy, hoài nghi hỏi tiếp.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 29. Cuộc gặp bất ngờ